Vẻ mặt của anh thực nghiêm túc, nhìn cô bằng đôi mắt thâm thúy sáng ngời, ẩn ẩn lộ ra tia sáng.
Cố Thanh Nghi thu hồi ý cười nơi khóe miệng, cô không biết vì cái gì lại khiến cô cảm thấy có chút chua xót, có lẽ là do nghĩ đến kiếp trước của anh cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô gả cho người khác, khổ sở trong lòng lại không thể giãi bày cùng ai, không biết lúc đó anh đã có bao nhiêu thống khổ.
Cố Thanh Nghi nhịn không được, nhón mũi chân, liền tại con đường râm mát người đến người đi này, hôn lên miệng anh.
Về tới nhà, cửa vừa đóng lại, Cố Thanh Nghi liền lôi kéo cà vạt của Cố Quân Lệ, ngẩng đầu hôn anh. Trong miệng anh có vị anh đào nhàn nhạt, chính là vị của miếng bánh kem anh đào cô vừa mới đút cho anh khi nãy. Hương vị nồng nàn, khiến cô say mê.
Tay cởi bỏ lưng quần anh, chui vào trong quần nắm lấy thứ đồ vật đã bành trướng đến nóng rực kia, đầu lưỡi cùng anh dây dưa, động tác trong tay không giảm nửa phần. Xoa bóp dọc theo nhục hành, rồi đi xuống bao phủ lên hai viên tinh hoàn tròn tròn.
Cố Quân Lệ mở miệng rêи ɾỉ trầm thấp bên tai cô, cánh tay vốn đang để bên hông cô, lúc này cũng đã chui vào váy, bao lấy hai bờ mông căng tròn, bắt chước động tác của cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Nụ hôn ban đầu còn chút ôn nhu, dần dần trở nên hung bạo, lôi kéo cánh môi cô, dùng sức cắи ʍút̼.
“…Qua… bên kia.”Hai mắt Cố Thanh Nghi ướŧ áŧ rời khỏi khuôn miệng hấp dẫn của anh, nhìn về phía sofa cách đó không xa.
Hầu kết Cố Quân Lệ lăn lộn, bế cô lên, sải mấy bước chân rất nhanh đã đem cô đặt lên trên ghế, đang muốn đè lên người cô, lại thấy cô bật người ngồi dậy.
“Em muốn ở trên!” Cô hưng phấn nói, đem anh đẩy ngã ở trên sô pha, nhấc chân đặt mông ngồi trên bụng của anh.
Đầu Cố Quân Lệ dựa vào lưng ghế, đỡ eo cô tránh trường hợp cô ngã xuống đất, khóe mắt mang theo ý cười, thoải mái để cô ở trên người mình làm loạn.
Cố Thanh Nghi ngồi trên người anh, cúi mặt hôn hôn lên khóe miệng đang nở nụ cười của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngón tay chậm rãi cởi bỏ nút áo quần của mình, một nút rồi hai nút. Da thịt tuyết trắng bên trong chậm rãi lộ ra, tốc độ này thật khiến người nhìn ngứa ngáy, Cố Quân Lệ tối sầm đôi mắt, duỗi tay muốn giúp cô cởi, lại bị cô vặn vẹo tránh đi.
Cô cong môi cười với anh, “Em tự mình làm cơ.”.
Rốt cuộc nội y hồng nhạt cũng chịu lộ diện, Cố Thanh Nghi thoải mái hào phóng, một phen cởi bỏ khóa sau của nội y, hai tiểu bạch thỏ từ bên trong lớp nội y nhảy ra, trên đỉnh là hai đóa hồng mai kiều diễm, ngạo nghễ đứng thẳng.
Hô hấp Cố Quân Lệ càng thêm nặng nề hơn, cảm thấy vật dưới thân đã trướng đến phát đau. Anh nâng thân người, ngậm lấy một viên hồng mai đưa vào trong miệng nhấm nuốt, vừa thơm lại vừa mềm.
Bàn tay hơi thô ráp dao động trên vùng lưng non mịn của cô, các vết chai trên tay ma sát da thịt kiều nộn, khiến cô tê tê dại dại. Cố Thanh Nghi nhìn anh đang chôn đầu trước ngực mình, híp mắt, đầu hơi ngẩng lên, thở ra một hơi thật dài.
Thẳng đến khi hai viên hồng mai đều bị anh trêu đùa cho ướŧ áŧ cứng ngắc, Cố Quân Lệ lại càng thêm mê muội, vươn đầu lưỡi yêu thương liếʍ mυ'ŧ, mãi sau mới bằng lòng buông tha chúng nó, quay đầu hôn lên xương vai xanh đẹp tuyệt trần của cô.
Cố Thanh Nghi rốt cuộc lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, nhích xuống phía dưới người anh. Cô cúi người, nắm lấy căn nhục hành đã bại lộ thật lâu trong không khí nãy giờ kia. Mã mắt chảy ra vài giọt dịch trong suốt, Cố Thanh Nghi bắt đầu thổi khí lêи đỉиɦ qυყ đầυ kia, nhục hành trong lòng bàn tay cô run run đáng yêu đến cực điểm.
Cô như si mê, đầu lưỡi đánh một vòng lớn tại đỉnh qυყ đầυ, càng khiến mã mắt chảy thêm chất dịch, qυყ đầυ cực lớn sáng lấp lánh, dụ dỗ cô tiếp tục đem nó ngậm lấy.
Môi đỏ bao vây lấy cự vật màu đỏ tím gian nan thực hiện khẩu giao, Cố Quân Lệ dựa vào sô pha hơi hơi thở dốc, đầu lưỡi nhỏ trong miệng thơm liếʍ láp lỗ nhỏ mẫn cảm trên đỉnh qυყ đầυ, mấy cái răng nanh thỉnh thoảng cạ vào thân gậy, kɧoáı ©ảʍ từ nơi hạ thân xuyên qua dây thần kinh cột sống hướng thẳng lêи đỉиɦ đầu.