Hoán Nhật Tiễn

Quyển 1 - Chương 7: Chương 02 - Phần 03

Nhật Khốc quỷ có thể nói là đã làm cường đạo cả đời nhưng lại chưa từng suy nghĩ đến những đạo lý bên trong. Lúc này nghe Tiểu Huyền nói thế, hắn cũng cảm thấy có mấy phần đáng tin. Có lẽ là do tính người vốn ác, đến một đứa bé cũng như vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn lên tiếng trách cứ: “Vừa rồi ngươi còn nói muốn làm người tốt, bây giờ lại định cướp đồ của người khác, há chẳng phải là mâu thuẫn quá sao?”

Tiểu Huyền ngượng ngùng đưa tay gãi đầu. “Chẳng qua là một cái chong chóng thôi mà, chơi một lát cũng có hỏng được đâu, về sau cháu tất nhiên sẽ trả lại cho nó.”

Nhật Khốc quỷ nói: “Nhìn từ việc nhỏ mà suy ra việc lớn. Lần này ngươi cướp cái chong chóng của người ta nhưng lần sau có lẽ sẽ là cướp tiền bạc của người ta...” Hắn chợt dừng lại, khẽ cười tự giễu một tiếng, nghĩ bụng không ngờ một tên ác nhân xú danh lan khắp như mình mà cũng có lúc đi dạy đạo lý cho người ta, thành ra nói năng không được hùng hồn như trước nữa. “Hầy, tuy ta không phải là người tốt nhưng ngươi còn nhỏ tuổi, sau này không được làm người xấu đâu đấy!”

“Cháu nhớ rồi.” Tiểu Huyền nghiêm túc gật đầu, rồi lại nói: “Có điều Tề thúc thúc có thể dạy cháu đạo lý như vậy, chứng tỏ thúc thúc là một người tốt.”

Nhật Khốc quỷ cười, nói: “Thế sự vô thường, nếu hôm nay ta ăn thịt ngươi, liệu ngươi có còn cho rằng ta là người tốt nữa không?”

Tiểu Huyền lại nghe Nhật Khốc quỷ nhắc đến chuyện ăn thịt người, bèn rụt cổ, cười gượng gạo, nói: “Thúc thúc chẳng qua chỉ dọa cháu mà thôi, làm sao mà thật sự ăn thịt cháu được!”

Nhật Khốc quỷ không nói gì, tựa như đã ngầm thừa nhận. Tiểu Huyền thấy xung quanh không còn tiếng động, rốt cuộc đã cảm thấy có chút sợ hãi, bèn cố gắng tìm chuyện để nói: “Cha cháu từng dạy cháu rằng, thiện ác chỉ cách nhau một ý niệm, khi đó thúc thúc đã không ăn thịt cháu, chứng tỏ trong lòng vẫn còn có thiện niệm...”

“Cha ngươi nói không sai!” Nhật Khốc quỷ thở dài, căn dặn: “Sau này, nếu trước khi gϊếŧ người ngươi có thể nghĩ đến câu nói này, ắt sẽ không làm sai việc gì đâu.”

Tiểu Huyền nghiêm túc nói: “Cháu sẽ không gϊếŧ người đâu, đến con gà nuôi trong nhà mà cháu còn không chịu để cha cháu gϊếŧ thịt cho cháu ăn nữa.”

“Ngoan lắm!” Nhật Khốc quỷ đưa tay xoa đầu Tiểu Huyền, nghĩ đến mình hồi nhỏ cũng ngây thơ, đáng yêu như thế, rồi sau khi võ công có chút thành tựu thì lòng mang chí lớn, chỉ muốn xách kiếm xông pha giang hồ, trừ hung diệt ác, nào ngờ mấy chục năm thoắt cái đã trôi qua, bây giờ mình lại biến thành bộ dạng như vậy. Hắn không kìm được thở dài một tiếng, nhớ lại biết bao chuyện cũ xa xăm.

