Hoán Nhật Tiễn

Quyển 2 - Chương 27: Chương 15 - Phần 04

Lâm Thanh hết sức ngạc nhiên, thực không ngờ được Tiểu Huyền lại có kỳ ngộ như vậy.

“Cũng may mà được thằng bé đó nhắc nhở, ta mới hiểu ra thâm ý của Khổ Tuệ đại sư.” Ngu đại sư khẽ thở dài một tiếng. “Lão phu tuy tuổi đã gần trăm nhưng vẫn chưa thể nhìn thấu việc đời, mãi sau khi nhìn thấy Thiên Mệnh bảo điển mới biết được cái đạo lý ý trời đã định thì sức người quyết không thể làm trái.” Ông ta vừa nói vừa nhìn qua phía Cảnh Thành Tượng, tia sáng trí tuệ bùng lên trong mắt. “Mọi việc trên đời từ lớn đến nhỏ vốn do đấng cao xanh sắp đặt, lũ phàm phu tục tử chúng ta hà cớ gì phải đi làm những việc trái với ý trời?”

Cảnh Thành Tượng ngẩn người, biết Ngu đại sư có ý trách mình phế võ công của Tiểu Huyền, bèn cúi đầu im lặng.

Ngu đại sư nói với Lâm Thanh: “Việc Thành Tượng phế võ công của Tiểu Huyền, kỳ thực còn có duyên cớ khác. Đã tới nước này, Lâm tiểu đệ cũng chớ nên trách y!”

Lâm Thanh trầm giọng nói: “Nếu không biết được nguyên nhân, xin thứ cho tại hạ không thể bỏ qua việc này.”

Ngu đại sư nói: “Năm xưa, sau khi Khổ Tuệ đại sư nói ra những duyên cớ trong việc này, liền biết là mình đã tiết lộ thiên cơ, một lòng muốn tọa hóa. Ngươi có muốn nghe lão phu kể lại không?” Rồi ông lại thở dài tiếng nữa. “Lão phu giao lại Thiên Mệnh bảo điển cho Tiểu Huyền cũng là có ý muốn bù đắp. Huống chi, tuy nó khó mà luyện thành võ công thượng thừa nhưng giang hồ vốn hiểm ác khó đoán, có lẽ nó sẽ vì vậy mà được bình yên cả đời, đây là phúc hay họa có ai biết được?”

Lâm Thanh thầm nghi hoặc, tuy không mấy tin vào những việc hư ảo này nhưng thấy Ngu đại sư có vẻ nghiêm túc, không giống như giả bộ, y bèn thở dài một tiếng. “Đã như vậy, đại sư bất tất phải nói nữa, dù sao cũng chẳng ích gì.” Trong mắt y thoáng qua một tia đau đớn. “Nhưng ta nhất định phải đưa Tiểu Huyền đi ngay lập tức. Phụ thân của nó bị trọng thương, tính mạng đã nguy trong sớm tối. Trùng đại sư hiện đang ở thành Bình Hương trông chừng bên cạnh, ta đến đây chính là để đưa Tiểu Huyền đi gặp phụ thân nó lần cuối...”

Cảnh Thành Tượng thấy Lâm Thanh không trách mình, gút thắt trong lòng đã được cởi, bèn thành khẩn nói: “Tại hạ tốt xấu gì cũng học được một chút y thuật gia truyền, Lâm huynh nếu có chỗ nào cần dùng đến xin cứ phân phó.”

Mặt thoáng nét buồn, Lâm Thanh thở dài, than: “Y trúng phải một chưởng của Ninh Hồi Phong, tâm mạch vỡ nát, hoàn toàn nhờ chân khí mà ta và Trùng đại sư truyền cho mới giữ được một nửa tính mạng.”

“Lại là Ngự Linh đường!” Ngu đại sư ngẩn người, trong mắt bừng lên ánh hàn quang. “Bọn chúng một mặt giao đấu với bốn đại gia tộc ta, một mặt lại không tuân theo ước hẹn, xuất hiện trên giang hồ, xem ra đã đến lúc hai bên phải kết thúc mọi ân oán rồi!”

