Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ

Chương 21: Không Thể Nào

“Chờ đã.” Thẩm Niệm dừng bước chân, bất đắc dĩ quay người lại nhìn Lệ Cảnh Hành, đợi anh nói câu tiếp theo.

Không phải cô vô tình ngủ quên thôi sao, cô cũng đâu có cố ý, có cần phải tức giận như thế không. Thẩm Niệm không dám nhìn vào hàng lông mày đang cau lại của anh, cúi đầu nhìn xuống mũi giày.

“Cầm ô đi.”

Một chiếc ô màu đen xuất hiện trước mắt Thẩm Niệm, trái tim Thẩm Niệm khẽ rung động.

Thấy khoảng cách giữa chiếc xe và chung cư chưa đến năm mét, cô định từ chối, lại vô tình nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Cảnh Hành, Thẩm Niệm ngoan ngoãn nhận lấy ô, cảm ơn anh rồi chạy vụt đi.

Thẩm Niệm chạy vào khu chung cư, không khỏi tự khen bản thân mình, ban nãy cô đã hành động nhanh chóng liền mạch, không hề dây dưa chút xíu nào.

Nghe thấy bên ngoài khu chung cư có tiếng nổ máy xe, Thẩm Niệm mới yên tâm rồi về căn hộ của mình.

“Hồng Kiệt, mọi chuyện thế nào rồi, em gái có đồng ý tha thứ cho em không?” Tiếng khóc nghẹn ngào mỏng manh của Thẩm Tư từ trong điện thoại truyền đến tai của Ngụy Hồng Kiệt, Ngụy Hồng Kiệt đau lòng xoa xoa thái dương, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở trang viên nhà họ Lệ, không biết phải mở lời với Thẩm Tư thế nào.

Nếu nói thẳng rằng Thẩm Niệm không đồng ý trở lại, như thế không phải là sẽ thể hiện rõ anh ta rất bất tài hay sao. Hơn nữa cũng không biết là Thẩm Niệm có quan hệ gì với Lệ Cảnh Trần, nghĩ đến những chuyện này anh ta lại đau đầu, nhưng Thẩm Tư lại dồn ép anh ta gắt gao đến như vậy.

Ngụy Hồng Kiệt nhất thời cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện.

Sự im lặng của anh ta khiến Thẩm Tư lo lắng, cô ta cao giọng hỏi: “Hồng Kiệt, sao anh lại không nói gì hết vậy, có phải là em ấy nhất định không chịu quay về không?”

Nghe giọng nói hơi chói tai của Thẩm Tư, trong lòng Ngụy Hồng Kiệt càng cảm thấy khó chịu hơn nữa, chấn chỉnh lại tâm trang anh ta nhẫn nại an ủi Thẩm Tư: “Tư Tư, em đừng lo lắng. Nếu Thẩm Niệm không muốn trở lại thì thôi, em đừng có lo cho cô ta nữa.”

“Cái gì? Thẩm Niệm thực sự không chịu quay lại sao? Tại sao vậy? Không phải là anh đã đi thuyết phục em ấy rồi sao? Anh nói gì đi chứ." Thẩm Tư hét lên, Ngụy Hồng Kiệt phải đưa điện thoại ra xa một tí.

“Tư Tư, em bình tĩnh lại đi, Thẩm Niệm không đáng để em đối xử như vậy đâu. Cứ vậy đi, anh sẽ tới gặp em sau.” Nói xong liền cúp điện thoại.

“Alo? Alo? Ngụy Hồng Kiệt!” Nghe thấy tiếng bận trong điện thoại, Thẩm Tư liền nổi giận, hung hăng ném điện thoại đi, chưa hết tức cô ta lại cầm đĩa hoa quả trên bàn đập vỡ nát: “Ngụy Hồng Kiệt, anh giỏi lắm, dám cúp điện thoại của tôi. Thẩm Niệm, các người giỏi lắm, khốn nạn!”

Nghe thấy tiếng khóc lóc đập phá đồ đạc, Hà Lan Phương và Thẩm Vĩ Quang vội vã từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Thẩm Tư đang đập phá đồ đạc một cách điên cuồng, trong lòng Hà Lan Phương chợt đau nhói, vội vàng lao tới ôm lấy cô ta.

“Tư Tư, có chuyện gì vậy?” Hà Lan Phương vội vã hỏi.

“Mẹ, Thẩm Niệm không chịu quay lại, Hồng Kiệt đã đi tìm em ấy nhưng em ấy vẫn không chịu quay về, con phải làm sao đây mẹ?”

Khó khăn lắm mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Tư, Hà Lan Phương tức giận, trong mắt ánh lên sự hung ác, đôi môi cay nghiệt thốt ra một câu: “Mẹ còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, Tư Tư, con đừng lo lắng, vài ngày nữa thôi, Thẩm Niệm không thể không quay lại, muốn chấm dứt hợp đồng với giải trí Tư Niệm nhưng nó không thể trả nổi khoản tiền vi phạm hợp đồng đâu.”

Thẩm Vĩ Quang cũng vội vàng tiến lên an ủi Thẩm Tư: “Yên tâm đi Tư Tư, con bé không thể trả nổi khoản tiền vi phạm hợp đồng đó đâu, sau này chỉ có thể hát thay cho con mà thôi. Con vẫn sẽ là một ngôi sao lớn.”

Dưới sự an ủi của ba Thẩm và mẹ Thẩm, Thẩm Tư dần ngừng khóc.

