Con Đường Đại Đạo

Chương 85: Chữa Thương!

Hai thằng đực rựa đang đứng một bên, nhìn thấy thảm trạng đó mà sợ co cả vòi, bao nhiêu da^ʍ ý trong lòng chất chứa bấy lâu nay đều bay đâu hết.

Chỉ là hai thằng này bản tính đê tiện trời sinh này, không hẹn mà đột nhiên cùng có chung một ý nghĩ.

-Đối phó với đàn bà đẹp, thì nhất định đầu tiên là phải trói thật chặt, tốt nhất là trói kiểu SM, sau đó lột thật sạch, nhất định là phải lột sạch a! Sau đó…..

Nghĩ đến đó xong, hai con hàng này liền lén lút nhìn về phía Mộng Lan, chảy nước dãi ròng ròng rồi khẽ niệm.

-Mô phật, mô phật, tội lỗi, tội lỗi quá!

Về phần thằng mập kia thì sau khi xử lý đối phương, bản thân cũng là nỏ mạnh hết đà, nằm liệt ở một bên chờ đợi sức lực hồi phục.

Còn kết cục của tên thủ lĩnh Hổ Báo phải nói thảm hết chỗ chê, sau khi ăn nguyên một cước đau thấu gan heo, chưa kịp hồi thần, thì không biết ở đâu lại bay đến một mũi nỏ cực tốc, đúng là con mợ nó nhà đã dột rồi còn mắc mưa, thế là hắn ta phải vừa phun máu tươi vừa đỡ tên bay.

Càng khốn khổ khốn nạn hơn nữa là, tổ sư cái thằng bắn tên, âm hiểm bà cố luôn, tên của thằng này vừa chạm với đao của hắn thì lập tức nổ tung, tách ra làm ba mảnh, đâm tứ lung tung.

Nếu vào lúc bình thường, công lực hộ thể thân hậu, thì có lẽ hắn còn có thể miễn cưỡng ngạnh kháng, nhưng bây giờ sức cùng lực kiệt, đỡ một tên đã là miễn cưỡng lắm rồi, bảo hắn còn phải ngạnh kháng nữa thì có thánh mới làm nổi!

Mà đã không ngạnh kháng được thì chỉ có nước trân mình ra chịu đựng mà thôi, Hổ Báo thủ lĩnh liền dốc hết sức tàn cố tránh những nơi yếu hại.

Phước đức ba đời là chỉ có cái đùi bị găm một mảnh, còn hai miếng kia bị hắn gạt đi một mảnh, một mảnh cuối cùng thì bay trật lất.

Mà đó cũng là nhờ tu vi hắn cao cường thể hiện ra chỗ tốt, mới có thể phản ứng kịp trong nháy mắt như thế, nếu đổi lại là tu sĩ khác thì có lẽ hồn cũng đã về thiên quốc từ lâu rồi.

Chưa kịp ăn mừng tìm được chỗ sống trong cái chết thì "viu", lại một tiếng rít xé gió bay tới.

Hổ Báo thủ lĩnh lúc này đã là thân tàn ma dại, sức cùng lực kiệt, đừng nói là đánh đấm gì đó, chỉ riêng việc né tránh cũng đã là hữu tâm vô lực, thôi đành nhắm mắt chờ chết.

“Phụt”

Một tiếng động xuyên phá da thịt vang lên, vốn tưởng là chết chắc rồi, không ngờ mũi tên kia lại không xuyên thủng yết hầu, đầu lâu hay bộ phận yếu hại nào đó, mà lại gim chặt mu cái tay trái đang che gần phần vai của hắn vào thân thể.

Tuy đau thấu xương, sắc mặt vốn đã trắng, nay lại còn tái hơn xưa, nhưng ít ra hắn vẫn còn sống, tuy không biết đối phương tại sao lại cố tình bắn chếch đi mà tha cho hắn một mạng, nhưng chỉ cần bản thân chưa chết vậy là được rồi.

Chỉ là Hổ Báo thủ lĩnh vui mừng chưa được bao lâu thì lại có một tiếng viu viu đòi mạng bay đến.

-Không!!!!!