Cảnh Thành Tượng vội vàng cất tiếng hỏi han, Lâm Thanh mới kể rõ nguồn cơn sự việc.

Hai tháng trước, sau khi chia tay Tiểu Huyền, Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh ở thành Phù Lăng, Lâm

Thanh cùng Trùng đại sư đã tới Diệm Thiên Nhai ở đất Sở Hùng, Điền Nam để tìm kiếm con trai của Hoa Khứu Hương là Hoa Tiễn Lệ. Bọn họ gặp được quân sư Quân Đông Lâm của Diệm Thiên Nhai nhưng được biết nữ tử Lâm Vân mà Hoa Tiễn Lệ vừa ý tuy đang ở Diệm Thiên Nhai song Hoa Tiễn Lệ lại chưa tới đây lần nào.

Hai người rời khỏi Diệm Thiên Nhai, sau đó dựa theo kế hoạch đã định sẵn từ trước, tới Mị Vân giáo tìm Hứa Mạc Dương. Ai ngờ, khi tới Mị Vân giáo bọn họ mới biết đã chậm một bước, cơn biến loạn đã xảy ra.

Thì ra xưa nay Mị Vân giáo và Cầm Thiên bảo vốn bất hòa, lần này Cầm Thiên bảo thừa dịp liên minh với Thái thân vương ở kinh sư, muốn tiêu diệt hoàn toàn Mị Vân giáo, do đó mới nhân lúc Mị Vân giáo triệu tập giáo chúng các nơi về tổ chức đại hội chọn lại giáo chủ để đột ngột gây khó dễ, đánh gãy bảo vật chấn giáo của Mị Vân giáo là Việt Phong đao. Cũng chính vì thế nên mới xảy ra các biến cố sau này như Phùng Phá Thiên tới Thanh Thủy trấn tìm Hứa Mạc Dương nhờ nối đao, rồi Cầm Thiên lục quỷ lần mò tìm tới, Nhật Khốc quỷ bắt Tiểu Huyền đi.

Cầm Thiên bảo vốn có kế hoạch từ sớm, đã lưu lại mật thám trong Mị Vân giáo, còn đặt sẵn phục binh ngay cạnh tổng đàn của Mị Vân giáo ở vùng Đại Lý, Điền Nam, chỉ chờ bọn họ cử hành đại hội là sẽ tung một mẻ lưới bắt gọn.

Sau khi thất bại trong gang tấc ở Khốn Long sảnh, còn bị Lâm Thanh bắn mù một mắt, Ninh Hồi Phong đã bỏ trốn một mạch đến Đại Lý, dẫn theo đám phục binh của Cầm Thiên bảo vốn chưa biết biến cố xảy ra ở Khốn Long sảnh đi tấn công Mị Vân giáo... Mị Vân giáo trở tay không kịp, Cầm Thiên bảo cũng chuẩn bị chưa kĩ, sau trận chiến ấy cả hai bên đều tử thương trầm trọng. Giáo chủ Mị Vân giáo là Lục Văn Uyên bị gϊếŧ, trong năm đại hộ pháp có Phí Thanh Hải và Cảnh Kha bỏ mạng, còn Cầm Thiên bảo thì bị tổn thất mất gần ngàn phục binh ở vùng Đại Lý, trận chiến này đã khiến cho cả hai bên nguyên khí đại thương. Kể từ đó trở đi, thanh thế của Cầm Thiên bảo suy sụp hẳn, không còn cái uy phong xưng bá đất Xuyên Trung như trước đây nữa.

