“Có lẽ, ngay từ đầu chúng ta đã điều tra sai phương hướng” Đông Phương Giác nói: “Chỉ là bị người ta xáo trộn mà thôi.”
Sắc mặt Đông Phương Lý tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Điệp Độc không mùi có thể xác định đó là bút tích của Lão Đại, nếu chuyện này không liên quan gì đến Lão Thập thì hoàn toàn có thể biện bạch mọi thứ.
Còn nếu Lão Thập suýt bị gϊếŧ vào hôm Cát Tường
Nhật, thì đó là bút tích của Lục hoàng tử.
Mà Lão Thập bị hại, nguyên nhân chính là bởi vì hắn ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, và thứ này rất có thể liên quan đến vụ Nguyệt Lộ bị hãm hại.
Thật khó để tưởng tượng ra được, người xâm hại Nguyệt Lộ lại là một người khác.
“Sau khi Nguyệt Lộ xảy ra chuyện, đệ đã kiểm tra hiện trường, những dấu vết sót lại ở hiện trường vụ án rất ít. Đệ luôn cho rằng kẻ đã xâm phạm Nguyệt Lộ là Lão Lục, kẻ đã tấn công Anh nhi cũng là Lão Lục, nhưng đáng tiếc là không có chứng cứ. Đông Phương Lý nói: “Thậm chí ngay cả chất độc mà huynh bị trúng cũng có liên quan đến Lão Lục.
Tất cả mọi chuyện kết hợp lại, giống như một tấm lưới lớn.
Tất cả bọn họ đều là con mồi trên mạng nhện, mà con nhện ở đứng phía sau lại cải trang thành con mồi để khiến người nghe hoang mang.
Tần Lam Nguyệt hãi hùng khϊếp vía sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ.
Cuộc đấu tranh giữa các Hoàng tử diễn ra khá gay gắt, các huynh đệ bị sát hại bằng những thủ đoạn khiến người ta vô cùng tức giận.
Tận mắt tai nghe cuộc trò chuyện bí mật của họ, trái tim nàng trở nên nặng nề.
Đông Phương Lý không kiêng dè nàng, mà còn cố ý nói để nàng nghe được, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Những người như nàng, một khi dính vào vòng xoáy quyền lực, sợ rằng sẽ bị gặm nhấm không còn xương.
“Chuyện này cần phải điều tra kỹ càng” Đông Phương
Lý nói: “Nhị ca, huynh nên tập trung vào mối quan hệ giữa
Nguyệt Lộ quận chúa và Lão Tam
Hắn liếc nhìn Tần Lam Nguyệt và nói: “Theo như cách nghĩ của Lam Nguyệt thì ba người Lão Đại, Lão Tam, Lão Lục đều đáng bị nghi ngờ. Hiện tại chúng ta đã xác định được hai người.”
Hắn dừng lại và cười khẩy: “Cho dù Lão Tam không dính líu vào chuyện này, thì hắn ta cũng không thoát khỏi vô tội.
“Nhị ca, sau này có thể huynh phải vất vả nhiều rồi.”
Đông Phương Giác duỗi bàn tay có những khớp xương rõ ràng của mình về phía Tần Lam Nguyệt, cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, khẽ cười: “Huynh đã là một phế nhân, đời này không có ham muốn gì, chỉ có một mong muốn duy nhất đó là lôi được cải cánh tay đó ra ánh sáng, để khi đến nơi Cửu tuyền mới có thể mỉm cười, đây chính là chấp niệm của huynh, đệ không cần để ý.
Đông Phương Lý nghe thấy vậy bỗng có chút buồn.
Hồi đó, Nhị ca của hắn là người oai phong lẫm liệt như một vị thần, Nhị ca chính là người mà hắn ngưỡng mộ nhất, cũng là người mà hắn muốn ủng hộ đi theo cả đời.
Nhưng, sau trận chiến đó, Nhị ca đã trở thành một phế nhân, còn hắn bị chứng bệnh đau đầu.
Trận chiến đó đáng lẽ không bị thất bại, chính sự tiếp tay của kẻ đứng sau đó đã đẩy họ xuống vực thẳm.
“Lão Thất, đừng bày ra loại biểu tình này, đây chính là ý trời.” Đông Phương Giác vỗ vỗ vai Đông Phương Lý nói: “Không còn sớm nữa, đệ về đi.” Vẻ mặt hắn xuất hiện một tia cô đơn trong giây lát, rồi khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Đông Phương Lý đã nhìn thấy tất cả.
Hắn do dự một chút, mới ngập ngừng nói: “Nhị ca, huynh có thể để cho Lam Nguyệt kiểm tra chân của huynh được không?”
Sắc mặt của Đông Phương Giác lập tức lạnh đi.
Không biết là cố ý hay vô tình mà liếc nhìn căn phòng phía sau tấm rèm hạt, nhíu mày nói: “Lão Thất, ý đệ là gì?”
“Nhị ca, huynh đừng hiểu lầm. Lam Nguyệt đã khống chế được căn bệnh đau đầu của đệ” Đông Phương Lý nói: “Khi căn bệnh đau đầu đó phát tác, nó khiến đệ đau đớn vô cùng, sống không bằng chết, mời không biết bao nhiêu Thần ý nhưng cũng chẳng ích gì, hẳn là huynh cũng biết.
“Đệ nghĩ căn bệnh đau đầu của đệ không có thuốc gì có thể chữa được, nhưng lại được nàng dễ dàng khổng chế, vì vậy đệ nghĩ, nếu dẫn nàng đến đây chẩn đoán bệnh cho Nhị ca, rất có thể xảy ra kỳ tích”
Hắn trầm giọng xuống.
Sau khi Nhị ca không thể đi lại, vấn đề này đã trở thành tâm bệnh của hắn, không nhắc đến còn tốt, một khi nhắc đến tâm trạng của hắn lại không thể khống chế được cảm xúc.
Nếu là có thể trị liệu được, thì tốt biết bao.
Tần Lam Nguyệt hiểu mục đích thực sự của việc Đông Phương Lý đưa nàng đến đây.
“Nhị ca, đúng là muội có biết một chút về y thuật. у Nàng đặt điểm tâm xuống: “Mặc dù sắc mặt huynh tinh tế như ngọc, nhưng nước da lại trắng bệnh không có khí sắc, thân thể gầy gò, suy dinh dưỡng, nếu không bổ sung đủ dinh dưỡng, sẽ có hại cho cơ thể của huynh.