Bà cụ Diệp tới trường học, ánh mắt quét qua: "Mấy người vây quanh Khánh Thy nhà tôi để làm gì?"
Diệp Khánh Thy tủi thân khóc òa lên, cô ta run rẩy cả người, nước mắt lã chã rơi xuống: "Bà nội... Hu hu..."
Bà cụ Diệp lập tức đau lòng: "Đừng khóc mà, Khánh Thy đừng khóc"
Bà ta đảo mắt một vòng rồi nhìn chằm chằm Diệp Mộc Châu, biểu cảm lập tức trở nên chán ghét, ánh mắt hùng hổ dọa người.
"Diệp Mộc Châu, tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rằng không được ăn hϊếp em gái cô! Bình thường ở nhà cô ăn hϊếp con bé tôi cũng không nói gì. Bây giờ đang ở trường học, trước mặt nhiều người như vậy mà cô lại ăn hϊếp con bé, khiến con bé bật khóc như vậy! Cái đồ sao chổi, thứ lỗ vốn!"
Diệp Mộc Châu đảo mắt ra xa xa.
Bạn học xung quanh đều trợn mắt há mồm.
Đây là bà nội của Diệp Khánh Thy, bà chủ nhà họ Diệp sao?
Sao lại như một người đàn bà đanh đá thế này!
Diệp Khánh Thy tủi thân khóc: "Bà nội, bà đừng tức giận, là lỗi của cháu. Chị ấy và Linh Lan có cá cược với nhau, chị ấy thẳng. Cháu muốn bảo chị ấy đừng gây khó dễ cho Linh Lan nhưng chị ấy lại tức giận..."
Vừa nghe đến đây, bà cụ Diệp lại càng cảm thấy Diệp Mộc Châu quả thật kém hơn Diệp Khánh Thy quá nhiều. Bà ta tức giận tới mức đỏ cả mặt, cơn giận dữ lại bùng phát.
"Diệp Mộc Châu, qua đây xin lỗi Khánh Thy ngay! Khánh Thy lương thiện như thế, lúc nào cũng muốn nói tốt cho cô! Thế mà cô lại không nghe con bé, còn khiến con bé khóc. Bây giờ cô qua đây ngay, nếu không thì coi như tôi không có đứa cháu gái như cô!"
Học bá Âu Dương của lớp sáu mở miệng theo bản năng: "Bà đừng nghĩ như vậy, là Diệp Khánh Thy ức hϊếp Diệp Mộc Châu, chúng tôi nhiều người như vậy đều trông thấy..."
"Cậu trông thấy? Cậu thì tính là gì? Cái đồ nhà quê như cậu mà dám nói Khánh Thy của chúng tôi không đúng sao?"
Bà cụ Diệp vốn xuất thân là một người phụ nữ nông thôn, nhiều năm trôi qua vẫn không sửa được thói quen mắng chửi người khác.
Nghe thấy người khác nói Diệp Khánh Thy không đúng, bà ta lập tức bất chấp tất cả mà mắng một chập.
Sắc mặt Âu Dương đỏ lên, nhưng dù sao vẫn là học sinh nên cô ta không thể nói lời khó nghe hơn: "Thành tích thi cử của Diệp Mộc Châu tốt như vậy, Diệp Khánh Thy không tin mà còn mắng cô ấy gian lận..."
"Cái con điểm này chính là gian lận! Nó chắc chắn là gian lận! Nếu không thì sao nó có thể thi tốt như vậy được? Cô đúng là sao chổi làm mất mặt nhà họ Diệp. Sao cô không chết đi chứ!".
"Bà nội!" Diệp Khánh Thy giật nảy mình.
Mắng Diệp Mộc Châu trước mặt nhiều bạn học như vậy có thể bị phản tác dụng...
Quả nhiên đã có người đen mặt lại: "Cho dù Diệp Mộc Châu là con nuôi thì bà cũng không thể đối xử với cậu ấy như vậy được. Thành tích của cậu ấy là thật!"
"Diệp Khánh Thy nhìn lương thiện như vậy, không ngờ lại âm thầm giật dây bà cụ Diệp, khiến bà ta gọi Diệp Mộc Châu là con điếm sao?"
"Biết người biết mặt không biết lòng..."
Bà cụ Diệp hất mặt lên: "Khánh Thy, không cần để ý tới bọn rác rưởi này. Chúng ta đi thôi!"
Nói xong, bà ta còn liếc Diệp Mộc Châu một cái: "Cô tốt nhất bớt gây chuyện cho tôi, nếu không thì tôi sẽ cắt tiền sinh hoạt phí của cô! Đồ điếm thúi, sao chổi, tai họa!"
Diệp Khánh Thy bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi mọi người, là chị gái ở nhà rất quá đáng, bất kính với người lớn, luôn tùy ý chửi rủa bà nội nên bà nội mới tức giận thế này..."
Thế nhưng lại không mấy ai tin tưởng cô ta.
Có lẽ vẫn còn bạn học cảm thấy Diệp Khánh Thy hiền lành, thế nhưng đối với bà cụ Diệp, bọn họ chỉ có một ấn tượng duy nhất... Bà lão ác độc!
Diệp Khánh Thy còn không biết hình tượng bản thân xây dựng suốt bao năm đã sắp tan tành.
Chờ hai người đi khỏi, Âu Dương mới bất bình nói: "Diệp Mộc Châu, cậu không giải thích sao?"
Diệp Mộc Châu khẽ xì một tiếng: "Giải thích cũng chả được gì, tôi quen rồi. Trước giờ tôi cũng không để bọn họ trong lòng."
"Đúng rồi, Tường Linh Lan đầu? Cậu ta tua rồi thì hẳn nên quỳ xuống chứ, người đâu rồi?"
Bỗng nhiên, đúng lúc này, một giọng nữ hoảng sợ vang lên cách đó không xa...
"Các người là ai? Không! Không! Tôi không muốn quỳ với Diệp Mộc Châu, tôi không muốn!"
Ầm...
Sau một giây, Tường Linh Lan quỳ gối trước của học.
Âu Dương mở miệng trước: "Trời ạ, ai ác vậy chứ, túm lấy Tướng Linh Lan rồi đè cậu ta xuống đất dập dầu với cậu."
Đáy lòng Diệp Mộc Châu run lên, cô bỗng nghĩ tới một người.