Tiểu Huyền vừa nghe Nhật Khốc quỷ thừa nhận rằng có ý muốn ăn thịt mình, giờ lại bị bàn tay gầy đét của hắn xoa đầu thì không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng không dám giãy ra, đành dùng lời nói để khiến hắn phân tâm: “Thúc thúc có con không vậy?”

Tiểu Huyền vừa mới dứt lời, chợt cảm thấy bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình nắm chặt lại. Nó kinh hãi tột cùng, trong lúc nôn nóng chợt nảy ra một kế, bèn vội kêu lớn: “Cháu phải đi ị!” Sau đó, nó bèn giãy khỏi bàn tay Nhật Khốc quỷ, nhảy xuống giường, lấy bô ra ngồi riết luôn ở đó, mãi hồi lâu sau vẫn không đứng dậy.

Nhật Khốc quỷ cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy! Không phải ngươi muốn nghe ta kể chuyện sao? Lên giường đi, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện!”

Tiểu Huyền ngồi bô, ở cách Nhật Khốc quỷ mấy bước chân, lúc này cũng đã cảm thấy yên tâm hơn một chút, trong bóng tối chỉ nhìn thấy cặp mắt hắn lập lòe ánh sáng. Tuy cảm thấy hơi lạnh nhưng nó không dám trở lại giường, cứ ngồi đó, cố nở một nụ cười rồi cất tiếng: “Cháu đang bị táo bón, cứ ngồi đây nghe kể chuyện là được rồi.”

Nhật Khốc quỷ cũng không miễn cưỡng, chỉ khẽ thở dài buồn bã. “Trước đây có một đứa bé cũng chừng tuổi ngươi bây giờ, rất thông minh, đáng yêu. Tuy nó hơi nghịch ngợm, đi gây rắc rối khắp nơi nhưng cha mẹ nó vẫn rất yêu thương nó, ngày ngày kể chuyện cho nó nghe, chơi đùa với nó, trêu chọc cho nó vui...”

Tiểu Huyền vẫn đang có chút tâm thần bất định, không dám chen ngang.

“Mẹ của đứa bé đó dịu dàng, xinh đẹp, hiền thục, đoan trang, lại còn khéo tay, sáng dạ, nổi tiếng khắp vùng về tài thêu thùa, may vá, chỉ bằng mấy miếng vải cũng có thể làm ra được một chiếc áo rất đẹp. Nàng cũng không bao giờ ra ngoài khoe mẽ, luôn cần cù lo việc gia đình, bố trí mọi thứ trong nhà ngăn nắp, sạch đẹp, còn lấy giấy gấp rất nhiều thứ đồ chơi thú vị như người, ngựa rồi cùng phu quân chơi đùa với con yêu, cuộc sống tuy thanh bần nhưng rất hòa thuận, vui vẻ. Cha của đứa bé đó là một tay kiếm khách võ công cao cường, ghét ác như thù, còn hay làm việc thiện, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, tuy chẳng mấy có danh tiếng trên giang hồ nhưng lại vì thế mà kết thù với rất nhiều người, có điều thanh danh của y ở vùng đó rất tốt, được mọi người hết sức kính trọng. Y rất yêu đứa con cưng của mình, tuy có một thân võ công cao cường nhưng khi ở nhà vẫn thường xuyên làm ngựa cho con cưỡi. Đứa con đó của y cũng rất thông minh, lanh lợi, ngay từ khi mới ba, bốn tuổi đã có trí nhớ phi phàm, nhìn thấy thứ gì đều không quên...”

Nghe Nhật Khốc quỷ kể đến đây, trái tim Tiểu Huyền bỗng thắt lại. Không hiểu vì sao, trí nhớ của nó dường như chỉ bắt đầu từ năm sáu, bảy tuổi, những việc từ đó về sau nó đều có thể ghi nhớ rõ ràng, bất kể là việc nhỏ vụn vặt hay là việc lớn quan trọng, nhưng quãng thời gian trước đó lại hoàn toàn là một khoảng trống. Mỗi lần nghe người khác kể về những chuyện thú vị hồi còn nhỏ xíu, nó đều nghĩ khi đó mình ắt hẳn cũng đáng yêu vô cùng, nhưng về nhà hỏi thì cha lại chỉ thở dài một tiếng, không nói năng gì, dường như trong việc này còn có ẩn tình gì đó. Điều nghi vấn này từ lâu đã in sâu nơi đáy lòng Tiểu Huyền, lúc này chợt bị câu chuyện của Nhật Khốc quỷ khơi dậy, nó nghĩ bụng, sau này một khi có cơ hội nhất định phải hỏi kĩ cha một phen. Biết rằng dù có nghĩ nhiều cũng vô ích, nó bèn đặt mối tâm sự ấy qua một bên, tập trung lắng nghe câu chuyện của Nhật Khốc quỷ.

