Khi Pháo Hôi Bị Vạn Nhân Mê Xuyên Vào!

Chương 18

Thế giới thứ 1: Hào môn văn

Chương 18

.oOo.

Edit: alittleshark

Shark: Bù cho mn nè :333 mấy bạn thi đh có ổn không? Dù kết quả có ra sao thì cũng đừng buồn nhé, vì các bạn cũng đã nỗ lực hết mình rồi ♡

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thiếu niên thân hình đơn bạc thống khổ mà che miệng, ho khan kịch liệt, máu tươi giữa những kẽ ngón tay không ngừng tràn ra, nhỏ xuống nhiễm hồng cả cổ áo chiếc sơ mi trắng. Qua một lúc lâu, anh mới tựa vào cột đèn chậm rãi trượt xuống, mất hết sức lực ngồi trên mặt đất, thật lâu sau lại thở dài đầy sâu kín (*).

(*): sâu sắc và kín đáo, khó lòng bộc lộ ra

Hệ thống xem đến kinh hãi, chạy ra hỏi, “Chủ nhân, có cần tui hỗ trợ hay không?”

Đàm Y nghiêng đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có người qua lại nên gật gật đầu, “Cần.”

Hệ thống lập tức ưỡn ngực, “Thỉnh chủ nhân hạ mệnh lệnh!”

Đàm Y sống không còn gì luyến tiếc mà chỉ chỉ đống máu trên mặt đất, “Giúp tao đem mấy thứ này lau sạch sẽ.”

Đang muốn ra tay giảm đau toàn diện cho Đàm Y - hệ thống meo meo - thiếu chút nữa trượt chân: “Mèo méo meo?”

Đàm Y bé mèo trắng lên, tay lau vết máu bên khóe miệng, nhớ ra mình không có mang khăn giấy vì vậy thuận miệng lại liếʍ liếʍ. Đầu lưỡi nhỏ lướt qua đầu ngón tay liếʍ đi vài giọt máu đỏ tươi, trong đôi môi cũng đỏ tươi như đúc mà biến mất, trong nháy mắt đó thế nhưng lại vừa sắc tình vừa yêu dị, tựa như một con diễm quỷ đứng dưới ánh đèn đường.

Diễm quỷ lau xong máu nơi khóe môi rồi, ngó qua hệ thống mèo con vì không rõ tình hình trước mắt mà dại ra thân thiết cười cười, nói lời thấm thía để giáo dục nó, “Chúng ta phải yêu quý hoàn cảnh.”

Hệ thống mèo con vội gật đầu điên cuồng, xoay người liền nghe lời mà bắt đầu tẩy mặt đường, thuận tiện cũng tẩy sạch cổ áo của Đàm Y.

Đàm Y ngồi dưới đất, tùy ý cong một chân lên, bắt đầu nghĩ ngợi làm cách nào để nửa đêm không xu dính túi đánh úp bất ngờ vào chung cư Tạ Thừa Ngôn.

Hệ thống bận rộn trăm công nghìn việc cũng không quên hỏi những gì nó không hiểu, “Đánh, đánh bất ngờ?”

Đàm Y không chút để ý mà cuộn cuộn tóc, quay đầu lại hướng nó ý vị thâm trường mà cười thần bí, “Tao đã ‘thảm’ như vầy rồi, không cho người nhìn xem thì rất đáng tiếc.”

Độ hảo cảm của hai người kia hiện tại đều là 90, anh chỉ cần châm thêm chút lửa nữa thôi.

Phun một búng máu xong, vận khí của Đàm Y trở nên cực kì tốt, anh vừa định đi đâu đó tìm một chiếc xe, xa xa liền có một chiếc xe thể thao đi đến đây, thân xe màu lam chói lóa dù ở trong đêm tối như vậy cũng cực kì rêu rao.

【 Tích, phía trước 20 mét Giang Nhất Phàm đang hướng tới đây. 】

Đàm Y mịt mờ bĩu môi, giây tiếp theo lập tức biến thành bộ dạng tái nhợt suy yếu, nghiêng ngả lảo đảo đi ra.

Giang Nhất Phàm đang nhàn nhã hưởng thụ niềm vui sướиɠ khi cưỡi con xe mới, bỗng thấy một thân ảnh mảnh khảnh đi xiêu vẹo ngay giữa đường, vội dẫm phanh gấp, lúc này mới hữu kinh vô hiểm mà dừng lại cách “con ma men” một khoảng không xa.

