“Ân.” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt phun mạnh vào hoa tâm của cô, nhục hành vẫn đang run rẩy chà sát trong nhục bích. Cố Thanh Nghi gắt gao leo lên trên người anh, bụng nhỏ hóp lại, móng tay không chịu nổi mà cào lên lưng anh, thần chí không biết bay tới nơi nào rồi.
Nhục hành bóng loáng chậm rãi rút khỏi hoa huyệt của cô, qυყ đầυ cực đại vừa kéo ra khỏi hoa huyệt nhỏ thì cũng bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cuối cùng, trên đỉnh qυყ đầυ còn dính vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙, cuối cùng “tách” một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Mật huyệt không còn đồ vật ngăn chặn, chất lỏng sền sệt trắng đυ.c cũng theo sau đó mà chảy ra ngoài, Cố Thanh Nghi lại co rút hoa huyệt, cô không muốn để tϊиɧ ɖϊ©h͙ quý báu của anh chảy ra ngoài.
Sắc mặt Cố Quân Lệ tối sầm, không màng đến sự phản kháng của cô, cường ngạnh bẻ hai chân cô ra, ngón trỏ cắm vào mật huyệt, đem bạch trọc lúc trước anh bắn ở bên trong moi ra, thẳng đến khi mật huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt thì mới ngừng tay.
Ôm cô đến dưới vòi hoa sen vội vàng tắm rửa, xoa bóp thân mình, xong xuôi hết mới ôm người ra ngoài.
Cố Thanh Nghi không mấy vui vẻ, vật lộn không cho anh mặc quần áo lên người cô, một hai phải bò đến trên người anh để làm thêm lần nữa. Cố Quân Lệ một trận đau đầu, vác người cô lên vai, mông để phía trước, xuống tay đánh “bạch bạch”, cánh mông trắng nõn run rẩy, Cố Thanh Nghi hoảng sợ, không dám quấy phá nữa.
Đầu ở phía sau lưng anh, lấy móng tay cà lên cơ bắp trên lưng, bĩu môi, mặt đầy ủy khuất.
“Anh thả em xuống đi.”.
Cố Quân Lệ đặt cô lên giường, anh đứng bên mép giường nhìn chằm chằm cô một hồi, thấy cô cuối cũng đã an tĩnh lại, mới lấy váy ngủ đang đặt ở một bên mặc lên trên người cô.
Cố Thanh Nghi ngồi ở trên giường, rũ mắt để tự anh phục vụ mình , mái tóc ẩm ướt nhỏ nước tích tích cô cũng mặc kệ, để Cố Quân Lệ luống cuống tay chân vừa muốn mặc áo cho cô, lại vừa không muốn để nước làm ướt đồ của cô.
Rốt cuộc cũng mặc xong, anh cầm khăn lông đứng bên mép giường giúp cô lau tóc. Thấy cô vẫn lạnh mặt không nói lời nào, Cố Quân Lệ dùng ngón tay khảy khảy phần tóc trước trán cô.
“Mấy ngày nữa anh phải đi Bắc Kinh.”.
“Hừ.” Mặt Cố Thanh Nghi không có biểu tình, anh ấy đi công tác là chuyện thường, cô đã sớm quen rồi.
Anh dừng một chút, ngón tay thon dài vuốt nhẹ tóc cô, nhẹ nhàng chải xuống mái tóc còn hơi ướt.
“Lần này đi công tác có chút chuyện quan trọng muốn xử lý, thời gian sẽ hơi lâu, chắc phải mất mấy tháng.”.
Cố Thanh Nghi nghe vậy trong lòng liền co lại, nhưng vẫn còn muốn giữ lại sĩ diện, tiếp tục trương ra bản mặt lạnh lùng, trả về một chữ.
“Hừ”.
Cố Quân Lệ thở dài, ngồi xuống giường nhìn cô, “A Noãn, em còn nhỏ, nếu bây giờ mang thai sẽ không tốt cho thân thể của em, chờ em lớn hơn một chút, em muốn cái gì anh đều sẽ cho em.”.
Anh không phải là không biết cô đang tức cái gì, nhưng hiện tại vẫn chưa tới thời điểm thích hợp, anh vẫn đang tìm cơ hội để cùng phụ thân nói chuyện hai người bọn họ, không nghĩ sẽ để việc có hài tử vào lúc này làm ảnh hưởng, đặc biệt là cô vẫn còn rất nhỏ.
Cố Thanh Nghi nâng mắt lên nhìn anh, mếu máo.
“Vậy anh phải thương em thật nhiều đó.” Cô muốn anh phải dỗ dành mình.
Cố Quân Lệ có chút bật cười, hôn lên trán của cô.
Cô cau mày không vui, chỉ vào đôi môi của mình.
“Muốn hôn môi cơ.”.
Anh cúi đầu thỏa mãn cô, hôn lên cánh môi đỏ.
“Thêm lần nữa.” Cô híp mắt, nâng cằm ngửa đầu nhìn anh.
Khóe miệng anh kéo lên, nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, từng chút từng chút hôn lên miệng, lên mũi, lên trán cô. Hôn khắp mặt cô.
Cố Thanh Nghi nhắm mắt lại cười vui vẻ, giống như vừa chiếm được một tiện nghi lớn, lông mi thật dài trên đôi mắt cô run run.
Trong lòng Cố Quân Lệ như có một cái lông chim vuốt qua, ngưa ngứa, mềm mại.