Lại nói tới Hứa Mạc Dương và Phùng Phá Thiên, ngày đó sau khi thoát khỏi sự đeo bám của Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ, bọn họ đã cùng nhau tới Mị Vân giáo. Hứa Mạc Dương vốn tinh thông rèn binh đúc giáp, tất nhiên rất được Lục Văn Uyên xem trọng, vừa tới nơi đã được phong làm quân sư, phụ trách việc rèn đúc trong giáo. Hứa Mạc Dương muốn mượn lực lượng của Mị Vân giáo để cứu Tiểu Huyền từ Cầm Thiên bảo về, liền đồng ý việc này, đầu tiên là nối lại Việt Phong đao, sau đó cùng Phùng Phá Thiên đi vào trong núi sâu để thu thập tinh thiết. Chẳng ngờ khi hai người trở lại Đại Lý thì phát hiện Cầm Thiên bảo và Mị Vân giáo đã đại chiến một phen, ngay đến giáo chủ Lục Văn Uyên cũng đã chết trong đám loạn quân.

Phùng Phá Thiên thân là Mị Vân hữu sứ, trong tình cảnh này lập tức chỉnh đốn tàn binh. Hắn biết Cầm Thiên bảo thế lớn, không thể khinh địch, trước tiên phải lập giáo chủ khác rồi ngày sau mới có thể tính đến chuyện báo thù.

Trong Mị Vân giáo, tả sứ Đặng Cung và các hộ pháp Lôi Mộc, Phí Thanh Hải, Cảnh Kha có ý muốn lập bào đệ của Lục Văn Uyên là Lục Văn Định làm giáo chủ, do đó mới phát sinh mâu thuẫn rất lớn với Phùng Phá Thiên và hai vị hộ pháp còn lại là Y Na và Hồng Thiên Dương. Hiện giờ Lục Văn Uyên đã chết, Đặng Cung tất nhiên muốn đưa Lục Văn Định lên ngôi giáo chủ. Mấy người Phùng Phá Thiên, Y Na và Hồng Thiên Dương đều biết Lục Văn Định là kẻ bảo thủ, cố chấp, có thù tất báo, hơn nữa còn chẳng có chút uy tín nào trong giáo phái, bèn ra sức phản đối. Vốn dĩ thế lực của đám Đặng Cung mạnh hơn một chút nhưng hiện giờ hai người Phí Thanh Hải và Cảnh Kha đã táng mạng, thành ra Đặng Cung và Lôi Mộc kém bề uy thế, nhất thời khó có thể đấu lại đối phương. Các giáo đồ còn lại cũng chia ra làm hai phe tranh chấp không ngừng.

Lúc này, bỗng có người nói tới việc năm xưa vợ chồng giáo chủ tiền nhiệm Lục Vũ bị người trong giáo ám hại, con trai út của họ không rõ tung tích. Hứa Mạc Dương bất ngờ nghe được những lời này, cẩn thận tính toán thời gian, phát hiện Tiểu Huyền mà mình nhận nuôi sáu năm trước chính là con ruột của vị giáo chủ Lục Vũ đó!

Thì ra năm xưa Mị Vân giáo phát sinh nội loạn, Lục Vũ bị người ta ám sát qua đời, vợ y tự biết khó có thể trốn thoát, liền sai một thị nữ mang theo Tiểu Huyền lúc đó mới sáu tuổi trốn đi, bản thân mình thì dẫn truy binh qua hướng khác, cuối cùng tự vẫn bỏ mình. Người thị nữ kia mang theo Tiểu Huyền trốn đến một ngọn núi hoang bên ngoài thành Tự Vĩnh thì bị mấy tên phản đồ trong giáo đuổi kịp, vừa khéo được Hứa Mạc Dương đi ngang qua ra tay cứu giúp, gϊếŧ chết toàn bộ đám truy binh. Nhưng khi đó, người thị nữ kia đã bị trọng thương, chưa kịp nói ra thân thế của Tiểu Huyền thì đã qua đời, còn Tiểu Huyền cũng bị trúng một chưởng vào đầu, hôn mê bất tỉnh.