Hổ Báo thủ lĩnh gầm lên một tiếng thê lương, sau đó giơ nốt bàn tay phải lên, hướng về phía trước, ý định cản phá mũi tên bay đến.

Kết quả là hắn cũng được như ý nguyện, nhưng lần này là cả hai bàn tay, trái phải, lẫn bả vai đều dính chặt vào nhau bằng một mũi tên, tạo cho Hổ Báo thủ lĩnh một thế đứng cực dị.

Chẳng qua còn chưa đợi hắn gào thêm lần nữa, thì một mũi tên, không chút tiếng động nào đã xuyên thằng sọ hắn từ trước ra sau.

Bịch....

Hổ Báo một đời oai hùng, không ngờ cứ vậy mà lặng lẽ về nơi chín suối, đến cả kẻ gϊếŧ mình là ai cũng không thấy được.

Lúc thủ lãnh Hổ Báo mang theo vẻ không cam lòng chết đi, Khúc Bạch từ đầu luôn trốn ở phía xa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi sảng khoái.

-Ha ha! ta đã nói mà, không cần biết các ngươi là ai, ta sẽ thông từng thằng, từng thằng một, báo thù cho jj đáng thương của ông!

Nói rồi Khúc Bạch đưa một tay xuống đũng quần, khẽ xoa nắn tiểu đệ bị kiến cắn sưng vù một cách dâʍ đãиɠ, một tay thì vác Diệt Thần nỏ lên vai với vẻ mặt như phê thuốc, đứng nhìn đồng bọn xử lý tàn binh.

Chiến đấu nói thì dài, chứ thực ra chỉ gói gọn trong khoảng mười lăm phút mà thôi.

Đến khi tên Hán quốc cuối cùng ngã xuống thì đám Mộng Lan, Lâm Đĩnh mới khẽ thở phào một hơi.

Chỉ là cả bọn cũng không dám dừng lại nơi này quá lâu, ai mà biết được bọn hắn có gặp cảnh "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ vồ mồi" trong truyền thuyết không cơ chứ!

Bọn Lâm Đĩnh tuy chiến thắng, nhưng cũng không phải là dễ chịu gì, ít ra hai tên có tu vi cao nhất trong đám đã bị thương với mức độ khác nhau, nếu lúc này có một tiểu độ Hán quốc kịp thời chạy đến, thì bọn hắn chỉ có thể lại lâm vào một hồi khổ chiến , nhưng kết quả có lẽ sẽ khác.

Đám bọn hắn còn chưa muốn làm thương binh hạng nặng đâu, thế cho nên Khúc Bạch và Mộng Lan, không ai bảo ai, đều lấy một tốc độ nhanh nhất thu dọn chiến trường, nếu không phải ở đây còn có Mộng Lan là nữ nhi, thì thằng cha Khúc Bạch đê tiện kia có lẽ cũng không ngại lột luôn cái quần chip của đối phương ra mà xem có cất giấu bảo bối gì đó không, hoặc có lẽ còn biếи ŧɦái hơn là xem đối phương khoai to, khoai nhỏ thế nào ấy chứ!

Đến khi Mộng Lan và Khúc Bạch càn quét xong chiến trường, chiến lợi phẩm quan trọng nhất là không gian pháp khí của đối phương đều nắm trong tay, thì bọn Lâm Đĩnh, Vô Danh cũng đã đỡ được Trương Bình Phàm lên chuẩn bị rút lui.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn cả bọn liền giật mình với thương thế của Trương Bình Phàm.

Trên người tên béo kia không ngờ lại có đến bốn năm vết chém, sâu đến tận xương, máu chảy ướt đấm cả áo quần, cộng với vẻ mặt trắng bệch của hắn ta là đủ biết thằng mập này bị thương nặng đến độ nào rồi,

Cả bọn trên đường di chuyển không ngừng lo lắng, chỉ sợ thằng mập kia không chịu được đến khi trở về pháp trận ẩn mình.

Chỉ là thằng mập kia, trên đường trừ vài lần bị sóc nảy quá độ, không ngừng tru lên thảm thiết trung khí mười phần, thì cũng chả có vẻ gì sẽ ngỏm ngay tức khắc, khiến cả bọn yên tâm thêm vài trăm phần trăm.