Nhật Khốc quỷ dường như đã nói đến chỗ vui vẻ, bèn cười hà hà mấy tiếng. “Vị kiếm khách đó thường xuyên hành tẩu giang hồ, mỗi lần về nhà đều mang về cho vợ con một bọc đồ ăn, đồ chơi thú vị, rồi cả nhà ba người quây quần bên nhau, sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc...”

Tiểu Huyền nghe mà ngơ ngẩn, lại nghĩ tới việc cha mỗi lần vào thành cũng mang về cho mình rất nhiều thứ đồ thú vị, bất giác sinh lòng đồng cảm, rồi nó lại nghĩ đến người mẹ chưa từng gặp mặt của mình, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ đứa bé kia.

Giọng của Nhật Khốc quỷ dần trở nên trầm thấp: “Năm đứa bé đó mười tuổi, người kiếm khách phải tới Giang Nam làm một chuyện theo lời ước hẹn với bằng hữu, thời gian xa nhà khá lâu, tất nhiên y rất nhớ người thân. Y đã mua rất nhiều đồ ở Giang Nam, sau đó vội vã trở về, vốn tưởng rằng sẽ được gặp lại vợ đẹp con ngoan, cùng gia đình hưởng niềm vui sum vầy, nào ngờ... nào ngờ trong thời gian y không ở nhà, kẻ thù đã bắt cóc vợ con y, còn phóng hỏa đốt sạch cả ngôi nhà, chỉ lưu lại một đống đổ nát...” Hắn thở dài một tiếng, nói tiếp: “Kẻ thù của vị kiếm khách đó là một tên địa chủ lắm tiền nhiều của trong vùng, thường ngày chuyên bóc lột bách tính, bị vị kiếm khách dạy bảo mấy lần nên trong lòng ôm hận. Nhân lúc vị kiếm khách có việc phải ra ngoài, hắn đã dùng một khoản tiền lớn để mua chuộc đám sơn tặc trong Phi Vân trại ở gần đó hòng phát tiết nỗi oán hận khi xưa. Đám sơn tặc trong Phi Vân trại vốn cũng có khúc mắc với vị kiếm khách, hai bên tất nhiên vào hùa với nhau ngay. Bọn chúng tuy có nhiều người nhưng từ lâu đã nghe nói vị kiếm khách kia có võ nghệ cao cường, sợ không địch lại nên đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ, bỉ ổi là bắt cóc vợ con của vị kiếm khách, còn găm lên tường một mảnh giấy, nhắn vị kiếm khách trong vòng mười ngày phải tới Phi Vân trại chịu chết. Tất nhiên bọn chúng đã bày sẵn cạm bẫy ở đó, lại ỷ rằng có con tin trong tay nên không sợ vị kiếm khách không tới phó ước...”

Tiểu Huyền nghe tới đây thì nắm chặt đôi bàn tay, lớn tiếng nói: “Cha cháu nói làm cướp cũng phải có nguyên tắc của kẻ làm cướp, nhưng lũ sơn tặc Phi Vân trại này lại không để ý đến quy củ giang hồ, làm một việc hạ lưu như vậy, thực khiến người ta coi thường.”

