“Lâu chủ, như vậy không ổn đâu. Nữ quản sự khó xử nói: “Nếu như ngài vào Thái y viện, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn”
“Ta sẽ không dùng Mê thần dẫn nữa.” Bạch Lâm Uyên cầm lấy chiếc mặt nạ, sau khi dán lên mặt xong đã biến thành một người khác: “Đương nhiên cũng sẽ không dùng cái tên và diện mạo của Bạch Lâm Uyên được.
Không cần biết là viên thuốc màu trắng mà Lâm thái y mang tới hay biểu hiện của Tần Lam Nguyệt, tất đều khiến cho hắn ta cảm thấy hưng phấn.
Nếu như được tiếp xúc gần với nữ nhân kia, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Trên xe ngựa.
Tâm trạng của Tần Lam Nguyệt không tốt lắm.
Vừa nghĩ đến cái tên khắp người đều là độc, miệng nam mô, bụng một bộ dao găm Bạch Lâm Uyên kia là cả người nàng lại cảm thấy khó chịu không thôi.
Nàng có cảm giác như bị rắn độc nhằm trúng.
Đến Minh Nguyệt Lâu là quyết định hồi hạn nhất mà nàng từng làm “Nương nương, người không sao chứ?” Đỗ Khử thăm dò hỏi.
“Đồ vật ở bên trong không hợp tâm ý sao?”
“Không có gì, chỉ là có chút trải nghiệm không vui vẻ thôi” Tần Lam Nguyệt đưa ngân phiếu bốn nghìn lượng cho Đỗ Khứ: “Dùng số ngân phiếu này mua chút gạo, mì, chăn bông các thứ rồi phân phát cho những người thiếu ăn thiếu mặc, ngươi không cần phải che giấu, nhưng, đừng lấy danh nghĩa của Thất vương phủ, càng đừng lấy danh nghĩa của ta. Nếu có người hỏi thì cứ bảo là do nhị tiểu thư của Tô gia làm.
Đỗ Khứ nhếch mày: “Tại sao ạ?”
“Đây vốn dĩ là ngân lượng của nàng ta.
“Cho dù là như vậy cũng không nên nhường cái tiếng thơm này lại cho nàng ta.” Đỗ Khứ không hiểu nói: “Nàng ta theo dõi người vốn dĩ đã không có ý tốt, tại sao nương nương lại phải lấy ơn báo oán làm gì? Hơn nữa, với tính cách của Tô nhị tiểu thư mà nói cũng sẽ không làm ra loại việc thiện như thế này”
“Hôm nay nàng ta đã tiêu tận một vạn ngân lượng, Tô gia có giàu có đến mức nào cũng không có khả năng không chú ý tới nơi đến của khoản tiền cực lớn này.” Tần Lam Nguyệt nói: “Tô gia chỉ cần điều tra là sẽ ra được những chuyện xảy ra ở Minh Nguyệt Lâu. Nếu như ta lấy không bốn nghìn lượng này hoặc là dùng bốn nghìn lượng này đi làm chuyện tốt dưới danh nghĩa của ta, vậy thì hậu quả sẽ như thế nào?”
Đỗ Khứ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Số ngân lượng này dùng danh nghĩa của Tô Nhị tiểu thư đi làm việc thiện, người nhận được ơn huệ mang ơn, nhất định có thể truyền đến Tô gia.
Tô gia vừa điều tra là sẽ biết sự thật ra sao, trừ việc thay nha đầu không có đầu óc kia tránh khỏi bị trách phạt, còn có thể khiến Tô gia nợ một nhân tình lớn.
Nhân tình của Tổ gia so với bốn nghìn lượng này đáng giá hơn nhiều, chiêu này của nương nương quả nhiên cao minh.
Tâm trạng của Tần Lam Nguyệt không được tốt lắm, nàng cũng lười đi ngắm cảnh đường phố, bèn trốn ở trong xe ngựa, nhắm mắt lại ngủ một lát.
Một đường im lặng đến Lư Dương Vương phủ.
Xuân Hiểu Uyển mà Nguyệt Lộ đang ở chính là căn viện hào hoa xa xỉ nhất trong vương phủ.
Vào sâu bên trong như thể bước vào công viên vậy. Thứ lọt vào tầm mắt đầu tiên chính là một chiếc hành lang giao nhau thật dài, kéo đến tận hòn non bộ ở sâu bên trong. Hai bên trồng đủ loại hoa cỏ cây cối, cho dù bây giờ đang là mùa đông nhưng vẫn có cảnh xuân tươi đẹp.
Hành lang ẩn trong hòn non bộ, đợi đến khi sát lại gần một chút mới phát hiện ở bên trong hòn non bộ có làm một cái đường hầm, bên trong đường hầm có khảm nạm dạ minh châu, ánh sáng ngũ sắc lấp lánh. Sau khi đi ra khỏi đường hầm, một hồ nước nhân tạo xuất hiện ở trước mắt.
Phòng của Nguyệt Lộ quận chúa tọa lạc ở chính giữa chiếc hồ nhân tạo này.
Tần Lam Nguyệt âm thầm tán thưởng.
Minh ngọc cung, nơi Đông Phương Lý đang ở mà đi so sánh với nơi này thì chỉ giống như ngôi nhà lá thôi.
“Quận chúa, Thất vương phi đến rồi” Hà Hương gỗ gõ cửa.
“Mời vào” Sau cửa truyền đến giọng nói khăn khăn khó nghe, hơi thở không đủ, ảm đạm vô lực giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào vậy.