Cổ họng Nguyệt Lộ khàn đặc, sau khi gào lên thì họ khan kịch liệt.
“Ngươi cứ như thế này mãi thì không được đâu, ta kê cho người đơn thuốc, ngươi chịu khó uống đi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Tĩnh dưỡng thật tốt rồi suy nghĩ những chuyện này sau.
“Không, nếu ta cứ như thế này mà gả qua đó. Giọng nói yếu ớt của Nguyệt Lộ vang lên: “Ngươi nhìn xem bộ dạng bây giờ của ta có giống quỷ không?”
Tần Lam Nguyệt không biết nên khuyên thế nào.
Nguyệt Lộ chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tinh thần không ổn định, cho dù có làm ra chuyện gì cũng không kỳ lạ.
Nàng cũng không biết cái chủ ý này rốt cuộc là đúng hay sai nữa.
“Thất vương phi tỷ tỷ, cảm ơn ngươi. Sau khi Nguyệt Lộ có được mục tiêu, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy: “Đây là lần cuối cùng ta xưng hô với người như vậy. sau này chúng ta chính là tỷ muội tốt rồi.”
Tần Lam Nguyệt nhíu mày: “Ý của ngươi là”
“Cái người đó, chính là Tam vương gia” Nguyệt Lộ vuốt ve đôi má lõm xuống, cười đến thê thảm: “Hắn ta đã thành thân rồi, ta sẽ dùng thân phận trắc phi gả qua đó, Ha ha, thật nực cười, hắn từng nói, muốn lấy ta làm chính phi đấy.”
Tần Lam Nguyệt trợn trừng mắt. Vậy mà lại là tên nam nhân cặn bã đó!
Cái tên cặn bã đó rốt cuộc đã gây hoạ cho bao nhiêu nữ nhân rồi.
“Nghe nói tỷ tỷ cũng đã từng thích Tam vương gia?
Chính phi của Tam vương gia chính là muội muội của tỷ tỷ?” Nguyệt Lộ yếu ớt lên tiếng hỏi: “Tỷ tỷ có nỡ để ta gả cho hắn không?”
“Nguyệt Lộ, ngươi có biết tại sao ta lại gả cho Thất vương gia không?” Tần Lam Nguyệt hỏi ngược lại. Nguyệt Lộ nhẹ nhàng gật đầu.
Món gièm pha đó, khắp cả kinh thành ai ai cũng biết, là Tần Lam Nguyệt không thể chờ nổi nữa, muốn gạo nấu thành cơm với Tam vương gia, ngược lại lại ôm nhầm Thất vương gia.
“Mẫu thân ta là người rất biết làm ăn, bà ấy tích lũy cho Tần gia một lượng tài sản rất lớn. Phụ thân ta là Hộ quốc công, rất được Hoàng thượng tín nhiệm. Ta lại là đích nữ của Tần gia, vừa có quyền lại vừa có tiền.” Tần Lam Nguyệt nói: “Vậy nên, Tam vương gia tiếp cận ta lúc còn niên thiếu, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt ta, ta vừa mới biết yêu đã điên cuồng si mê hắn, sau này, thậm chí còn định cả hôn ước.
“Sau khi mẫu thân ta qua đời, tài sản của Tần gia bị nhị phu nhân đoạt mất. Ta đã mất đi giá trị lợi dụng, thế là Tam vương gia lại nhìn trúng muội muội của ta Tần Tuyết Nguyệt, hai người bọn họ tính kể, muốn để cho một nam nhân vừa già vừa xấu đến vũ nhục ta, hủy hoại ta. Lúc bọn họ bắt kẻ thông da^ʍ thì vừa hay Thất vương gia đang nghỉ ngơi ở trong gian phòng”
“Nguyệt Lộ, đây chính là sự thật của chuyện đó.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta may mắn được gả cho Thất vương gia, nhưng nếu như không có Thất vương gia ở đó, có lẽ ta chỉ có một con đường chết”
Nguyệt Lộ nghe tới mức sững sờ. Lúc đó nàng ấy cũng vô cùng phỉ nhổ Tần Lam Nguyệt, nhưng lại không biết chuyện lần đó là do Tam vương gia một tay dựng nên.
Những chuyện mà nàng ấy và Tần Lam Nguyệt phải trải qua giống hệt nhau.
Chuyện phải xảy ra ở trên người mình thì mới biết được sống không bằng chết đến mức nào.
“Nguyệt Lộ, quên tên nam nhân cặn bã đó đi, ngươi sẽ gặp được anh hùng tái thế của đời mình. Tần Lam Nguyệt nói lời từ đáy lòng: “Vậy nên đừng bao giờ từ bỏ.
“Ta sẽ gả” Nguyệt Lộ cắn chặt răng: “Ngươi không cần phải khuyên ta nữa, ý ta đã quyết rồi.”
Tần Lam Nguyệt có chút đau lòng nàng ấy: “Ngươi cần gì phải như vậy chứ?”
Nàng thở dài một hơi: “Ta biết mình không khuyên nổi ngươi nữa. Vậy đi, ta để lại phương thuốc cho ngươi, ngươi nhất định phải uống thuốc đúng giờ, có chuyện gì thì thì đến Thất vương phủ tìm ta.
“Nguyệt Lộ, nếu ngươi đã hạ quyết tâm muốn báo thù, vậy thì hãy yêu thương bản thân mình thật tử tế.”
Nàng lấy bút và giấy, viết một thực đơn trị liệu để tẩm bổ: “Còn có cả dược thiện này nữa, ăn theo cái này, mấy ngày sau là có thể khôi phục lại sức lực rồi.
Nguyệt Lộ đồng ý từng cái một.
Tần Lam Nguyệt lại lấy mấy món đồ chọn được ở Minh Nguyệt Lâu ra: “Đây là hồi lễ của ta, ngươi mở ra xem xem đi.”
Sau khi Nguyệt Lộ mở hộp ra, thấy bên trong là một chiếc trâm cài tóc dây tua.
Trâm cài tóc được chế tạo từ vầng ròng, dây tua là chuỗi hạt được sâu thành bởi ngọc bích phỉ thuý thượng hạng, bên trên đầu là dùng chút phỉ thuý khảm thành hình lá trúc, thanh nhã, hờ hững.
“Ta đã không cần đến thứ này nữa rồi.” Nguyệt Lộ trả lại cho nàng.
“Đừng vội từ chối, chiếc trâm cài tóc này có cơ quan” Tần Lam Nguyệt nói: “Ngươi ấn vào đây đi!”
Nguyệt Lộ ấn vào hoa văn trang trí của viên kim châu.
Bên trong chuỗi hạt phỉ thuý toả ra sương mù, có một loại cảm giác rừng trúc sâu kín, ý cảnh sắc trời thanh lam, đẹp vô cùng.