Hứa Mạc Dương sợ bị người của Minh Tướng quân tìm đến, do đó không dám báo quan, đành chôn hết các xác chết ở đó, sau đó mang theo Tiểu Huyền tạm thời dừng chân ở Thanh Thủy trấn. Nhưng sau khi tỉnh lại, Tiểu Huyền lại bị mất hết trí nhớ, Hứa Mạc Dương thương xót thân thế của nó, lại nghĩ đến đứa con đã chết trong thành Đông Quy, bèn nhận nó làm con nuôi. Y vẫn luôn cho rằng người thị nữ kia chính là mẫu thân của Tiểu Huyền, lại nghĩ đây chỉ là một cuộc báo thù trên giang hồ, do đó không hề kể với Tiểu Huyền lai lịch của nó, định đợi sau khi nó trưởng thành thì mới nói cho nó biết chân tướng sự việc. Chẳng ngờ lần này ở Mị Vân giáo, trong lúc vô tình y lại biết được thân thế thật sự của Tiểu Huyền.

Phùng Phá Thiên tuy mới gặp Tiểu Huyền một lần nhưng việc Tiểu Huyền phân tích nguyên nhân Việt Phong đao bị gãy đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu. Lúc này nghe nói Tiểu Huyền là con trai của Lục Vũ, hắn tất nhiên mừng rỡ vô cùng, một lòng muốn lập Tiểu Huyền làm giáo chủ. Hắn làm vậy cũng là có tư tâm, nghĩ bụng Tiểu Huyền dù có thông minh đến mấy thì cũng chỉ là một đứa bé, mình đưa nó lên làm giáo chủ tất nhiên sẽ có thể một mình nắm giữ đại quyền. Thế là Phùng Phá Thiên bèn thêm mắm dặm muối, kể lể về sự thông minh, cơ trí của Tiểu Huyền, rốt cuộc đã thuyết phục được phần lớn các giáo đồ.

Chẳng ngờ Ninh Hồi Phong vẫn luôn ẩn nấp ở vùng Đại Lý. Một bên mắt của hắn bị Ám khí vương bắn mù, trong lòng vô cùng căm hận, biết được Hứa Mạc Dương là hảo hữu của Lâm Thanh, hắn liền có ý ám hại y để trả thù. Rốt cuộc có một hôm hắn đã tìm được cơ hội, sau khi đánh lén đắc thủ thì lập tức bỏ trốn.

Đúng lúc ấy Lâm Thanh và Trùng đại sư tới Mị Vân giáo nhưng lại chậm một bước. Ninh Hồi Phong công lực cao thâm, cho dù Lâm Thanh và Trùng đại sư dùng đủ mọi cách cứu trị nhưng cuối cùng cũng chỉ níu giữ được một hơi thở cho Hứa Mạc Dương.

Hứa Mạc Dương gặp được Lâm Thanh, liền kể lại những việc mà mình đã trải qua trong sáu năm vừa rồi. Y một lòng muốn chế tạo Hoán Nhật tiễn giúp Lâm Thanh, nào ngờ tuy thấy Ám khí vương phong thái vẫn như xưa nhưng mình thì đã trọng thương, tính mạng nguy trong sớm tối, lúc này trong lòng chỉ còn lo lắng cho Tiểu Huyền. Nghe nói Tiểu Huyền cũng bị thương dưới tay Ninh Hồi Phong, đang ở đỉnh Minh Bội trị thương, y bèn cố nén cơn đau, muốn đi gặp con trai lần cuối.

Lâm Thanh và Trùng đại sư đều biết vết thương của Hứa Mạc Dương khó lòng cứu trị, đành đồng ý. Còn Phùng Phá Thiên một lòng muốn tìm Tiểu Huyền về để lập làm giáo chủ, nghe vậy thì thấy hợp ý mình, bèn sai người khiêng Hứa Mạc Dương đi thuyền một mạch từ Đại Lý tới huyện Bình Hương. Trải qua bao phen vất vả, Hứa Mạc Dương lúc này sớm đã thoi thóp hơi tàn, chỉ vì một lòng muốn gặp Tiểu Huyền lần cuối cho nên mới gắng gượng được.