“Quy củ giang hồ?” Nhật Khốc quỷ cười lạnh, nói. “Sống trên đời bao nhiêu năm như vậy, ta sớm đã nhìn thấu cả rồi. Dù ngươi có tự cho rằng mình hiệp nghĩa thế nào, một khi gặp phải cảnh sinh tử quan đầu thì làm sao còn để tâm tới mấy thứ quy củ giang hồ gì đó được? Chỉ cần giữ được tính mạng, bất cứ thủ đoạn hạ lưu, bỉ ổi gì cũng có thể dùng, thậm chí đến cha mẹ ruột cũng có thể mang ra làm lá chắn tên...”

Tiểu Huyền từ nhỏ đã được cha truyền dạy cho rất nhiều tư tưởng hiệp nghĩa, nghe Nhật Khốc quỷ nói vậy, trong lòng tất nhiên rất không tán đồng. Nhưng trong bóng tối, nó không nhìn thấy vẻ mặt của Nhật Khốc quỷ, chỉ nghe giọng hắn khản đặc giống như rắn rít, sói gào, tựa khóc tựa than nên không dám tranh cãi, chỉ ngồi im một chỗ.

Nhật Khốc quỷ lại thở dài tiếng nữa, nói tiếp: “Vị kiếm khách đó nhìn thấy mấy hàng chữ mà kẻ địch lưu lại thì không dám chậm trễ, lập tức giục ngựa chạy thẳng về hướng Phi Vân trại ở cách đó mấy chục dặm...”

Tiểu Huyền nói chen vào: “Không hay rồi. Ông ấy vội vã lên đường như thế, khi đến nơi sẽ rất mệt mỏi, làm sao còn có thể đối phó với sự mai phục mà kẻ địch đã bày sẵn chứ? Huống chi cả căn nhà đã bị thiêu hủy, mảnh giấy trên tường nhất định phải đợi sau khi lửa tắt mới có thể ghim lên, rõ ràng đây là cái bẫy mà bọn chúng cố tình an bài.”

“Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có thể nhìn ra những điều này, thật sự không đơn giản.” Nhật Khốc quỷ thở dài, nói. “Vị kiếm khách há lại không biết những đạo lý ấy, nhưng y biết đám sơn tặc kia lòng dạ tàn độc, vợ con y ở trong tay bọn chúng nhiều thêm một khắc thì sự nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần. Tuy hiểu rõ bản thân cứ mạo hiểm đi như thế có lẽ sẽ không cứu được vợ con, còn uổng phí cả tính mạng của mình nhưng quan tâm tắc loạn, khi ấy y làm sao có thể bình tĩnh mà tính kế lâu dài được?”

Tiểu Huyền không nói gì, nghĩ cha không tìm thấy mình nhất định cũng sẽ lo lắng, bây giờ chẳng biết đã thế nào rồi. Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng nó bất giác trở nên nặng nề vô hạn.

Nhật Khốc quỷ nói tiếp: “Khi tới bên ngoài Phi Vân trại, vị kiếm khách nghỉ ngơi một lát, đợi hơi thở bình ổn trở lại rồi một mình xách kiếm xông vào. Y vốn cho rằng đối phương đã bày trận chờ sẵn, chẳng ngờ vào bên trong rồi mới biết nguyên một tòa sơn trại rộng lớn lại tĩnh lặng, chẳng có lấy một bóng người. Y tìm kiếm khắp xung quanh, quả nhiên... quả nhiên tìm thấy thê tử của mình trong một căn phòng nhỏ tại hậu sơn...” Nói tới đây, hắn lại thở dài tiếng nữa.

Tiểu Huyền nghe nói vị kiếm khách kia đã tìm được thê tử, vốn định vỗ tay khen hay nhưng lại cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm, bèn rụt rè hỏi: “Bà ấy đã bị hại rồi sao?”

“Ngươi cũng đoán ra rồi...” Nhật Khốc quỷ đột nhiên dừng lời, dường như cổ họng đã tắc nghẹn, không thể nói được gì, mãi hồi lâu sau mới chậm rãi kể tiếp: “Nàng chết rất thảm, quần áo bị xé nát. Đám khốn nạn đó không những cưỡиɠ ɧϊếp nàng, còn bẻ gãy tứ chi của nàng, cắt lưỡi nàng, trên người nàng chỗ nào cũng là vết thương... Bên cạnh đó còn có một mảnh giấy, để lại lời nhắn rằng vị kiếm khách hãy đến nhà tên địa chủ nhận con trai về.”

