“Ừ!”
Không nhìn theo nữa, Phương Mê đi vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, ánh mắt của anh lướt qua khuôn mặt của người áo xanh, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Thấy hai người đã đi, người đàn ông mặc áo xanh vội vàng chạy vào một thang máy khác, đuổi theo xuống dưới lầu.
Bùi Vân Khinh chào tạm biệt Phương Mê rồi rời đi. Người đàn ông mặc áo xanh nhìn quanh không thấy bóng dáng người nào, lên xe phóng đi.
Trong một chiếc xe cách đó không xa, Phương Mê dựa vào lưng ghế, nhíu mày.
"Theo dõi xem, là ai?»
«Dạ!»
Tài xế lập tức khởi động xe đi theo người đàn ông mặc áo xanh từ xa.
Người đàn ông mặc áo xanh không biết rằng mình đã thay đổi từ một kẻ chuyên đi rình rập thành kẻ bị người khác theo dõi.
Trên đường, xe của anh ta rẽ vào khu thương mại, người đàn ông mặc áo xanh xuống xe, đi vào một quán cà phê.
Trong quán cà phê, Cố Tây Phán đã ngồi đợi sẵn.
Thấy người kia ngồi xuống, cô ta hỏi ngay.
«Điều tra được gì chưa?»
«Chu Đình An đã đến phòng thí nghiệm, Bùi Vân Khinh cũng ở đó. Có lẽ bàn chuyện hợp tác với phòng thí nghiệm!"
"Anh có chụp được ảnh nào mập mờ giưã anh ta và Bùi Vân Khinh không?»
"Không có, nhưng...!» Người đàn ông mặc áo xanh đưa điện thoại với giọng điệu khác thường, "Tôi đã chụp một số bức ảnh khác!"
Cố Tây Phán cầm lấy điện thoại, nhìn hình của Bùi Vân Khinh và Phương Mê trên màn hình.
"Phương Mê?"
"Trước đây, Phương Mê đã từng anh hùng cứu mỹ nhân một lần, anh ta là giáo viên của Bùi Vân Khinh. Tình yêu thầy trò chẳng phải là chuyện gì to tát!»
«Được lắm!» khóe môi Cố Tây Phán khẽ hiện lên chút trào phúng, «Lần này, tôi sẽ khiến cho Bùi Vân Khinh cô rớt thẳng xuống!»
Lý do khiến Trình Thiên Hữu giúp Bùi Vân Khinh, là vì Đường Mặc Trầm.
Chỉ cần cô mất đi sự ưu ái của Đường Mặc Trầm, Chu thị mất đi sự đảm bảo về tiền vốn, cô ta có thể rút củi đáy nồi, cản trở chuyện Chu Đình An đưa thuốc mới tung ra thị trường.
«Lúc Bùi Vân Khinh bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Đường, tôi sẽ mở một chai rượu để ăn mừng!"
«Được, giờ tôi sẽ thu xếp ngay!"
"Nhớ cẩn thận ! Hiện giờ, tôi không muốn đối đầu trực tiếp với Đường Mặc Trầm!"
"Đừng lo, tôi sẽ cẩn thận !"
Người đàn ông mặc áo xanh bước ra khỏi quán cà phê, thì Cố Tây Phán cũng đứng dậy rời đi với nụ cười trên môi.
Ngồi trong xe, nhìn hai người đó càng lúc càng xa, Phương Mê ngồi ở ghế sau xe chỉ khẽ lắc đầu.
"Hóa ra là Cố Tây Phán!»
“Chúng ta có cần xử lý không?” Người lái xe hỏi.
Phương Mê lắc đầu, "Loại chuyện tầm thường này, không cần đánh rắn động cỏ !»
“Nhưng… nếu như Đường Mặc Trầm vì anh và Bùi Vân Khinh mà trở mặt, thì những việc anh làm bây giờ chẳng phải thành công cốc sao?” người tài xế lo lắng.
Lông mi dày của Phương Mê hơi rũ xuống, ánh mắt lơ màng, "Tôi lại càng hy vọng...Bùi Vân Khinh không liên quan gì đến Đường Mặc Trầm!"
Người lái xe giật mình, "Ý anh là?"
Phương Mê hít một hơi, ngước mắt lên, đôi mắt lại quay về sự lạnh lùng quen thuộc.
"Nếu một chuyện đơn giản như vậy có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa Đường Mặc Trầm và Bùi Vân Khinh, chỉ có thể chứng tỏ rằng anh ta chẳng quan tâm đến Bùi Vân Khinh, nếu vậy tôi cũng chẳng cần phải tiếp cận Bùi Vân Khinh!"
Người lái xe suy nghĩ rồi gật đầu, ý đã hiểu.
"Đã hiểu, nhưng, anh Phương...!" Người lái xe quay mặt lại, giọng nói lại thấp thỏm, «Nhà họ Cố và nhà họ Diệp...sẽ chống lại anh sao?»
"Tôi còn chưa đυ.ng gì đến họ, còn sau này...!» trên mặt Phương Mê trỗi lên sự độc ác, «Cũng hy vọng, những người đó đừng quá ngu ngốc!»