Đông Phương Lý nghe những lời nói linh tinh của nàng, nụ cười nơi khóe miệng dần mở rộng ra.
Tần Lam Nguyệt không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười u ám, không hiểu sao nàng rùng mình một cái.
“Ngươi cười cái gì?” Trong lòng nàng bồn chồn.
Cũng chính vào lúc này, nàng mới hối hận vừa nãy tại sao lại lên xe ngựa với hắn. Nếu như ở lại trong Thất Vương phủ, Đông Phương Lý tuyệt đối sẽ không dám làm gì.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu, sau đó tìm lý do để phi tang, thực sự rất đơn giản.
“Trầm Hương Lầu”. Khi nàng đang rất căng thẳng thì
Đông Phương Lý nhẹ nhàng thốt ra ba chữ này. Trầm Hương Lâu, vừa nghe đã biết đây không phải là một nơi đàng hoàng.
“Người uốn bán ta vào Trầm Hương Lâu sao?”
“Hoàng gia gánh không nổi người này.”
“Nói vậy cũng đúng”. Tần Lam Nguyệt yên tâm hơn và nói: “Vậy đến Trầm Hương Lâu làm gì?”
“ Uống rượu”
“Uống rượu?” Đông Phương Lý định đưa nàng đi uống rượu sao? Nàng đã đến đây lâu như vậy rồi, nhưng trừ ngày hôm đó được đi một chuyến ra ngoài hoàng cung thì chưa đi chơi đâu cả.
Vừa nghĩ đến đi uống rượu dùng bữa thì có hơi mong “Ngươi mời”. Đông Phương Lý lạnh lùng nói.
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Không phải ngươi muốn xin lỗi sao?”
“Không phải ta nhận lỗi rồi sao?”
“Bổn vương chỉ đáng giá bằng một con gà rừng còn chưa nướng chín và đã bị hạ độc thôi sao?”
“Ta không hạ độc, hơn nữa không phải ta đã chữa chân cho người sao?” Tần Lam Nguyệt hơi xót ngân lượng, ngân lượng của nàng không nhiều, trong túi cũng chỉ có hơn hai trăm lượng mà Lục Tu đổi cho.
“Tối đa là một trăm lượng, nếu như nhiều hơn thì người tự trả”. Nàng đau lòng nói.
Đông Phương Lý cười một tiếng: “Đại tiểu thư nhà họ Tần khi được gả đến Thất Vương phủ, của hồi môn là hai mươi vạn lượng bạc, năm trăm hai mươi đồng vàng, người đến ngân lượng dùng bữa cũng không có sao?”.
Tần Lam Nguyệt thở dài nói: “Mẹ của ta để lại cho ta rất nhiều của hồi môn, nhưng đáng tiếc đã bị nhị phu nhân cướp mất. Của hồi môn của ta nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thực chất chỉ là những thứ đồ chơi không giá trị mà thôi”.
Đông Phương Lý không ngờ rằng nàng lại không che giấu việc xấu trong nhà, hắn nhướng mày nói: “Hộ quốc công có biết không?” đợi.
“Cha ta không biết”. Tần Lam Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Nhị phu nhân lừa trên gạt dưới, sớm đã nằm Tần gia trong lòng bàn tay, bà ta rất thông minh, hành sự rất khôn khéo cẩn thận”.
“Cho dù bà ta có một tay che trời đi chăng nữa thì đồ của mẹ ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giành lại được, nhị phu nhân cướp đi bằng nào thì ta sẽ bắt bà ta trả lại gấp bội.
Lúc kể đến chuyện này, ánh mắt nàng lạnh lùng đến lạ. Không chỉ có của hồi môn mà nàng còn có rất nhiều món nợ muốn tính toán với nhị phu nhân.
Đông Phương Lý cảm thấy sát khí rõ ràng trên người nàng, hắn nhàn nhạt nói: “Sau khi thành thân, người vẫn chưa quay lại đó sao?”
“Ừm. Trong trí nhớ của nguyên chủ dường như nàng vẫn chưa hồi phủ.
Nguyên chủ và Đông Phương Lý hễ nhìn thấy nhau là thấy phiền, đừng nói là hồi phủ, số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Sắp tới cha trở về, ta nhất định sẽ dành thời gian hồi phủ một chuyến”. Nàng nói.
“Đợi chuyện của Mục Dã xong xuôi, bổn vương cũng muốn đi gặp Hộ quốc công” Giọng của Đông Phương Lý có chút thất thường: “Có một vài chuyện ta phải điều tra rõ”.
“Ngươi muốn đi về cùng ta sao?” Tần Lam Nguyệt cảm thấy mặt trời như mọc đẳng tây vậy: “Chúng ta sắp hòa ly rồi, người đi gặp cha ta thì không hay lắm phải không?”
Nét mặt của Đông Phương Lý ngay lập tức tối sầm lại. Đột nhiên hắn đến gần nàng, lấy tay nhẹ nhàng day day cắm nàng: “Tần Lam Nguyệt, bổn vương từng nói muốn hòa ly với người sao?”
“Không phải người luôn muốn như vậy sao?”
“Nếu như muốn hòa li thì ngay từ đầu bổn vương đã không lấy người về làm vợ rồi”. Bàn tay của Đông Phương Lý từ dưới cắm hướng lên trên, dừng lại ở trán và búng mạnh cho nàng một cái vào trán.
“ Đau”. Tần Lam Nguyệt che trán lại.
Quả nhiên nàng không hiểu Đông Phương Lý. Người này giống như một áng mây, biến hóa không lường, không thể đoán trước được.