Con Đường Đại Đạo

Chương 2: Mẹ Hiền

Vừa về đến nhà thì bất chợt nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.

-Lâm Đĩnh con ngoan của mẹ về rồi đấy à?

Khỏi cần đoán cũng biết là ai rồi.

Hắn khóc không ra nước mắt, trên mặt nở nụ cười khổ.

-Mẹ ơi con không còn bé nữa, cao to đẹp trai thế này mà mẹ cứ gọi cái kiểu này thì còn gì là phong độ đẳng cấp đàn ông nữa hả trời.

-Cái gì? con đã lớn rồi nên khồng cần mẹ nữa à, nhớ mới đây thôi ta còn phải thay tã với chùi đít cho con, quay đi quay lại thì không muốn mẹ nữa hả.

-Ai gia môn bất hạnh sao tôi lại có đứa con thế này hả trời, trời ạ vất vả nuôi con ngần ấy năm mới quay đi quay lại có một chút xíu thôi mà nó đã không muốn bà già này nữa rồi hức hức, dời ơi là dời sao số tôi nó khổ thế này hả trời.

Nói rồi bà bắt đầu sụt xịt như chực khóc đến nơi rồi.

-Ôi thôi mà me! được rồi, được rồi mà mẹ con là bé Đĩnh ngoan, bé bỏng, là bé cưng bé yêu của mẹ đây .

Vừa nói hắn còn phải cố nặn ra được khuôn mặt tươi cười lấy lòng, trông rất là buồn cười.

Các bạn cứ tưởng tượng thế này, một anh chàng thân ét tám, khí khái hiên ngang giờ đang quỳ trước trước mặt một thiếu phụ trung niên, trên khuôn mặt tràn đầy đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng.

-Hì hì thế có phải là con trai ngoan không nào, cái mà lớn với chả liếc, ở đâu mà lớn, con trai của ta còn bé bỏng đáng yêu thế này cơ mà.

Nói rồi thiếu phụ còn ôm chàng trai vào lòng, trên mặt tràn đầy vẻ từ ái.

Lâm Đĩnh nhẹ nhàng tách ra đổi chủ đề.

-Mẹ à sao hôm nay mẹ lại đến đây?

-Sao nào! mẹ nhớ con trai, mẹ đến thăm không được sao?

Vừa nói bà vừa bày ra khuôn mặt hung thần ác sát, như thể chỉ cần hắn hé ra nửa chữ không thì sẽ lập tức trở mặt ngay.

-Đâu có đâu mẹ, con ngày nào cũng trông ngóng mẹ mà, lúc nào cũng nhớ đến mẹ của con mà.

Lúc này mặt bà mới giãn ra và nói.

-Được rồi anh bớt nịnh nọt đi cho tôi nhờ, anh mà nghĩ được thế thì mới lạ.

Ngoài mặt thì nói thế nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

-Ài con trai ta đúng là tốt nhất, rất biết nghĩ đến mẹ, không uổng công mình sinh nó ra ha ha ha.

Lâm Đĩnh đứng một bên xấu hổ không thôi.

-Mẹ đến đây rồi thì ở lại chơi vài ngày đã, Mặc dù trong lòng cu cậu cực kì không muốn.

Nói đi cũng phải nói lại, con trai đã lớn làm sao mà muốn cha mẹ ở bên kè kè quản lý cho được, là tâm lý mà thôi thực ra cha mẹ mình thì ai chả yêu thương.

-Đừng có nói nhảm nữa ngồi xuống đây mẹ hỏi con một tý.

Hắn nghĩ thầm, trong lòng thì đánh thót một cái.

-Chết cha lại đến chủ đề chính rồi đây.

Thế nào con định đến bao giờ bao giờ thì ẹ bồng cháu đây.

-Cái này... cái này thì thì.....

Hắn đổ mồ hôi ào ào ấp a ấp úng không biết phải trả lời thế nào.

-Cái này cái kia cái gì nói đi trả lời mẹ cho rõ ràng coi nào.

-Con con.. co...

-Hôm nay con sao thế trả lời mẹ khó thế sao, sao nào có phải bị bồ đá rồi không?

Rồi không để hắn trả lời, bà rít lên.

-Trời ơi là trời sao tôi lại có thằng con thế này hả, đúng là tức chết ta mà.

Nhìn Lâm Đĩnh khép nép ở một bên cúi đầu không nói, càng nhìn càng giận thằng con không nên thân.

-Ta đã nói rồi mà tại sao mày không chọn Doanh Doanh ta giới thiệu cho hả.

