Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 172: Vị giác cảu cô

Anh nấu?

Diệp Mộc Châu ngạc nhiên, mừng rỡ ngẩng đầu, ai nói Tổng giám đốc thì không biết nấu cơm? Không phải ngài Cửu đây biết đấy à!

Cô lại có thể nếm được thức ăn do ngài Cửu nấu ư?

Hoắc Việt Bách nhìn vào tủ lạnh: “Em muốn ăn cái gì?”

Diệp Mộc Châu nuốt nước miếng, nhìn đủ loại thực phẩm trong tủ lạnh: “Em muốn ăn cái gì, anh đều nấu cho em à?”

Hoắc Việt Bách dừng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ”

Anh cảm thấy bản thân có thể tự học qua Baidu.

Diệp Mộc Châu nghe vậy liên tưởng anh là cao thủ, không hề khách khí nói ra bốn năm tên món ăn mà mình yêu thích, sau đó nở một nụ cười thẹn thùng: "Ngài Cửu, để cám ơn anh, lát nữa trước khi ăn cơm, anh để em hôn một cái nhé?”

Không có vị giác, khổ sở đến nhường nào?

Hoắc Việt Bách khẽ nhíu mày, ậm ừ nói: “Được.”

Diệp Mộc Châu lên lầu đi tắm, Hoắc Việt Bách vào phòng bếp lấy hết nguyên liệu nấu ăn cần xử lý ra ngoài.

Mỗi ngày đều có người đưa nguyên liệu nấu ăn đã sơ chế đến biệt thự, anh chỉ cần rửa sơ

qua là được.

Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, Hoắc Việt Bách mới rút điện thoại di động ra.

Mở Baidu.

Giáo trình hướng dẫn nấu mấy món của Diệp Mộc Châu có hơi rắc rối... Nhưng nếu muốn nấu cũng không khó lắm.

Ngài Cửu Hoắc tràn đầy tự tin, đời này anh là truyền kỳ trong giới kinh doanh, anh không tin mấy món ăn này có thể làm khó được mình.

Một tiếng đồng hồ sau.

Diệp Mộc Châu khoan thai bước xuống lầu, nhìn một bàn thức ăn tràn đầy màu sắc, ánh mắt hiện lên tia ngạc nhiên vui mừng: “Ngài Cửu, anh lợi hại thật đó!”

Hoắc Việt Bách tỉnh rụi ho khan một tiếng, mất tự nhiên đáp: “Ừ.”

Diệp Mộc Châu nhắm hai mắt, hôn lên môi anh một cái, đợi vị giác tạm thời trở lại bình thường liền không chờ nổi cầm đũa lên, gắp miếng thịt gà quay đầy đủ màu sắc và hương vị cho vào miệng.

Ngay sau đó ý cười trên mặt liền cứng đờ.

Tay cầm đũa khẽ run lên.

Cô không dám tin nhìn về phía Hoắc Việt Bách, lại nhìn miếng thịt gà trong đĩa rồi lại lia ánh mắt sang khuôn mặt người đàn ông.

Trong chớp mắt, cô cảm thấy có thể vị giác của mình đã xảy ra vấn đề rồi, dù sao việc khôi phục vị giác dựa vào hôn anh không đáng tin cho lắm.

Diệp Mộc Châu không tin nếm thử lại một lần nữa.

... Tại sao thức ăn có vẻ ngoài đẹp đẽ và hương thơm ngây ngất như thế này mà lại khó ăn đến vậy?

Có phải Hoắc Việt Bách đang cố tình chỉnh cô không!

Diệp Mộc Châu vội vàng nhấp một ngụm trà Ô Long mới cảm thấy hơi thở của mình bình thường trở lại, cô vừa muốn mở miệng liền nghe bên tai truyền đến một giọng nam lạnh như bằng: “Nhìn dáng vẻ này của bà chủ Hoắc, xem ra rất khó ăn à?”

Diệp Mộc Châu gật đầu: “Ngài Cửu, tài nghệ này của anh...”

“Bà chủ Hoắc suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nấu ăn, lỡ như tôi nghe được cấu gì đó không hay, lần sau sẽ không cho bà chủ Hoắc hơn nữa đâu đấy!”

“...” Diệp Mộc Châu lập tức ngậm miệng, cái cảm giác như cơn nhồi máu cơ tim đột nhiên xuất hiện là sao đây.

Vấn đề này cô phải trả lời thế nào!

Nếu nói theo suy nghĩ của bản thân, dựa trên tính tình khó dỗ của Hoắc Việt Bách, phỏng chừng mười ngày nửa tháng sau cô đừng hòng hôn anh, thế thì vị giác của cô phải làm sao

đây?

Nếu nói ăn ngon...

Diệp Mộc Châu xem nhẹ cái chết, ngẩng đầu lên: “Đúng, đồ ăn rất ngon, cực kỳ ngon! Ngài Cửu chắc chắn chính là thiên tài trong truyền thuyết, lần đầu tiên vào bếp đã có thể nấu được như thế này, tài nghệ này thật sự quả lợi hại!”

Hoắc Việt Bách nhếch môi, hờ hững nói: "Xem ra bà chủ Hoắc rất thích?”

Diệp Mộc Châu nuốt nước miếng: “Thích, đặc biệt thích”

“Ừ, vậy thì em ăn hết đi”

Diệp Mộc Châu: "..”

Biết ngay là cái kết quả này mà! Tên đàn ông khốn nạn này có thù tất báo, chắc chắn sẽ ép cô ăn hết đống này!

Chẳng qua cũng không có vấn đề gì, dù sao cô chỉ hôn nhẹ anh một cái, vị giác ước chừng chỉ kéo dài năm phút thôi.

Chờ năm phút trôi qua, cô sẽ không cảm giác được mùi vị gì nữa, bữa cơm này đối với cô mà nói chẳng khác gì bữa cơm tối bình thường.

Có thể dỗ dành Hoắc Việt Bách mà không cần phải nhấm nháp đống thức ăn giống y như vũ khí sinh hóa này, cô đúng là một thiên tài!

“Bà chủ Hoắc.”

Nhưng năm phút sau, Hoắc Việt Bách đột nhiên lên tiếng: “Để bày tỏ lòng cảm ơn của mình, tôi muốn hôn em”