Đột nhiên Thẩm Niệm nói muốn chấm dứt hợp đồng với Giải trí Tư Niệm, khiến bọn họ trở tay không kịp. Tất cả các ca khúc của cô ta đều do Thẩm Niệm viết, cũng là do Thẩm Niệm hát, nếu như không có Thẩm Niệm, cô ta sẽ không thể ở trong làng giải trí được nữa.

Cô ta thực sự rất sợ hãi, cho nên mới hoảng loạn. Sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ là thì thấy Hà Lan Phương nói không sai, Thẩm Niệm căn bản là không thể trả được số tiền bồi thường hợp đồng đó.

Cho dù bây giờ cô nói rất mạnh miệng, cuối cùng cô vẫn phải đến cầu xin cô ta để được hát thay cô ta mà thôi.

Thẩm Tư từ từ ổn định lại, hôm nay quả thực là cô ta đã quá nóng vội, ép Ngụy Hồng Kiệt quá gắt gao, bây giờ nghĩ lại lúc cúp điện thoại của cô ta chắc là anh ta đã có chút mất kiên nhẫn rồi.

Nhà họ Ngụy là một gia tộc giàu có quyền quý ở Á Đông chỉ đứng sau nhà họ Lệ, được gả vào nhà họ Ngụy là ước mơ của bao nhiêu cô gái, trở thành bà Ngụy đồng nghĩa với việc sẽ có vô số của cải và được vẻ vang tột đỉnh, trở thành đối tượng ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

Thẩm Tư cực kỳ muốn được hưởng thụ cảm giác trở thành trung tâm của mọi người, vì vậy cô ta nhất định phải gả vào nhà họ Ngụy.

Thẩm Tư vẫn luôn hiểu rằng Ngụy Hồng Kiệt yêu thích nhất chính là dáng vẻ yếu đuối, dịu dàng, cần sự thương hại, che chở từ người khác. Phải dịu dàng, chu đáo, nghe lời hiểu chuyện mới có thể được Ngụy Hồng Kiệt thích.

Nếu làm một chút vừa đủ thì sẽ rất thú vị, nhưng nếu như làm quá trớn, sẽ chỉ khiến cho người ta khó chịu mà thôi. Cô ta vẫn phải nghĩ cách làm sao để dỗ Ngụy Hồng Kiệt.

Thẩm Niệm dọn dẹp lại căn phòng rồi buồn chán ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Lướt qua lướt lại, nhìn thấy một buổi livestream, một cô gái rất xinh đẹp đang mỉm cười và hát trước ống kính, cô cảm thấy cô gái đó rất quen nên bấm vào xem thử.

Quả nhiên đó là Đàm Diệu Diệu.

Vài năm trước, ở trong bệnh viện cô đã gặp Đàm Diệu Diệu đang cùng đường, cô không đành lòng nên đã ra tay giúp cô ấy mai táng mẹ mình. Khi đó, ánh mắt cô gái nhìn cô đầy sự biết ơn nhưng cũng có phần mù mịt. Có lẽ chính là sự mù mịt đối với tương lai.

Thẩm Niệm chăm chú nhìn người trong điện thoại, yên lặng lắng nghe, giọng hát ngọt ngào trong sáng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, đang hát đúng ca khúc mà Thẩm Niệm thích nhất nữa.

Trong phòng livestream cũng rất náo nhiệt, rất nhiều người tặng quà cho cô, Đàm Diệu Diệu đều chân thành cảm ơn mỗi người đã tặng quà cho mình.

Khuôn mặt của cô không còn sự mờ mịt như trước đây nữa, mà đã có sức sống và hy vọng với cuộc đời.

Thẩm Niệm bất giác nhếch khóe miệng lên, nhìn thấy cuộc sống bây giờ của cô ấy tốt như thế, Thẩm Niệm cảm thấy yên tâm rồi.

Đặt điện thoại xuống, Thẩm Niệm cầm tạp chí lên xem, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền ngồi phắt dậy.

Mặc dù cô đã thông báo chấm dứt hợp đồng với Giải trí Tư Niệm trong cuộc họp báo rồi, nhưng hợp đồng vẫn chưa bị hủy bỏ, các khoản bồi thường thiệt hai cũng chưa được gửi đến. Về lý mà nói thì bây giờ cô vẫn còn là nghệ sĩ của Giải trí Tư Niệm.

Trước khi gặp Lệ Cảnh Hành và Lệ Cảnh Trần đã có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho cô quên mất không hỏi bọn họ khi nào thì thực sự đi chấm dứt hợp đồng với Giải trí Tư Niệm.

Suy nghĩ một lát, cô lại lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lệ Cảnh Hành. Điện thoại mới reo lên hai hồi chuông, Thẩm Niệm đã đột ngột cúp máy.

Theo lý mà nói thì Lệ Cảnh Trần mới là cấp trên trực tiếp của cô trong tương lai, hơn nữa Lệ Cảnh Hành trước giờ chưa từng quan tâm đến việc của Giải trí Sao Trời, gọi Lệ Cảnh Trần có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Trong lòng cô không thừa nhận là do mình không dám gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Hành..

Sau khi tìm ra một cái cớ đường đường chính chính cho hành vi của mình, Thẩm Niệm cuối cùng cũng yên lòng gọi cho Lệ Cảnh Trần.

Điện thoại reo một lúc lâu sau Lệ Cảnh Trần mới nghe máy.

“Alo, ai đấy?” Giọng nói của anh ta có cảm giác lười biếng, dường như đã nghỉ ngơi rồi.

“Alo, Lệ thiếu, xin chào, tôi là Thẩm Niệm.”