Trải qua việc này, tâm trang tốt của Giang Nhất Phàm cũng bay sạch, y một chân đá văng cửa xe, nổi giận đung đùng túm lấy “con ma men” lai lịch không rõ này, lại phát hiện “con ma men” thế mà lại là Đàm Y đã lâu không gặp.

.

Đi nhờ xe của Giang Nhất Phàm, Đàm Y rất thuận lợi mà đi đến dưới chung cư mới của Tạ Thừa Ngôn.

Khi lái xe, Giang Nhất Phàm vô số lần thông qua kính chiếu hậu mà ngắm Đàm Y ngồi ghế sau. Y đối với Đàm Y vẫn có vài phần tâm tư nói không nên lời, nhưng người ta đã là người của Tạ Thừa Ngôn, cho y chín lá gan y cũng không dám cùng Tạ Thừa Ngôn đoạt người. Nhưng mà nhìn bộ dạng muốn đi tìm chết kia của Đàm Y, y lại không kìm được mà nghĩ, có phải Tạ Thừa Ngôn đối với em ấy không tốt hay không?

Đàm Y mở cửa xe, hướng Giang Nhất Phàm nói một tiếng “cảm ơn”, rồi từ từ lên lầu.

Giang Nhất Phàm nhìn bóng dáng Đàm Y, nghĩ đến dáng vẻ thần thái sáng láng của anh lần đầu gặp mặt hôm ấy, trong lòng buồn bã không nói nên lời.

. Đọc truyện tại w@tT@D alittleshark

Từ khi hẹn hò với Đàm Y, Tạ Thừa Ngôn chưa một lần về nhà chính. Hắn mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, thuận tiện cho việc đi làm, lại cũng không cách nhà Đàm Y quá xa.

Tạ Thừa Ngôn ngồi bên cửa sổ, trên đùi đặt một quyển sách đang đọc dở《 Một trăm cách đánh bại tình địch 》, bên cạnh đó là tốp năm tốp ba tựa sách hướng dẫn yêu đương lộn xộn chất bừa khắp nơi《 Một trăm điều cần lưu ý cần biết khi yêu đương 》, 《 Cách làm người yêu bạn yêu bạn muốn ngừng mà không ngùng được 》.

Nhìn một hồi, Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên thấy bực bội, theo thói quen lấy điện thoại ra tính gọi cho Đàm Y, lại nghe thấy máy báo bận.

Tạ Thừa Ngôn cầm điện thoại nghe cho đến khi nó tự động ngắt máy, như thần kinh gọi lại mấy lần để rồi vẫn nghe được tiếng nhắc nhở “người nghe bận nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau”, bỗng nhiên hắn nhắm mắt gác tay lên trán,《 Một trăm cách đánh bại tình địch 》 rớt xuống mặt đất.

Hôm nay, Tạ Thần Phong đã trở lại, sau đó điện thoại Đàm Y liền gọi không được. Tạ Thừa Ngôn không có cách nào không nghĩ nhiều, hắn hối hận, Đàm Y quá coi trọng Tạ Thần Phong, hắn lúc đó sao lại yên tâm dám để Đàm Y cùng Tạ Thần Phong ở chung được chứ.

Trong lòng hắn có một loại sợ hãi, trước giờ hắn còn chưa từng sợ hãi như vậy. Từ nhỏ, cuộc sống của hắn luôn luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ có một lần suy sụp là do Đàm Y ban cho. Hắn chưa bao giờ tin trên đời này có việc gì mà hắn không làm được, mãi cho đến khi hắn gặp Đàm Y.

Bảy năm trước, Đàm Y vì cái gọi là “người nhà” trong lòng anh mà có thể đem hắn đẩy xuống cầu thang, giờ đây bảy năm sau, anh lại có thể bởi vì “đứa em trai” duy nhất còn lại kia mà rời khỏi hắn không?

Những ngày Tạ Thần Phong không có ở đây, bọn họ có bao nhiêu ngọt ngào, hắn sẽ có bấy nhiêu sợ hãi việc Tạ Thần Phong trở về. Hắn thừa nhận hắn đê tiện, hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi, nhưng là hắn đã không thể nào buông Đàm Y ra nữa.

