“Anh thích bao che cho nhà họ Giản thì anh bao che đi, ngược lại tôi vẫn có cách khiến nhà họ Giản mất mặt!”
Đuôi lông mày của Hoắc Việt Bách nhíu chặt, cô nghe không hiểu tiếng người đúng không? Anh có thể giúp cô giải quyết.
Anh đang định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thứ gì đó vỡ vụn...
Một khắc sau, Hoắc Việt Bách mở to mắt: “Diệp Mộc Châu!”
Cơ thể linh hoạt của Diệp Mộc Châu chui ra khỏi thùng xe, một tay đánh vào cửa xe, chiếc xe lao nhanh khiến cho cả người cô tựa như một con diều.
Trái tim của Hoắc Việt Bách lập tức nhảy lên tới tận cuống họng, trong mắt anh vậy mà lại hiện lên một loại cảm xúc gọi là sợ hãi.
Anh sợ Diệp Mộc Châu gặp chuyện không may.
Hết lần này tới lần khác Diệp Mộc Châu đều hừ một tiếng, cô cũng không muốn anh lựa chọn giữa mình và nhà họ Giản. Dù sao thì chắc chắn anh cũng chọn nhà họ Giản.
Nghĩ như vậy, Diệp Mộc Châu dứt khoát mở miệng: “Tên khốn, anh bảo vệ nhà họ Giản thì anh đi mà bảo vệ. Còn muốn giam lỏng tôi? Tôi không chiều anh nổi, tạm biệt!”
Nói xong, cô nhẹ nhàng buông tay.
Hoắc Việt Bách đột ngột dừng xe: “Diệp Mộc Châu, em không muốn sống nữa đúng không?”
Nhưng sau khi dừng xe, ven đường đã không còn một bóng người.
Nhảy ra khỏi chiếc xe đang lao nhanh như bay chẳng khác nào muốn chết, trái tim Hoắc Việt Bách đập thình thịch. Anh gần như là không thể khống chế thân thể của chính mình, bước từng bước đến bên cạnh vách núi.
Sao cô lại dám nhảy xuống?
Có phải cô thật sự nghĩ rằng cái mạng của mình không đáng bao nhiêu tiền hay không?
Hô hấp của Hoắc Việt Bách run rẩy. Một phút sau, đội vệ sĩ của Lâm Khiếu Phương đã tới, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Mảnh đất này mênh mông vô bờ, chỉ cần bà chủ ở chỗ này thì chắc chắn sẽ có thể tìm được.
Lâm Khiếu Phương nhìn mặt đất một chút rồi nhìn vách núi một chút, hoàn toàn không có ai cả, cũng không có vết máu.
Hơn nữa bà chủ điên rồi sao? Sao tự dưng lại nhảy ra khỏi xe? Lâm Khiếu Phương nuốt nước bọt, đang định nói gì đó thì nhìn thấy sắc mặt âm u nặng nề của ông chủ, anh ta nuốt những lời định nói vào trong.
Tìm kiếm xung quanh nửa tiếng đồng hồ vẫn không phát hiện được bất cứ thứ gì, sau đó Lâm Khiếu Phương nhìn thấy trên hòn đá có một sợi chỉ bạc rất nhỏ.
Còn có một trang giấy. “Cái đó, ông chủ, bà chủ để lại cho anh mấy câu. Trái tim Hoắc Việt Bách hẫng một nhịp.
Đó là một tờ giấy ăn, dùng bút kẻ mắt viết qua loa mấy chữ...
“Tên khốn, có phải anh đang tìm tôi không? Lêu lêu lêu,
lúc anh đang ở đây tìm tôi thì tôi đã đến nhà họ Giản rồi ...”
Hoắc Việt Bách: “. ”
Được lắm.
Sự đau lòng loé lên trong mắt vừa nãy cùng với tâm tình sợ hãi đã biến mất.
Anh cong khoé môi thờ ơ nói: “Đi đến nhà họ Giản” Bắt cô gái nhỏ không biết nghe lời.
Diệp Mộc Châu ngâm nga một bài hát nhỏ đi đến nơi nhà họ Giản mở tiệc. Cô ở đây chờ đợi Tần Dật Thanh.
Chắc chắn Hoắc Việt Bách sẽ không mang cô vào, chính cô tự đi vào thì sẽ bị vệ sĩ ngăn lại. Dù sao thì cô cũng ở đây để chống hàng giả, cứ đi vào là được.
Có lẽ Tần Dật Thanh kẹt xe ở trên đường, chờ mãi mà vẫn chưa thấy anh ấy tới, Diệp Mộc Châu nhíu mi chậc một tiếng. Nếu anh Ba không tới, chắc là cái tên khốn Hoắc Việt Bách kia đã nhìn thấy từ giấy và đang chạy tới đây rồi.
Nếu như chạm mặt thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Cách đó không xa, Giản Ngưng Tuyết đang tiếp khách bỗng nhiên híp mắt một cái, nhỏ giọng oán giận với cô con gái nhà giàu ở bên cạnh: “Mới thấy một người mà tôi không tích. Tôi không mời cô ấy, cũng không biết tại sao cô ấy lại tới”.
Hôm nay có không ít người muốn nịnh bợ nhà họ Giản, cô Hà ở bên cạnh nghe được câu này lập tức hỏi: “Ai lại không biết xấu hổ như thế? Không có thư mời mà cũng muốn tới?”
“Haiz..” Giản Ngưng Tuyết cố ý thở dài, giọng điệu mất mác: “Thôi bỏ đi... tôi cũng không còn cách nào với cô ấy cả, ai bảo bây giờ cô ấy là người quan trọng với anh Việt Bách cơ
chứ? Tôi cũng đành phải để cô ấy.”
Con người của cô Hà lưu chuyển: “Ngưng Tuyết, cô nói người phụ nữ này quyến rũ ngài Cửu sao? Vậy chẳng phải cô ta là kẻ thứ ba rồi?”