Trong mắt Diệp Khánh Thi hiện lên một tia khinh thường.
Cô ta cười chế nhạo, Diệp Mộc Châu là con vợ cả thì thế nào.
Mấy năm nay, còn không phải bị đứa con riêng là cô ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân hay sao?
Nếu như cô ta được ngồi trên chiếc xe sang trọng hai mươi tư tỷ này thì ngay cả nhà họ Giản cũng phải xem trọng cô ta.
Nghĩ như vậy, Diệp Khánh Thi lập tức cười đắc chí, bảo tài xế mở cửa chuẩn bị lên xe.
Nhưng lúc này.
"Tổng giám đốc Diệp, tôi có chuyện muốn mạo muội nói một chút”.
Diệp Khánh Thi vô thức quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Gia Trường và một người đàn ông dáng người cường tráng, sắc mặt âm trầm cùng nhau đi tới.
Trái tim cô ta hẫng một nhịp. Diệp Gia Trường vẫn nghĩ là Tần Dật Thanh tới vì Diệp Khánh Thi, mà vừa rồi Diệp Khánh Thi bị Diệp Mộc Châu khi dễ đến mức bật khóc.
Ông ta nghĩ cũng biết Tần Dật Thanh muốn trút giận cho Diệp Khánh Thi, dạy dỗ đứa con gái Diệp Mộc Châu bất hiếu này!
"Tổng giám đốc Tần có lời gì thì cứ nói, cho dù là con gái của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng!"
Tần Dật Thanh liếc mắt nhìn Diệp Gia Trường, khóe miệng cong lên cười nhẹ, lời nói mang ý tứ sâu xa: "Tôi biết Tổng giám đốc Diệp yêu thương con gái, nhưng cũng không cần khắt khe với con gái như vậy. Nói như thế nào cũng là tham gia tiệc rượu... ngay cả xe cũng không chuẩn bị cho thì có hơi quá đáng".
Diệp Gia Trường sửng sốt, vẫn chưa hiểu Tần Dật Thanh nói những lời này là có ý gì.
Ông ta không chuẩn bị xe cho Khánh Thi? Đó không phải là chiếc siêu xe hai mươi tư tỷ sao? Chẳng lẽ Tần Dật Thanh không biết?
Ông ta đang định giải thích thì nghe Tần Dật Thanh chậm rãi nói.
"Mặc dù cô hai Diệp là con riêng nhưng Tổng giám đốc Diệp lại để cô ấy đi dự tiệc của nhà họ Giản, chuyện này có chút quá mức. Đúng là giữa con hợp pháp và con riêng có sự khác biệt nhưng nếu như ngay cả xe mà cũng không chuẩn bị cho thì khó tránh khỏi sẽ bị người khác lên án. Tổng giám đốc Diệp vẫn nên sắp xếp cho cô hai Diệp một chiếc xe thì hơn."
Mọi người trợn mắt há mồm.
Nước mắt Diệp Khánh Thi bắt đầu dâng lên, Tần Dật Thanh luôn cho rằng cô ta bị Diệp Mộc Châu ức hϊếp, tưởng cô ta không có xe cho nên cố ý đi qua đây trút giận cho cô ta sao?
Diệp Gia Trường ấp úng giải thích: "Không, không phải, Tổng giám đốc Tần, tôi biết ngài yêu thương Khánh Thi, tôi cũng thương con bé mà. Vậy để tôi sắp xếp xe cho con bé.."
"Sắp xếp xe cho cô hai Diệp?" Tần Dật Thanh nhíu mày khó hiểu: "Ở đâu? Ở đây chỉ có hai chiếc xe, một chiếc siêu xe hai mươi tư tỷ, một chiếc sedan bình thường sáu trăm triệu"
Diệp Gia Trường mở miệng định giải thích rằng siêu xe hai mươi tư tỷ là chuẩn bị cho Diệp Khánh Thi.
Ai ngờ...
Tần Dật Thanh cười đầy ẩn ý, nói từng câu từng chữ: "Cô cả Diệp Mộc Châu của nhà họ Diệp đây cũng là con gái hợp pháp của ông và vợ cả, cô ấy ngồi sedan sáu trăm triệu. Dù sao thì cô hai Diệp cũng là con gái riêng, không thể vượt qua cô cả mà ngồi siêu xe hai mươi tư tỷ đầu đúng chứ?"
"Huống chi chiếc siêu xe này còn là di vật mà mẹ có cả để lại, tôi tin Tổng giám đốc Diệp không phải người không biết phân biệt đúng sai, tuỳ tiện đưa di vật của bà Diệp cho con gái riêng sử dụng đâu nhỉ? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, Tổng giám đốc Diệp nên làm thế nào đây?"
Sắc mặt Diệp Gia Trường biến đổi kịch liệt!
Trong khoảnh khắc, Diệp Khánh Thi và Dương Thanh Nguyệt rưng rưng nước mắt.
Đầu lưỡi Diệp Gia Trường cứng đờ, rõ ràng đó là chiếc xe mà ông ta chuẩn bị cho Khánh Thi! Ông ta muốn Khánh Thi lái chiếc xe này đến nhà họ Giản để nổi bật trong mấy người tầng lớp thượng lưu một chút.
Thế nhưng Tần Dật Thanh, Tần Dật Thanh sao lại...
"A..." Bỗng nhiên Tần Dật Thanh thờ ơ mở miệng: "Tại sao Tổng giám đốc Diệp không nói chuyện? Chẳng lẽ tôi nói sai... hoá ra đó là xe mà ông chuẩn bị cho con gái riêng hay sao? Còn cô cả Diệp thì ngay cả di vật của mẹ cũng không được dùng mà phải vô tư tặng cho con gái riêng của ông sao?"
"Tổng giám đốc Tần, cái này... đây chỉ là hiểu lầm. Từ trước đến giờ con bé Khánh Thi hiền lành tốt bụng, lại có tài năng, nó đi xe này."