Mạc Hàn lúc này đã quỳ giữa hai chân Tần Mạc, tay nâng niu côn ŧᏂịŧ đang cương cứng mà liếʍ mυ'ŧ.
Cậu chỉ đưa vào miệng được phần đầu, muốn nuốt hết, không thể.
Mạc Hàn mắt liếc nhìn vào phòng bếp, Dương Phong đưa ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà nhìn ra.
Mạc Hàn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt nhìn hắn có vài phần mê hoặc.
Tần Mạc biết cậu nhìn đi đâu, liền lên tiếng.
- Đừng mất tập trung, nếu em cứ mυ'ŧ như vậy đến trời sáng, tôi vẫn không ra được.
Cho dù hôm nay cậu có bạo dạng hay chủ động đến thế nào, kỹ thuật vẫn như vậy.
Hàm Mạc Hàn mỏi nhừ, rời côn ŧᏂịŧ phía dưới mà leo lại lên đùi Tần Mạc.
- To quá, em không ngậm hết được.
Cậu cởi phăng quần của mình ra, lộ ra cặp mông căng mộng, được bó bởi chiếc qυầи ɭóŧ ren màu hồng nhạt, càng nhìn càng bắt mắt.
Mạc Hàn cố tình vén áo khoác lên một chút, để Dương Phong có thể nhìn thấy.
Tần Mạc biết cậu định làm gì, nhưng liền ngăn lại.
- Hôm qua chúng ta vừa làm, hôm nay không được.
Cậu như quên bệnh tình của mình, vì gần đây làʍ t̠ìиɦ bụng dưới cũng không còn co thắt.
- Người ta vì anh chuẩn bị những thứ này, thật sự không làm ?.
Tuy côn ŧᏂịŧ của hắn trướng đến đau, nhưng vẫn giữ nguyên ý định.
- Không làm, em chỉ cần giúp tôi một chút là được.
Mạc Hàn bĩu môi, cậu từ từ mà leo xuống bên cạnh mà ngồi.
Mạc Hàn như nghĩ gì đó, liền di chuyển ra xa, lưng tựa vào thành ghế, chân như được dũi ra hết cỡ.
Cậu đặt hai chân lên côn ŧᏂịŧ đang trướng lên của Tần Mạc, mà xoa xoa.
- Em sẽ giúp anh một chút.
Vừa dứt lời, chân Mạc Hàn di chuyển lên xuống, hắn yên lặng mà hưởng thụ, lâu lâu không chịu được mà phát ra tiếng rên rất nhỏ.
Dương Phong ngồi trong phòng bếp, được Cố Hạ gọt vài trái táo cho hắn.
Miệng vang lên những lời ngon ngọt rất dễ nghe, nếu người khác nghe được chắc chắn sẽ mê cậu đến mất hồn vía.
Nhưng những lời này Dương Phong nghe đến đầy tai, chỉ cần nghe thêm nữa chữ, liền cảm thấy không thoải mái.
Nhưng hắn lại không lên tiếng nói gì, chính là vì lười để ý.
Dương Phong mắt vẫn nhìn ra phía phòng khách, như hận không thể đem Mạc Hàn nhốt vào phòng.
Chiếc cổ trắng nõn, được nhìn từ phía sau hơi đỏ lên.
Cố Hạ biết hắn nhìn đi đâu, không chịu được nên liền lên tiếng.
- Chúng ta cũng làm một chút chuyện giống vậy đi.
Dương Phong như không có hứng thú, người hắn có hứng thú chính là người con trai có đang ngồi ở phòng khách, đang tuốt côn ŧᏂịŧ cho người khác.
Dương Phong như đã kiềm chế đến giới hạn, đứng dậy mà đi về phía cậu.
Tần Mạc vừa bắn vào chân Mạc Hàn, tay cậu cũng bị Dương Phong mạnh bạo mà nắm lên.
- A...anh làm tôi đau.
Hắn như không quan tâm.
