Lục Bảo và Xích Tiền không trở lại, việc này có nghĩa là có thể hai người bọn họ đã bị Công chúa Mục Dã tra tấn đến chết.
Nghĩ tới Lục Bảo nhát gan lương thiện nhưng rất có dũng khí có thể đã bị chết thảm, nghĩ tới khuôn mặt trái táo với đôi mắt to trong suốt có một không hai của Cái đuôi nhỏ cũng đã bị chết thảm, từ đáy lòng của nàng giống như có cái gì bị mạnh mẽ xé ra vậy.
Nó vô cùng đau đớn.
Trong nỗi đau vô bờ, một cơn tức giận trước nay chưa từng có trào ra. Cơn tức giận kia tràn ngập toàn thân, khiến cả người nàng lạnh như băng. Trong đời nàng chưa bao giờ tức giận như vậy.
“Bạch Mai, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Mặc kệ hai người bọn họ đang còn sống hay là đã chết, ta đều sẽ mang bọn họ về “Nương nương” Bạch Mai đã khóc không thành tiếng: “Không được, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, bọn họ thật sự rất đáng sợ. Cầu xin người đừng đi chịu chết. Đi đi, đi nhanh lên”
Tay của Tần Lam Nguyệt đặt trên đầu của Bạch Mai.
Nàng dài thở một hơi.
Đi? Làm sao nàng có thể đi?
Nàng chỉ mới rời khỏi ba ngày, Bạch Mai đã bị đánh thành như vậy, Lục Bảo và Cái đuôi nhỏ còn không biết ở nơi nào.
Cho dù là bắt đầu từ nguyên nhân nào, dựa vào bất cứ lý do gì mà Công chúa Mục Dã xuống tay, nàng cũng không thể nào tha thứ được.
Nếu không thể đòi lại công bằng, nếu không thể trả lại cảnh ngộ mà các nàng gặp được gấp mười lần trăm lần cho bọn họ, chắc chắn nàng sẽ không từ bỏ ý định của mình.
“Bạch Mai, cách hai phút người dùng viên thuốc này một lần, chờ ta trở lại, ta sẽ xử lý miệng vết thương của ngươi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta sẽ đưa Lục Bảo và Cái đuôi nhỏ trở về.”
Nàng đứng dậy, khoanh tay.
Khi mở miệng, giọng nói nàng lạnh như băng, tràn ngập sát khí: “Ngược lại ta muốn xem, công chúa Mục Dã dám làm gì ta.”
“Nương nương, đừng như vậy.”
Bạch Mai muốn ngăn cản Tần Lam Nguyệt đi chịu chết, nàng nóng nảy, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Ta không sao.” Tần Lam Nguyệt nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân, chờ cơ thể của ngươi đỡ hơn thì lại tiêm mũi thuốc phòng bệnh thứ hai.”
Trong chiếc nhẫn cũng không xuất hiện mũi thuốc phòng bệnh thứ hai, điều đó làm nàng không hài lòng từ trước rồi.
Bây giờ dường như thân thể của Bạch Mai rất yếu ớt, cần cứu mạng trước.
“Nương nương!” Bạch Mai cuống cuồng lên.
“Ta thật sự không có việc gì.” Tần Lam Nguyệt đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía nàng ấy mỉm cười: “Không phải ta đã từng nói với các người rồi sao? Chỉ cần các ngươi ở U Lan Các một ngày, ta sẽ bảo vệ các ngươi một ngày.”
“Ba ngày này ta đã không thể bảo vệ các ngươi, chắc chắn hôm nay ta sẽ đòi lại công bằng thay các ngươi.” Người thiếu nợ thì phải trả tiền.
Gϊếŧ người thì phải đền mạng.
Nói xong, vẻ mặt của nàng lạnh như băng rồi rời đi.
Bạch Mai sững sờ mà nhìn bóng dáng của Tần Lam Nguyệt. Ảnh mặt trời xuyên thấu qua khe hở nhỏ hẹp, tạo thành một tia sáng, trong tia ánh sáng đó, những hạt bụi không ngừng bay, trong thoáng chốc, bóng dáng của nàng càng trở nên đáng tin cậy hơn.
Cũng vào chính lúc này, nàng ấy mới hiểu được lời Lục Bảo nói, nương nương là một người rất tốt.
Lúc trước nàng không phân rõ đúng sai, luôn cảm thấy Tô cô nương mới là tiên nữ xinh đẹp lương thiện, cùng với Vương gia là trời sinh một đôi, Tần Lam Nguyệt chỉ là người phụ nữ độc ác ngu dốt lỗ mãng chia rẽ bọn họ.
Trải qua lúc này nàng mới phát hiện hàng sai rồi, đã quá sai rồi.
Lúc công chúa Mục Dã đánh nàng, Tô Điểm Tình đứng một bên nhìn cười trên nỗi đau của người khác, còn luôn thêm mầm thêm muối,
Khuôn mặt đó hoàn toàn khác với biểu hiện lương thiện ngày thường, vừa xấu xí lại vừa ghê tởm.
Mà Vương phi nương nương không chỉ chữa bệnh cho nàng ta, mà còn đơn phương độc mã đi tìm công chúa Mục Dã đáng sợ kia, chỉ vì lấy lại công bằng cho các nàng.
“Nương nương, thật xin lỗi.” Bạch Mai nằm trên giường, nước mắt tuôn rơi: “Nương nương, chờ ta, ta chắc chắn sẽ không để người tự tìm đường chết đâu.”
Nàng giãy dụa nuốt hết toàn bộ viên thuốc mà Tần Lam Nguyệt để lại, từ trên giường lăn xuống dưới, dùng hết sức lực toàn thân đi về phía trước.