Cho đến khi về đến pháp trận ẩn mình một cách an toàn, cả đám mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, tạm thời bỏ đi tảng đá đang treo lơ lửng trong lòng bấy lâu.

Về đến nơi tất cả liền lập tức bắt tay vào chữa thương, nhất là Trương Bình Phàm với Vô Danh, hai kẻ bị thương nặng nhất.

Vô Danh còn đỡ, Trương Bình Phàm mới gọi là thảm, tuy không có nhát chém nào chí mạng, nhưng cũng đã động đến gân cốt rồi, cho dù là với lấy thể chất cực kì mạnh mẽ của tu sĩ, không có mười bữa, nửa tháng dưỡng thương cũng đừng hòng khôi phục như trước.

Lâm Đĩnh sau khi điều tức, hồi phục lại chút sức lực, liền lập tức lấy ra Thần Dịch mà hắn cất giữ như bảo bối bấy lâu.

Lần trước khi dùng một chút thần thủy thử nghiệm trên người Khúc Bạch, Lâm Đĩnh liền biết được trình độ quý báu của thứ này.

Chỉ là cái giá phải trả để tạo ra thứ Thần thủy này cũng không nhỏ, chân khí còn dễ nói, có thể thông qua tu luyện bù đắp lại, nhưng máu huyết thì lại chỉ có thể dựa vào thể chất của Lâm Đĩnh từ từ khôi phục lại, đương nhiên là không tính khi dùng đến thứ linh dược đốt tiền Huyết Sâm ngàn năm.

Nhưng Lâm Đĩnh cũng biết lúc này cũng không phải là lúc ém hàng, bọn hắn đang ở vào hoàn cảnh cực kì nguy hiểm, sơ xẩy một tý là "hồn du thiên quốc, thân du địa phủ ngay!"

Thằng này cũng chả phải cái loại thiện nhân, phúc đức gì, vốn hắn muốn âm thầm găm hàng, định bụng đợi bọn thằng mập sa cơ lỡ vận, hung hăng nhảy ra chém vài đao, nam thì cướp tài, nữ thì cướp sắc, già trẻ không tha, thu vào tay món một món tiền của phi nghĩa!

Chỉ là thế sự khó lường, bố ai mà ngờ được nước nó còn đυ.c hơn dự đoán của hắn, đánh một trận này cả bọn ai nấy đều bị thương ít nhiều, lúc này mà nhảy ra thu tài , cướp sắc không bị xúc hội đồng thì mới là lạ, hơn nữa bọn hắn vừa quậy một trận long trời lở đất, có bị đối phương ngay lập tức tìm đến cửa cũng chả phải quái sự gì!

Chiến lực cả đám đang ở vào lúc yếu nhất, việc cấp bách chính là khôi phục thương thế một cách nhanh nhất rồi chuồn khỏi cái nơi nguy hiểm này, lúc này mà còn tính toán đầu cơ kiếm lợi, ém hàng gì gì đó thì đúng là lão thọ tinh ngại mạng quá dài mà.

Hơn nữa cho dù chạy thoát khỏi đây, có trời mới biết được trong khoảng thời gian bọn hắn dưỡng thương, có đυ.ng phải thứ gì khủng bố không cơ chứ, với đội hình thân tàn ma dại bây giờ, thì lúc đó có muốn khóc cũng không ra nước mắt!

Thế cho nên việc cần làm khi ở một nơi nguy hiểm chính là giữ cho bản thân và đoàn đội luôn ở trong trạng thái sức mạnh đầy đủ, hay ít nhất là không đến nỗi ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có.

Thế nên Lâm Đĩnh lkhông chút do dự đưa ngay bình thần dịch đã được pha loãng với rựu nồng độ cao ra cho Vô Danh và Trương Bình Phàm sử dụng.

Hai con hàng kia lúc đầu hơi cau mày một chút, rồi như nhớ ra điều gì, ánh mắt lập tức như chó đói thấy mồi, nhìn Lâm Đĩnh lập tức nóng bỏng lên hẳn, làm cho cu cậu thấy lạnh cả mình.