- Đi theo tôi.
Cậu như cố chịu đau, tay còn lại với giấy ăn được để sẵn trên bàn, lau lau chỗ Tần Mạc bắn lên.
Thuận tay mà lau vài vệt trắng trắng còn xót lại trên côn ŧᏂịŧ.
- Anh với nhóc này, ở đây đợi tôi một lát.
Dương Phong không đợi cậu nhiều lời, liền kéo mạnh vào phòng mình mà đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa rất lớn.
Bên trong Mạc Hàn được hắn thả tay ra, cổ tay trắng nõn bây giờ đã bị hằn lên một vết đỏ.
- Anh nói nhanh một chút.
Khuôn mặt cậu lúc này có vài phần kiêu ngạo, như không quan tâm tới hắn, nữa phần cũng không.
Cậu ngồi trên giường, không nghe người kia nói gì liền đi lại mà áp sát người vào Dương Phong.
- Người kia không thoã mãn được anh ?, Thật tham lam.
Hắn đã bao nuôi Mạc Hàn, nếu Dương Phong có muốn làʍ t̠ìиɦ tập thể, cậu không còn cách nào mà phải chấp nhận.
- Tại sao ?.
Mạc Hàn thấp hơn Dương Phong hai cái đầu, khuôn mặt kiêu ngạo phải nhìn lên, người khác không thấy chán ghét, mà chính là mê hoặc, cuốn hút, ánh mắt vài tia lạnh lùng không quá khó đoán, nhưng càng nhìn sâu thì không cách nào lý giải được người trước mắt nghĩ gì.
Cậu nghe hỏi, hơi ngẫn ra.
- Tại sao cái gì ?.
Cơn tức giận lúc nãy của hắn, như đã biến mất.
- Ánh mắt này, tại sao lại nhìn tôi như vậy ?, như thể chính tôi là người làm tổn thương em.
Mạc Hàn như nghe phải chuyện cười, khoé môi hơi cong lên.
- Tôi biết anh không lâu, nhưng lòng tự trọng, thể xác lẫn tinh thần đều bị anh làm đến mức, tôi cảm thấy bản thân thật ti tiện, hèn mọn.
Cậu quay người ngồi lên phía giường, kéo hai bên áo khoác che lại phía trước, từ từ mà nói tiếp.
- Tôi đã ký vào giấy tờ gì đó rồi, nên tôi không có đường lui nữa, nên bây giờ anh xem tôi như công cụ để anh phát tiết, cho dù một người hay mười người, với anh cũng như nhau cả thôi.
Mạc Hàn như nói hết những uất ức trong lòng.
- Vợ sắp cưới của anh, còn đến nhà tìm gặp tôi, lúc đó anh biết cảm giác tôi như thế nào không ?.
Cậu nhìn sắc mặt người đang đứng trước mặt, khuôn mặt có vài phần lạnh lùng, nhưng thật sự rất đẹp.
Nếu không chạm đến giới hạn của mình, chắc chắn Mạc Hàn vẫn sẽ ôm người này vào lòng, mà bỏ qua hết tất cả, cho dù bên ngoài có bao nhiêu người tình đi nữa.
Cậu không đẹp đến mức khiến người khác say đắm, không thể trách.
- Hèn hạ, thật sự rất hèn hạ, ván cờ cuộc đời tôi đã đánh bậy đánh bạ quá lâu rồi, từ bây giờ trở đi từng nước đi tôi nhất định sẽ tính toán kỹ lưỡng, ông trời rất bận, không thể giúp.
Không khí trong phòng rất khó thở, chỉ nghe mỗi tiếng Mạc Hàn, hắn vẫn giữ vẻ mặt như cũ như đang suy nghĩ gì đó.
Cậu đưa đôi chân được mang một chiếc tất đen, mà cạ cạ vào côn ŧᏂịŧ giữa quần hắn.
- Người anh dẫn về thật sự không thoã mãn anh ?.