- Doanh Doanh ngực bự mông chắc dáng người nhiều nước, vừa nhìn là biết dáng sinh con trai rồi, có chỗ nào thua kém con bồ trời đánh của mày hả, người thì như cái sào cao lêu nghêu, hai mắt sắc lẻm là tướng khắc chồng đấy con ạ.

-Khả Nhi cũng rất tốt mà. Hắn lí nhí trong miệng.

Nghe hắn nói thế thiếu phụ càng điên tiết hơn.

-Mày cút, cút ra khỏi nhà cho tao, đi với con bồ của mày đi, vừa nói bà vừa nghẹn ngào nức nở.

-Ông ơi là ông, ông nhìn mà xem thằng con thằng con trời đánh nó lớn rồi, không nghe lời cha mẹ nữa rồi, đấy ông xem đi, ông ngồi dậy nhìn mà coi đi, hu hu hu, hic.

Lâm Đĩnh lúc này ngay cả ý muốn tự sát cũng có rồi à, trong lòng cực kì ấm ức, ta cũng muốn khóc lắm chứ hú hú, hắn thầm gào thét trong lòng.

-Ài thôi được rồi con nghe lời mẹ là được chứ gì, Doanh Doanh chứ gì không vấn đề, cuối tuần con sẽ đi gặp cô ấy ngay, mẹ vừa lòng chưa.

Lúc này bà mới dần thôi khóc và trả lời.

-Ừm thế co phải tốt không, nghe lời mẹ đi là không sai đâu con hì hì.

-Thôi tối rồi, con đi tắm rồi xuống ăn cơm, để mẹ nấu cho.

-Dạ.

Hắn đáp lời rồi chuồn gấp lên lầu chạy trối chết.

Vừa đóng cửa lại hắn liền móc ngay bản công pháp giấu trong lưng quần ra cẩn thận đặt lên bàn.

Vừa rồi trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng cảm ngộ cả đời lão già đó, đang được hắn dung nhập, nên hắn mới gấp gáp chuồn nhanh như vậy.

Trong đầu Lâm Đĩnh hiện giờ có vô số cảm ngộ, dường như là của chính bản thân hắn, nhưng cũng có rất nhiều cảm ngộ vô cùng mờ nhạt như tùy thời có thể tan biến, lúc có lúc không, hắn nhắm mắt lại cố hồi tưởng lại những cảm ngộ đó nhưng chúng cứ nhạt nhòa dần rồi biến khỏi tầm tay của hắn như chưa bao giờ tồn tại vậy.

Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kì dị rằng bọn nó cũng không có biến mất mà chỉ nằm sâu trong ý thức của mình mà thôi, chỉ là khi Lâm Đĩnh muốn nghĩ đến thì không tài nào nhớ ra nổi.

Chậm rãi mở mắt ra, đập vào nhãn cầu là quyển sách cũ nát đó vẫn lẳng lặng nằm trên bàn như bao cuốn sách bình thường khác.

Hắn hơi chút lưỡng lự rồi như hạ quyết tâm, Lâm Đĩnh dùng dao rạch một đường nhỏ trên ngón tay mình.

-Không phải chứ thế mà còn không chịu chảy ra, làm nhát nữa không tin mày mày không chảy ra.

"Roẹt, phụt" máu phun xối xả như van nước ướt đẫm cả bàn, ài số là anh Đĩnh nhà ta hiềm máu ít quá không đủ đô, nên cắt luôn động mạch cổ tay cho nhanh thấy.

-Con bà nó không cần nhiều vậy chứ, ta chỉ định làm vài giọt thui mà, a a, hu hu, hic hic đau quá, phì phì.

-Rầm, bich, bốp đâu rồi hu hu, đâu rồi ồi ... bông băng ở đâu rồi.

Lâm Đĩnh cuống cuồng đi tìm hộp cứu thương thì dị biến xảy ra.

Quyển sách hấp thu máu huyết của hắn thì trở nên đỏ tươi như hóa thành một bãi máu vậy.

Trong giây lát máu huyết vung vãi bị nó hấp thu sạch bóng, Lâm Đĩnh đang nhảy choi choi đi tìm bông băng thì chợt cảm thấy cả người mát lạnh, vết thương trên người trong nháy mắt đã tự động lành lại, rồi một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu hắn.

-Trời ạ sao ta lại gặp một chủ nhân ngu ngốc như vậy hả trời hu hu, có ai khổ cực xui xẻo như ta không vừa tỉnh dậy chưa kịp hưởng thụ gì đã phải ngủ say rồi, hix hix, ta nguyền rủa ngươi đồ khốn kiếp aaa..