Đỉnh Minh Bội nằm giữa dãy La Tiêu, đường đi gập ghềnh trắc trở, Hứa Mạc Dương lúc này đã bị trọng thương, tất nhiên khó có thể tới được. Bọn họ đành quyết định để Trùng đại sư ở lại thành Bình Hương chăm sóc cho Hứa Mạc Dương, Lâm Thanh thì dựa theo cách Hoa Tưởng Dung đã nói, tìm được người tiếp ứng của bốn đại gia tộc, sau đó đi tới đỉnh Minh Bội.

Cũng chính vì thương xót người hảo hữu nên Lâm Thanh mới thay đổi hẳn tâm tính điềm đạm thường ngày, lúc ở trước Thông Thiên điện thiếu chút nữa đã phát sinh xung đột với Cảnh Thành Tượng.

Lâm Thanh kể xong nguyên do thì không sao chờ thêm được nữa, muốn lập tức rời đi.

Ngu đại sư và Cảnh Thành Tượng vốn có ý giữ Tiểu Huyền lại, nhưng nghe Lâm Thanh nói thế thì tất nhiên không tiện miễn cưỡng. Huống chi, Tiểu Huyền có thể nói là công thần lớn nhất trong việc đánh bại Ngự Linh đường lần này, bọn họ mà đòi giữ nó lại thì quả là không hợp tình hợp lý.

Cảnh Thành Tượng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại nói với Lâm Thanh: “Nhìn tác phong hành sự của Ngự Linh đường, e là bọn chúng đã có ý định hủy ước để tái xuất giang hồ. Dù chỉ là nghĩ cho chúng sinh trong thiên hạ, Lâm huynh cũng nên suy nghĩ lại về việc khiêu chiến với thiếu chủ.” Những lời này của ông ta hoàn toàn không phải là nói năng bừa bãi. Minh Tướng quân tuy từ nhỏ đã được Vong Niệm đại sư của Hạo Không môn thu làm đồ đệ, bốn đại gia tộc cũng rất ít liên hệ với hắn nhưng hắn nhất quyết không chịu ẩn tính mai danh, thêm vào đó, những năm nay phong mang quá lộ, chỉ sợ người của Ngự Linh đường sớm đã biết thân phận truyền nhân Thiên Hậu của hắn rồi. Tuy Lâm Thanh khiêu chiến với Minh Tướng quân chưa chắc đã có phần thắng nhưng một khi tình hình trở nên hỗn loạn, Ngự Linh đường rất có thể sẽ thừa cơ bày trò, mà Ngự Linh đường xưa nay luôn giữ tôn chỉ dùng binh đao để làm chính trị, một khi nắm quyền, chỉ e sẽ khiến lê dân trăm họ rơi vào cảnh lầm than.

Lâm Thanh cũng biết việc này quan trọng, bèn cố kìm nén tâm trạng nôn nóng, kể lại một số chuyện về Ngự Linh đường với Ngu đại sư và Cảnh Thành Tượng.

Ngu đại sư nói: “Ngự Linh đường ngoài Nam Cung đường chủ và Thanh Sương lệnh sứ còn có ba kỳ là Viêm Nhật, Hỏa Vân, Diệm Lôi, trong đó Hồng Trần sứ của Viêm Nhật kỳ chắc hẳn chính là tên Ninh Hồi Phong kia, nhưng còn Tử Mặc sứ của Hỏa Vân kỳ và Bích Diệp sứ của Diệm Lôi kỳ thì vẫn chưa biết là người nào. Chỉ nhìn cuộc chiến hôm nọ mà xét, Thanh Sương lệnh sứ quả thực là một nhân vật cực kỳ khó dây, mấy người còn lại nhất định cũng không kém. Nếu mấy người này đồng thời xuất hiện trên giang hồ, có quá nửa sẽ chọn đất kinh sư làm nơi gây sóng gió, ngươi mà đến kinh sư nhất định phải thật cẩn thận.”

