Thi Nhuận Trân Châu.
Từ khi Thi Hạ rời khỏi Thi Nhuận Trân Châu, chất lượng nghiệp vụ của công ty rõ ràng giảm xuống rất nhiều.
Hơn nữa, bởi vì Thi Thi không phải đặc biệt hiểu biết chuyện vận chuyển buôn bán, đồng nghiệp cũng đều không quy phục cô ta, mối quan hệ giữa mọi người trong công ty lại càng trở nên căng thẳng.
“Mạt Mạt, cô làm việc kiểu gì vậy, hồ sơ này hôm qua tôi bảo cô đem đến, giờ cô mới đem qua, còn dùng được nữa sao?”
Thi Thi nổi cơn tam bành, cô ta cảm thấy, toàn bộ Thi Nhuận Trân Châu đều đang đối nghịch với cô ta.
Thi Hạ tốt như vậy sao, Thi Hạ rời đi xong bọn họ liền không còn động lực làm việc?
“Tổng giám đốc, là cô nói thứ sáu mới là thời hạn đưa cô tài liệu, ngày hôm qua tôi đã đưa trước một phần tài liệu khác cho cô rồi còn gì.” Mạt Mạt cảm thấy bị thiệt thòi.
Rõ ràng là cô ta lơ lãng, nhớ lầm thời gian, bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên người Mạt Mạt.
Bọn họ tuy rằng là cấp dưới, nhưng họ không phải kẻ thế mạng cho những sai lầm của cô ta!
Thi Thi bực bội, “Tôi nói một câu, cô cãi ba câu đúng không, rõ ràng là cô đang cố ý, nếu không muốn làm thì sớm cút khỏi đây cho tôi, Thi Nhuận Trân Châu không cần!”
Mạt Mạt chỉ có thể cúi đầu, cô ấy không muốn mất việc, nhưng cô ấy sắp chịu đựng không nổi nữa.
Thi Hạ hẳn là không về được, nhưng cứ đà này, nhất định công ty sẽ xảy ra vấn đề!
Nhìn Mạt Mạt xoay người rời đi, Thi Thi vẫn cảm thấy chưa hả giận, liền huơ tay đẩy đổ hết tài liệu trên bàn xuống đất.
Sau đó, cô ta lại gọi điện thoại: “Trợ lý Vương, hủy bỏ hội nghị sắp tới!”
Cô ta cảm thấy mình đã nỗ lực lắm rồi, vì công ty, cô ta đã hy sinh thời gian vui chơi của mình.
Cho nên, Thi Thi hiện tại cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ra ngoài đi chơi.
Thi Minh Thành cùng Bạch Xu đến thăm con gái, chỉ thấy văn phòng lộn xộn, không gặp Thi Thi!
“Trong giờ làm việc, con nhỏ này lại đi đâu rồi!”
Không thấy Thi Thi, Thi Minh Thành lại nổi giận. Ông tự hiểu Thi Thi không có năng lực bằng Thi Hạ.
Nhưng ông không ngờ cô ta một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có.
Bạch Xu vội nói đỡ cho con gái: “Ông à, đừng tức giận mà, Thi Thi nhất định là có việc gấp, huống chi, nó vừa mới tiếp nhận công việc, rất nhiều thứ cần học tập thêm, cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Bạch Xu tuy ra sức nói đỡ cho Thi Thi, nhưng bà ta cũng rất mất mặt với sự thật là Thi Thi ở trong công ty không xuất sắc bằng Thi Hạ.
Thi Minh Thành không để ý đến bà ta, Bạch Xu đang nói đỡ cho con gái, ông ta nhìn là biết.
Nhưng đôi lúc phải để con cái đi chịu khổ thì chúng nó mới trưởng thành được, điều này thì Bạch Xu lại không hiểu.
Thi Minh Thành bước qua chỗ bàn làm việc, lật sơ một số tài liệu trên bàn, các con dấu đều đóng sai, mặt ông ta càng trở nên khó coi hơn.
“Bất luận Thi Thi ở đâu, mau đưa nó về đây, tôi tìm nó có việc gấp!”
Nhìn thấy chồng đen mặt lại, Bạch Xu lập tức nhận ra con gái đã phạm sai lầm.
Bà vội liếc trợ lý Vương, ý bảo anh ta mau tìm Thi Thi, còn phải nhắc nhở trước là Thi Minh Thành đang nổi giận.
“Nó thật sự không thích hợp quản lý công ty!”
Thi Minh Thành thở dài, ông ta cứ nghĩ con gái lớn rồi, ông ta đã có thể buông tay.
Lúc trước Thi Hạ một mình gánh vác tất cả, Thi Minh Thành rất vừa lòng, ông ta cứ cho rằng Thi Thi sẽ còn xuất sắc hơn Thi Hạ, kết quả là ông ta đã lầm.
Thi Thi căn bản là không thích hợp cho những chuyện này, có lẽ ăn nhậu chơi bời mới là chuyện mà cô ta giỏi nhất!
“Ông có ý gì, Thi Thi không thích hợp, con nhỏ đáng chết Thi Hạ kìa thì thích hợp chứ gì?”
Bạch Xu ghét nhất, chính là nghe được người khác nói Thi Hạ so Thi Thi ưu tú.