Mỗi lần em ấy đi về, hắn đều hận không thể đem cái người đang quay lưng về phía hắn rời đi tóm về lại, nhốt ở nơi không ai có thể thấy được em, để em chỉ có thể cười với hắn, giận dỗi với mỗi mình hắn, tức giận với hắn mà thôi. Nhưng hắn lại không muốn nhốt em lại, hắn không muốn giam cầm em trong một không gian nhỏ hẹp thế này, hắn sẽ đau lòng lắm.

Hắn thích mỗi một động tác và biểu tình của Đàm Y, anh làm hắn mê muội. Chỉ cần cùng Đàm Y bên nhau, hắn liền cảm thấy từng giây từng phút đều vô cùng vui vẻ sung sướиɠ, đó là cảm giác hắn chưa từng có được, là cảm thụ chỉ Đàm Y mới có thể cho hắn.

Hắn muốn dùng hết sức lực của mình mà đối xử tốt với em ấy, cũng muốn Đàm Y xem hắn là tồn tại quan trọng nhất. Chính là hắn càng ngày càng thanh tỉnh mà ý thức được rằng, có lẽ bất luận hắn làm thế nào đi nữa, người Đàm Y coi trọng nhất vĩnh viễn vẫn là Tạ Thần Phong.

Tạ Thừa Ngôn lại gọi lần nữa, đầu bên kia vẫn tắt máy. Hắn đứng lên, quyết định tự mình đi tìm Đàm Y. Ngay lúc hắn đã thay xong quần áo và chuẩn bị đến phòng khách, tiếng đập cửa vang lên.

Như có một loại cảm ứng tâm linh đến kỳ lạ, Tạ Thừa Ngôn lập tức mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Đàm Y.

Tâm tình mừng như điên làm hắn không chú ý đến sắc mặt tái nhợt dị thường của Đàm Y, nhưng dù có anh cũng không cho hắn thời gian để phản ứng lại đã nhón chân lên câu lấy cổ hắn hôn lên.

Tạ Thừa Ngôn chỉ sửng sốt một giây, lập tức đoạt lại quyền chủ động, tình cảm mãnh liệt nháy mắt bùng cháy như ngọn lửa, cửa “sầm” một tiếng rồi đóng lại.

.

Bên kia, Tạ Thần Phong đợi một lúc lâu, thấy màn đêm dần tối hơn, cậu cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa mà gọi điện thoại cho Đàm Y, lại phát hiện điện thoại bị tắt máy.

Tạ Thần Phong lập tức luống cuống, trong đầu trống rỗng, ngay cả áo khoác cũng không kịp khoác đã chạy ra ngoài. Nhưng Đàm Y đã đi lâu như thế rồi, cậu sao có thể tìm được. Thế nhưng cậu vẫn đi từng ngõ ngách tìm kiếm, không biết trời mưa tự lúc nào, cũng chẳng hay khi nào trời đã sáng, Tạ Thần Phong không đem theo dù bị xối toàn thân ướt đẫm.

Ngay khi cậu chuẩn bị đi cục cảnh sát báo án, cậu lại nhận được cuộc gọi của Đàm Y. Trong điện thoại, giọng nói Đàm Y trầm và khàn khàn có chút không bình thường cho lắm, anh nói mình sẽ ở ngoài mấy ngày, nói cậu không cần lo lắng.

Đầu Tạ Thần Phong nóng lên, nghĩ Đàm Y nếu chủ động cùng cậu gọi điện thoại, vậy có lẽ anh không tức giận đâu.

Nếu không tức giận, thế có phải có thể về nhà không? Tạ Thần Phong thử thăm dò muốn để Đàm Y trở về, lại từ loa nghe được một giọng đàn ông khác —— là Tạ Thừa Ngôn.

Thì ra cả đêm nay, anh vẫn luôn ở cạnh Tạ Thừa Ngôn. Tạ Thần Phong che lại cái trán nóng bỏng, trào phúng cười, cậu hẳn phải biết rồi chứ.

Tạ Thần Phong thật lâu không nói chuyện, Đàm Y rất nhanh cũng cúp máy, di động truyền đến tiếng “tút tút” vội vã.

Tạ Thần Phong cầm di động ở trong mưa đứng yên thật lâu, cậu không nhớ rõ mình về nhà như thế nào, một khắc đóng cửa lại, cậu lập tức ngã ầm xuống.

_____________________

Shark:

Chương này:

Tạ Thừa Ngôn: hắc hóa tâm cơ boy

Tạ Thần Phong: (vẫn là) boy số khổ

Đàm Y: ...