Lâm Thanh thầm ghi nhớ mấy cái tên này, sau đó liền cáo biệt Ngu đại sư và Cảnh Thành Tượng. Cảnh Thành Tượng vốn muốn theo Lâm Thanh đi xem thương thế của Hứa Mạc Dương nhưng nhìn thần sắc của Lâm Thanh thì biết là vô ích nên cũng bỏ qua suy nghĩ này.

Lại nói đến Tiểu Huyền, Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ và Vật Thiên Thành hiện đang ở bên ngoài Thông Thiên điện. Tiểu Huyền tuy thấy Cảnh Thành Tượng định gây bất lợi cho Lâm Thanh nhưng có Ngu đại sư ở bên cạnh, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì, nó liền yên tâm hẳn. Sau khi gặp lại Lâm Thanh, nó mừng rỡ vô cùng, chỉ là rất sợ khuôn mặt lạnh băng của Vật Thiên Thành, lại không tiện quấy rầy Thủy Nhu Sơ lúc nào cũng điềm đạm, ít nói, do đó đành kéo Hoa Khứu Hương qua một bên mà thao thao bất tuyệt một phen.

Công lực của Hoa Khứu Hương hết sức cao thâm, tuy không có ý nghe lén nhưng cuộc đối thoại của Lâm Thanh với Ngu đại sư và Cảnh Thành Tượng trong Thông Thiên điện vẫn lọt vào tai ông ta, qua đó biết được nhất thời sẽ không có xung đột gì xảy ra. Ông ta vốn bất mãn với việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của Tiểu Huyền, do đó mới cố ý kể cho nó nghe bốn câu chuyện kia, chỉ mong có thể hóa giải bớt sự oán hận trong lòng nó. Lúc này, loáng thoáng nghe được về thân thế của Tiểu Huyền cùng tin tức Hứa Mạc Dương bị trọng thương, tuy ngoài mặt ông ta không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thì hết sức xót thương đứa bé thông minh, lanh lợi này, khi trò chuyện với nó đã cố hết sức nói năng hòa nhã, dí dỏm, khiến Thủy Nhu Sơ đôi lúc cũng lộ nét cười.

Mãi vẫn không thấy Lâm Thanh ra, Tiểu Huyền bỗng nhớ tới bốn câu chuyện kia của Hoa Khứu Hương, bèn kéo tay áo ông ta, cất tiếng van nài: “Hoa thúc thúc hãy kể thêm chuyện cho cháu nghe đi!”

Trong lòng Hoa Khứu Hương máy động, tuy ông ta có biết lời tiên tri của Khổ Tuệ đại sư, nhưng mới đây Tiểu Huyền đã giúp bốn đại gia tộc thắng ván cược với Ngự Linh đường, qua đó có thể thấy thiên cơ chưa chắc đã ứng nghiệm. Ông ta có lòng điểm hóa Tiểu Huyền thêm lần nữa, bèn khẽ mỉm cười. “Được, ta sẽ kể cho cháu nghe hai câu chuyện nữa.”

Tiểu Huyền cả mừng, Hoa Khứu Hương bề ngoài thì như du hí phong trần, kỳ thực là một người rất có trí tuệ, bốn câu chuyện lần trước đã giúp nó hiểu được rất nhiều điều, bèn vội vàng vỗ tay khen hay.

“Câu chuyện thứ nhất kể về hai tay đao khách tỷ võ.” Hoa Khứu Hương thoáng chỉnh trang lại quần áo, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời. “Có hai tay đao khách, một nam một bắc, do đó được người ta gọi là Nam đao và Bắc đao. Hai người đều là những cao thủ hàng đầu trên giang hồ, tài sử đao xuất thần nhập hóa, hiếm có đối thủ. Nhưng một núi không thể chứa hai hổ, huống chi cả hai đều thành danh bằng đao. Có một ngày bọn họ gặp mặt, không phục lẫn nhau, bèn hẹn nhau sẽ phân tài cao thấp một trận trên đỉnh Hoa Sơn.”

