“Về chuyện Mộc Châu gian lận, lần đầu tôi biết được cũng cực kỳ khϊếp sợ... Sau đó, tôi hiểu được đứa bé Mộc châu này từ nhỏ đã lưu lạc ở bên ngoài, ở nông thôn hơn mười năm cùng chúng tôi tách biệt”
“Từ trước đến nay thành tích của con bé không được tốt lắm, có thể lần này không muốn làm chúng tôi thất vọng nên mới sa vào con đường gian lận này, cũng may con bé vẫn còn cơ hội để sửa đổi, chúng tôi mời thầy Chu đến để giải thích nguyên nhân hậu quả với thầy ấy” Chu Chính Hà đứng bên cạnh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu, không kiên nhẫn nói vào microphone:
“Tôi đã hiểu rõ được chuyện của Diệp Mộc Châu, cho dù như thế nào tôi cũng không bao giờ chấp nhận việc gian lận, nhưng ông Diệp và Diệp Khánh Thy đã cầu xin tôi tha thứ nhiều lần, tôi thấy Diệp Mộc Châu vẫn còn là một học sinh, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tôi sẽ không tính toán nữa”
Người qua đường khen ngợi tấm lòng rộng rãi của Chu Chính Hà, cô học sinh này gian lận ngay dưới mí mắt ông ta, cuối cùng ông ta lại cho Diệp Mộc Châu cơ hội sửa đổi, không hổ là thầy giáo đầy tri thức!
Chỉ có mỗi mình Diệp Mộc Châu biết, nếu như không có chuyện phát sóng trực tiếp này, suy đoán của mọi người sớm hay muộn cũng có ngày phai nhòa đi, cuối cùng không có chứng cứ chứng minh cô gian lận, chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Chu Chính Hà tất sẽ có người tin, nhưng số lượng sẽ không quá nhiều.
Nhưng Diệp Khánh Thy lại phát trực tiếp...
Như vậy, người thân” của cô cũng đứng ra xin lỗi cư dân mạng, tuyên bố cô gian lận, còn mời Chu Chính Hà đến.
Nhìn thì có vẻ như muốn tốt cho cô, nhưng trên thực tế lại ép cô phải cõng tiếng xấu gian lận trong thi cử trên lưng suốt đời, khiến cô không thể trở mình!
Sau này mỗi khi người khác nhìn thấy ba chữ Diệp Mộc Châu chắc chắn sẽ nghĩ đến người phụ nữ gian lận khiến ngôi sao lớn Diệp Khánh Thy phải phát sóng trực tiếp để xin lỗi!
Lần này Diệp Khánh Thy và Diệp Gia Trường cũng khá thông minh, bọn họ không hề buông lời chỉ trích cô dữ dội mà chỉ nhẹ nhàng dạy dỗ, giải quyết tốt hậu quả gian lận của cô.
Nếu như lúc này cô đứng ra phản bác sẽ bị gán cho tiếng xấu lấy oán báo ơn, bất hiếu với cha mẹ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, dường như Chu Chính Hà nghĩ tới điều gì đó, mỉm cười lên tiếng:
“Đúng rồi, tôi muốn thông báo cho mọi người một tin tốt, tôi quyết định thu nhận học sinh Diệp Khánh Thy làm học trò cuối cùng của mình!
Khánh Thy rất có thiên phú ở lĩnh vực phiên dịch, tôi không thể bỏ qua một mầm non tốt như vậy!”
Diệp Khánh Thy xấu hổ: “Cám ơn thầy Chu đã khen ngợi.”
Chu Chính Hà cười khẽ: “Khánh Thy, thầy nể mặt con nên mới không tính toán với chị con nữa, sau này nếu chị con thật sự muốn học phiên dịch có thể học hỏi con, mà không phải chỉ biết đi gian lận”
Dáng vẻ của Diệp Khánh Thy và Diệp Gia Trường như muốn tốt cho Diệp Mộc Châu: “Thật vậy chăng? Cám ơn thầy Chu, chúng tôi nhất định sẽ giáo dục Mộc Châu thật tốt!”
Diệp Mộc Châu cười híp mắt, chuyện này... Đến đây là chấm dứt?
Chụp tai tiếng gian lận lên đầu cô, Diệp Khánh Thy, Diệp Gia Trường và Chu Chính Hà bọn họ vu khống người khác xong, lại không chịu tổn thất gì còn thu được lợi ích to lớn.
Sau đó bọn họ lại nói mọi chuyện đến đây là kết thúc?
Không, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây đâu!
Cô tắt Facebook, gọi điện cho ban tổ chức cuộc thi so tài phiên dịch, giọng nói lạnh như băng:
“Ông Charlie, là tôi”
Năm phút sau, trong giọng nói đầy sợ hãi của đối phương, Diệp Mộc Châu cúp điện thoại.
Hoắc Việt Bách thờ ơ: “Đi đâu thế?”
“Nhà họ Diệp” Cô hạ thấp giọng, cố tình làm ra vẻ oan ức:
“Em đi cảnh cáo bọn họ, miễn cho cuối cùng lại làm chính bản thân mất hết mặt mũi, em đang suy nghĩ cho bọn họ đó.”
Hoắc Việt Bách cười khẽ, nhìn theo bóng lưng của cô: “Lâm Khiếu Phương”
Lâm Khiếu Phương run rẩy tiến đến: “Ngài Cửu, anh yên tâm, tôi sẽ công bố lịch sử đen tối của Chu Chính Hà ra ngoài, vì bà chủ báo...”
Chữ “thù” còn chưa nói xong, Hoắc Việt Bách đã liếc nhìn anh ta:
“Cậu biết lúc nãy cô ấy gọi điện cho ai không?”
Lâm Khiếu Phương sợ ngài Cửu lại mất hứng, vội vàng nói: "À, bà chủ có một hai người bạn cũng là chuyện bình thường, ngài Cửu, anh.”
“Cô ấy gọi điện thoại cho người phụ trách cao nhất của cuộc thi, Phó tổ trưởng ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế, ông Charlie”
Hoắc Việt Bách nói từng chữ: “Chu Chính Hà, tiêu đời rồi”