-Ai đó, là ai? tổ bà ngươi, nhìn ta mặt tiền sáng lóa, thông minh sáng sủa thế này mà dám bảo ta não tàn à, có ngon ra đây ông liều mạng.

Hắn vô cùng bức xúc, nhìn quanh xem thằng bố láo nào xỉa sói mình.

-Rõ ràng là mình nghe thấy tiếng nói mà, làm sao lại không có ai.

Bất chợt hắn nhìn vào cánh tay mình và giật nảy cả người.

-Cái này... , rõ ràng là vừa rồi còn đang chảy máu mà sao lại hết rồi, không lẽ ông đây có thể chất bất diệt trong truyền thuyết, vậy chả phải khi làm chuyện kia thì đố có em nào chịu nổi, không lẽ ta có tiềm chất ngựa giống???

Hắn đang tự sướиɠ trong lòng thì, “không đúng nếu ta có thể chất đó thì trước đây mình phải biết rồi chứ nhỉ?”

Liếc mắt về phía bàn.

-Không lẽ do nó?..

....

-Mịa nhìn tới nhìn lui, nhìn thế quái nào cũng giống quyển sách nát chả thấy cái khỉ gì.

-Chà chà chẳng lẽ ông đây bị xuất huyết, mất công toi rồi?

Hắn vừa lầm bầm vừa mở trang đầu ra thì trong sách hiện lên mấy dòng chữ.

-“Tu tiên là gì? Bản chất của người tu tiên.”

- Ờ luyện tinh hoá khí, luyện khí hoá thân, luyện thần hoá cái khỉ gì gì đó...., quên rồi, mẹ tổ tông nhà nó, tu tiên làm quái gì có cái gì mà luyện khí, thần gì gì đó, toàn là nhảm nhí.

-E hèm, mà quên quay lại chính đề tý nhỉ.

-Tu tiên bước đầu tiên chính là.... à đúng rồi là đưa cơ thể bước vào tiến hóa cực hạn.

-Bước đầu tiên của nguời tu tiên chính là làm cho cơ thể của mình tiến hóa đến cực hạn mà mà thân thể có thể đạt đến được.

-Đơn giản là thế này, quá trình tiến hóa bình thường phải mất hằng triệu, hằng tỉ năm mới hoàn thành, còn công pháp tu tiên có thể giúp ột người bình thừơng, trong khoảng vài năm, vài tháng, có khi chỉ vài ngày là hoàn thành quá trình tiến hóa mà phải mất một khoảng thời gian rất lâu dài.

-Người tu tiên muốn bắt đầu tu đạo thì phải làm cho cơ thể của mình tiến hoá đến cực hạn, sau đó đột phá cái cực hạn đó để có được thể chất tu hành gọi là “Sơ nhập tu tiên giả”, trong các tiểu thuyết thì có cái tên khang khác chút "Trúc Cơ", đạt đến bước này mới có thể vỗ ngực tự xưng là người tu tiên bởi vì không chỉ thân thể chuyển hoá thành thể chất phù hợp với tiên đạo, mà trong đó còn sản sinh cái gọi là "pháp lực" là gốc rễ của kẻ tu hành, là suối nguồn lực lượng của người tu tiên.

-“Sơ nhập tu tiên giả” cũng có cực hạn, đột phá cái hạn chế này thì gọi là “Tu tiên giả” như tiểu thuyết thì tương ứng "Kim Đan" phải đến cảnh giới này thì thần thông chân chính của người tu tiên mới bắt đầu hiển lộ.

-Trên “Tu tiên giả” là “Đại năng giả” trên nữa chính là “Phá giới giả” tên như ý nghĩa gần như là đỉnh của người tu tiên rồi, hầu như không có việc gì không làm được, ngoài ra họ còn có thể xé rách không gian đi đến một nơi khác.

Từ sơ nhập tu tiên giả cho đến trước Đại Năng giả đều ở cùng một cái cảnh giới xưng là "Linh cảnh" tu giả, từ Đại Năng lên cao hơn nữa thuộc “Đạo cảnh”, dưới sơ nhập tu tiên giả là "Phàm cảnh".

Đọc đến đây thì Lâm Đĩnh tỉnh ngộ.

-Oa oa thì ra là thế tổ bà nó hu hu tiểu thuyết ba xu đúng là hại chết người, ai nói tu tiên cần cái khỉ gì mà linh căn, mà luyện khí, mà gì gì đó.... ha ha ha cười chết mất.

Đúng lúc này thì một giọng nói từ dưới lầu vọng lên thì ra là mẹ hắn gọi.

-Mẹ nấu xong rồi, xuống ăn cơm nhanh đi con ơi.

Đóng vội bản công pháp lại, hắn phi ngay xuống nhà.