Tiểu Huyền nói chen vào: “Tại sao địa điểm tỷ võ của các cao thủ võ lâm đều là núi cao hiểm trở như thế? Hình như cháu chưa từng nghe có hai tay cao thủ nào quyết chiến trên nóc nhà của một người nông dân.”

Thủy Nhu Sơ rốt cuộc đã bị Tiểu Huyền làm cho bật cười khúc khích, ngay sau đó vội thu lại nụ cười. “Cứ ngoan ngoãn nghe chuyện là được rồi, đừng chen ngang!” Tiểu Huyền lè lưỡi, Thủy Nhu Sơ cơ hồ lại không nhịn được cười, vội vàng ngoảnh đầu qua một bên.

Hoa Khứu Hương thì thoáng ngẩn người. “Ta thực chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”

Vật Thiên Thành cũng sinh lòng hứng thú. “Theo ta nghĩ, phàm là những nơi như núi sâu, đền miếu thì đều có linh khí, quyết đấu ở đó, các cao thủ mới có thể hấp thu tinh khí của trời đất, phát huy uy lực mạnh nhất của võ công. Huống chi, cao thủ quyết chiến đâu có như diễn xiếc khỉ nơi phố chợ, không thể để cho người khác đứng nhìn, do đó tất nhiên phải tìm một nơi vắng vẻ.”

Tiểu Huyền ngẫm lại thấy cũng có lý, bèn cười hì hì một tiếng, nháy mắt mấy cái với Vật Thiên Thành.

Vật Thiên Thành trợn trừng cặp mắt to như chiếc chuông đồng. “Tại sao lại nhăn mày nháy mắt với ta?”

Tiểu Huyền sợ đến giật nẩy mình, vội trốn ra sau lưng Thủy Nhu Sơ, lẩm bẩm: “Cháu thấy bộ dạng của Vật nhị bá hung dữ như thế mà cũng nói ra được mấy chữ như “diễn xiếc khỉ”, do đó mới cảm thấy thú vị.”

Hoa Khứu Hương cười rộ. Thủy Nhu Sơ cũng đưa tay che chiếc miệng nhỏ xinh, nhân tiện đưa bàn tay còn lại khẽ cốc đầu Tiểu Huyền một cái. “Thằng nhóc này, đúng là... nghịch ngợm!”

Vật Thiên Thành không ngờ Tiểu Huyền lại nói ra một câu như vậy, rốt cuộc cũng cất tiếng cười vang. Ông ta vốn có thành kiến với Tiểu Huyền, nhưng lúc này cũng cảm thấy đứa bé này đúng là thú vị.

Tiểu Huyền vẫn còn nhớ đến câu chuyện kia, vội giục Hoa Khứu Hương: “Hoa thúc thúc mau kể tiếp đi, cháu hứa sẽ không chen ngang nữa.”

Hoa Khứu Hương thu lại nụ cười, kể tiếp: “Hai tay đao khách ấy cân tài cân sức, đấu suốt ba ngày ba đêm mà vẫn không phân thắng bại. Vị Bắc đao kia vốn sử một thanh bảo đao chém sắt như bùn, ban đầu còn không muốn chiếm ưu thế về binh khí, nhưng về sau thấy khó mà thắng được đối phương bèn không kìm được nữa, cố ý để lộ sơ hở rồi cho lưỡi đao của hai cây đao chém vào nhau, qua đó muốn chém gãy trường đao của Nam đao để thắng được trận chiến này.” Ông ta thấy Tiểu Huyền nghe đến nhập thần, lại nghĩ đến cái tính hay thắc mắc của nó, bèn cười, hỏi: “Tại sao cháu không trách Bắc đao giở trò gian dối?”

Tiểu Huyền thành thật trả lời: “Như vậy thì có gì đâu! Nam đao nhất định đã biết đến sự lợi hại của thanh bảo đao kia, nếu không nghĩ ra đối sách thì chỉ có thể trách bản thân kém cỏi, tỷ võ có phải chỉ là so đấu sức khỏe thôi đâu.”