Đông Phương Lý đột nhiên nhìn thấy Tần Lam nguyệt phát hoả, hơi giật mình.
Trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Tần Lam Nguyệt thấy y không nói, cũng không tỏ thái độ vì càng nói càng tức giận hơn.
“Ngươi muốn đánh ta thì cứ đánh, muốn gϊếŧ ta thì cứ gϊếŧ.
“Ngươi đánh ta một cái, ta sẽ trả lại ngươi gấp mười, nhân tiện làm cho nàng ta đau đớn gấp trăm ngàn lần. Ta chết rồi, ta cũng muốn nàng ta chôn cùng với ta.”
Đầy ngập lửa giận không chỗ phát ra.
Nàng túm lấy chiếc bình hoa trên bàn cạnh giường, hung hăng ném nó xuống giữa phòng.
Xoảng xoảng!
Cái bình hoa rơi xuống đất vỡ vụn.
Nàng nghe thấy tiếng vỡ nát, không hiểu sao nàng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút, lần lượt lấy từng món đồ sứ trong tủ ra, ném vỡ thành từng mảnh.
“Đây là Thất Vương phủ, cứ cho là công chúa Mục Dã vô pháp vô thiên, ngay cả phụ hoàng cũng không thể khống chế nàng ta, chỉ cần một câu nói của ngươi, Bạch Mai và những người khác sẽ không phải chịu tội như vậy.”
“Ngươi thật là hèn nhát và bất tài, không dám phản kháng, cũng không dám chịu trách nhiệm, mặc kệ cho công chúa Mục Dã gϊếŧ người trong phủ Thất Vương, vậy cũng cho qua đi.”
“Bọn ta thập tử nhất sinh, không dễ dàng gì mới được an toàn, người còn không biết xấu hổ đi qua lấy thuốc giải. Rốt cuộc mặt mũi ngươi để ở đâu? Lương tâm ngươi cho chó cắn sao? Ngươi không cảm thấy có chút áy náy nào sao?”
“Hôm nay ta nói những lời nói này ở đây, ta không có thuốc giải, cho dù có thuốc giải đi chăng nữa, ta cũng không đưa cho ngươi. Nếu người muốn ra tay với ta, vậy cứ thử đi, xem thử xem Tô Điểm Tình của người chịu được không, hay là ta có thể chịu được.”
“Ta không sống tốt thì người khác cũng đừng hòng sống tốt.”
Đông Phương Lý nghe thấy nàng ấy gào thét giống như đại bác bắn liên thanh, dường như càng nói càng tức giận.
Lông mày y nhíu chặt lại, lời nói ra đến miệng nhưng cũng không thể nào nói ra được.
Cả hai cùng im lặng.
Tần Lam Nguyệt phát tiết gào thét một hồi hết nửa ngày trời, Đông Phương Lý thậm chí không có một chút phản ứng gì, cảm giác bị bỏ mặc càng thổi bùng lửa giận trong lòng nàng.
Y càng im lặng, nàng càng tức giận.
Nàng ném hết tất cả những món đồ có thể ném. Trong phòng toàn là tiếng đổ vỡ.
Sắc mặt Đông Phương Lý càng ngày càng tối sầm lại.
Đến cuối cùng, y lặng lẽ thở dài, xoay người đi ra cửa.
“Ngươi quay lại.”
“Đông Phương Lý, ta ra lệnh cho ngươi quay lại. Lỗ tại của người bị điếc à?”
Tần Lam Nguyệt đã ném gần hết mọi thứ có thể ném, trong tay không còn món đồ gì nữa, chỉ đành phải cầm lấy chổi lông gà ném về hướng y.
Đông Phương Lý không hề né tránh, mặc dù cái chổi lông gà đã ném trúng chân ý, cái chân sưng tấy cho dù bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ thì cũng đau nhưng y chỉ hít một hơi khí lạnh, sắc mặt tái nhợt.
“Chất độc ở chân của người là do ta giải giúp. Tần Lam Nguyệt cố gắng để giọng nói của bản thân bình tĩnh lại: “Nếu như không phải là ta, bây giờ ngươi đã là một phế nhân hoặc đã chết rồi.”
“Ta cứu người một mạng, cũng có thể coi như là bảo đáp ân tình đó.”
“Hai người chúng ta không ai nợ ai.” Tần Lam Nguyệt im lặng một lúc, thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có, giọng nói cũng bình tĩnh trở lại, nàng nhàn nhạt nói: “Hoà ly đi.
Đông Phương Lý cả người cứng đờ và không hề quay đầu nhìn lại.
“Giữa hai chúng ta vẫn còn trong sạch.” Tần Lam Nguyệt nói: “Chúng ta cũng không nợ gì nhau, tại sao phải tiếp tục hành hạ lẫn nhau? Vấn đề hoà ly không cần người phải ra mặt, ta sẽ nói chuyện với phụ hoàng của ta.”
“Ta sẽ xin phụ hoàng gả Tô Điểm Tình cho người, chúc phúc cho hai ngươi, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử
Nàng chưa kịp nói hết lời, Đông Phương Lý đột nhiên đấm mạnh vào cánh cửa.
Cánh cửa chịu quá nhiều lực, đến khung cửa cũng bị bung ra.
Trong ngày đông có gió lớn, hằn mặc áo choàng đi săn, thân hình cao lớn có chút run rẩy.
Gió lạnh thổi qua, cánh cửa bị đập nát không ngừng đung đưa, tạo ra tiếng động đáng sợ.
Cửa sổ và cửa chính được mở ra nên hút gió, gió mạnh thổi vào phòng, rèm cửa và màn giường đung đưa trong gió, phát ra tiếng rít giống như quỷ sói khóc gào.
Sau khi Đông Phương Lý đấm hỏng cánh cửa, y bước nhanh về phía trước, bóng dáng của y thật nhanh đã biến mất trong gió và tuyết.
Tần Lam Nguyệt ngây người ngồi ở trên giường, đột nhiên bị sự tức giận của Đông Phương Lý làm hoảng sợ.