Diệp Mộc Châu cười híp mắt: “Ý của cô Giản là tôi có thể đi vào sao?”
Trái tim của Giản Ngưng Tuyết đều đang rỉ máu, nếu như không để Diệp Mộc Châu đi vào, Hoắc Việt Bách và nhiều người khác cũng sẽ rời đi. Tuy rằng cô ta được yêu thương nhưng chắc chắn ông nội sẽ phạt cô ta!
Cô ta chỉ có thể cắn răng nở một nụ cười: “Đương nhiên, cô Diệp là khách của nhà chúng tôi.”
Diệp Mộc Châu cười nhạt, đang định đi vào trong thì bỗng nhiên tay cô bị kéo lại.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, không lẽ bây giờ tên khốn này muốn giở quẻ, định bắt cô về sao?
Ánh mắt Hoắc Việt Bách lạnh thấu xương, giọng nói rét lạnh: “Cô Giản, như vậy là xong rồi sao?”
Sắc mặt Giản Ngưng Tuyết bỗng nhiên trắng bệch. Hoắc Việt Bách chậm rãi nói: “Xin lỗi”.
Giản Ngưng Tuyết muốn điên luôn rồi, lại muốn để cho cô ta xin lỗi con nhỏ mắc dịch này sao? Cả người cô ta phát run: “Anh Việt Bách, em cũng đã để cô ấy vào rồi. Hay là anh nể giao tình giữa hai nhà chúng ta, để em.”
“Giao tình giữa hai nhà chúng ta còn chưa tốt đến mức có thể để cô tuỳ tiện huỷ hoại thanh danh của bà chủ Hoắc”
Hoắc Việt Bách chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ta: “Cô Giản không muốn xin lỗi, vậy Hoắc mỗ chỉ có thể hỏi ông cụ Hoắc một tiếng, đây là cách đối đãi với khách của nhà họ Giản
sao?”
Hô hấp của Giản Ngưng Tuyết đều đang phát run, nếu như chuyện này thật sự truyền đến tai ông nội, khẳng định là ông nội sẽ lấy đại cục làm trọng, chắc chắn sẽ bắt cô ta nói xin lỗi!
Đạo lý này cô ta hiểu, thế nhưng cô ta không cam lòng. Diệp Mộc Châu dựa vào cái gì mà lại có thể làm bà chủ Hoắc, dựa vào cái gì chứ?
Tuy nhiên lúc này đây có nhiều người nhìn như vậy, nếu như cô ta không chịu nhận lỗi, nhà họ Giản sẽ xong đời.
Giản Ngưng Tuyết chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Diệp, xin lỗi”.
Diệp Mộc Châu đặc biệt ra vẻ gật gật đầu: "Không sao đầu cô Giản, hy vọng lần sau cô có thể điều tra rõ chân tướng. Gặp người có tính tình tốt như tôi thì sẽ không tính toán, nhưng lỡ như đắc tội với người quyền quý thì sao đây? Cô Giản, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.”
Hoắc Việt Bách: "..” .
Với cách nói này, những người xung quanh còn khen Diệp Mộc Châu rộng lượng, quả thật là Hoắc Việt Bách được mở mang tầm mắt.
Giản Ngưng Tuyết tức giận đến mức gần như không nghe được bất cứ âm thanh nào bên tai, cô ta cắn chặt răng.
Chờ một lát nữa, Diệp Mộc Châu sẽ không cười nổi! Cô ta muốn Diệp Mộc Châu đẹp mặt!
Diệp Mộc Châu kéo cánh tay Hoắc Việt Bách đi vào phòng tổ chức tiệc, người đàn ông nhàn nhạt nhìn lướt qua cô: “Bà chủ Hoắc, chẳng phải em nói không muốn gặp lại tôi sao?”
Diệp Mộc Châu không có chút chướng ngại tâm lý nào:
“Ngài Cửu, anh nói cái gì vậy? Làm sao tôi lại không muốn gặp lại anh được chứ? Anh nghe nhầm rồi”
Hoắc Việt Bách đã quen với sự mặt dày của cô, khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển sang hướng khác: “Diệp Mộc Châu, hôm nay là buổi tiệc của nhà họ Giản, đắc tội với nhà họ Giản không có lợi đối với em.
Cho nên việc vạch trần lễ phục giả, đắc tội nhà họ Giản để anh làm là được rồi.
Diệp Mộc Châu khựng lại một chút, cô híp mắt. Lại nữa rồi, Hoắc Việt Bách lại bảo vệ nhà họ Giản.
Cô lập tức buông lỏng tay người đàn ông, cố ý yếu ớt nói: “Anh Việt Bách ơi, chuyện này không cần anh phải lo lắng đâu. Anh yên tâm đi, nếu như tôi đắc tội với nhà họ Giản, tôi tuyệt đối sẽ không kéo anh xuống nước cùng”
cổ họng Hoắc Việt Bách khẽ chuyển động.
Diệp Mộc Châu nhìn thấy nhà họ Giản đặt bộ lễ phục ở vị trí dễ thấy nhất, cô mỉm cười rời khỏi tay của Hoắc Việt Bách.
“Ngài Cửu, thật sự là nhà họ Giản rất quá đáng, vậy mà lại dám giả mạo lễ phục của tôi. Tôi cũng không muốn vạch trần, nhưng đây là tôn nghiêm của một nhà thiết kế, ngài Cửu có hiểu không?”
Đúng lúc này, bà Giản mang theo một đám phu nhân đi tới chỗ Diệp Mộc Châu.
Trên gương mặt bà Giản mang theo nụ cười xin lỗi, bà ta dịu dàng nói: “Việt Bách, Mộc Châu, hai người đã tới rồi”
Bà ta ra vẻ một người lớn hiền lành, đi tới bên cạnh Diệp Mộc Châu kéo tay cô, mạnh mẽ tách cô ra khỏi Hoắc Việt Bách.
“Việt Bách, vừa nãy Ngưng Tuyết làm những chuyện kia, dì biết hết rồi. Người làm mẹ này không để ý dạy dỗ con bé
cho tốt, dì thay nó xin lỗi cháu. Thật là ngại quá, để cháu phải thiệt thòi rồi”
Bà ta giới thiệu cho một đám phu nhân: “Đây là Diệp Mộc Châu, một đứa trẻ mà tôi rất tán thưởng, hôm nay cũng cố ý mời cô bé tới đây. Mộc Châu, chẳng phải cháu muốn xem Nguyệt Tức một chút sao? Là ở chỗ này, dì dẫn cháu đi”
Diệp Mộc Châu lập tức nheo mắt. Chậc, làm bộ tốt đẹp như thế... chắc chắn là có ý đồ xấu.