Tiểu Huyền nghe nói tới tình cảnh thê thảm như vậy, cặp mắt liền trợn tròn, miệng lẩm bẩm: “Lũ cường đạo này thật không phải là người! Bọn chúng vốn không có mối thù không đội trời chung với vị kiếm khách kia, tại sao lại phải đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy?”

Nhật Khốc quỷ hít một hơi thật sâu, giọng nói tuy đã bình tĩnh nhưng lại tràn ngập một thứ cảm giác dồn nén bí bách: “Đúng thế, chẳng qua chỉ là sự tranh hơn thua nhất thời, làm gì đến mức không chừa đường sống cho người ta như vậy!” Giọng hắn đột nhiên cao vọt lên, gần như gầm thét: “Nhưng giang hồ chính là như thế, nếu không thể nhổ cỏ tận gốc, gϊếŧ sạch cả nhà kẻ địch, lần sau sẽ đến lượt bản thân mình. Nếu muốn sống được trên giang hồ, ngươi phải có lòng dạ đen tối, thủ đoạn tàn độc, không được có lòng nhân của đàn bà, còn về mấy thứ nhân nghĩa, đạo đức, quy củ giang hồ gì đó... tất cả đều chỉ đáng vứt vào sọt rác mà thôi!”

Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ gào đến đứt hơi khản tiếng, không khỏi cảm thấy tim đập chân run, tuy nghĩ đạo lý không nên như vậy nhưng lại không dám phản bác. Nó mơ hồ cảm thấy vị kiếm khách đó nhất định là có liên quan tới Nhật Khốc quỷ nhưng không biết phải khuyên nhủ thế nào, đành hỏi: “Vậy con trai ông ta thì sao, có cứu được không?”

Nhật Khốc quỷ dần khôi phục lại trạng thái bình thường. “Vị kiếm khách đó nhìn thấy thi thể của thê tử thì thương tâm tột độ, suýt ngất lịm ngay tại chỗ. Nhưng vì nghĩ đến con thơ, cũng không muốn chôn cất qua loa thê tử nên y đành dùng quần áo gói thi thể của thê tử lại, mang theo bên mình, rồi lại trở về theo đường cũ, giục ngựa lao thẳng về hướng sơn trang của tên địa chủ. Vị kiếm khách biết rõ kẻ địch làm như vậy chính là muốn tiêu hao thể lực của y, khiến y mất hết ý chí chiến đấu, nhưng khi đó trong lòng y chan chứa ngọn lửa phục thù, đâu còn để tâm tới những điều khác nữa. Dù có chết, y cũng phải kéo theo vài kẻ địch chết cùng.”

“Khi đến được sơn trang kia thì trời đã sâm sẩm tối. Vị kiếm khách tuy vừa gặp cơn biến cố kinh người nhưng sau một hồi bôn ba trên lưng ngựa cũng dần bình tĩnh trở lại, nghĩ bụng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cơ hội cứu con trai mình ra. Thế là y bèn giấu thi thể của thê tử vào một nơi kín đáo, sau đó lẻn vào trong trang. Y vốn có võ công cao cường, lúc này lại hết sức cẩn thận nên không người nào có thể phát hiện được. Chỉ thấy trong gian đại sảnh của sơn trang được thắp đèn đuốc sáng trưng, mấy chục người ngồi đó đoán tay chơi tửu lệnh, lấy việc uống rượu làm vui. Đám sơn tặc và tên địa chủ kia đều có mặt, con trai y thì bị trói bên cạnh, trên khuôn mặt chỗ xanh chỗ đỏ, đầy những vết thương. Khi ấy vị kiếm khách nấp trên nóc nhà, nhìn thấy cảnh này thì lòng đau như cắt, có điều, tuy nóng lòng báo thù nhưng y cũng không dám tùy tiện hành động, sợ đám kẻ địch bị kinh động sẽ làm hại đến tính mạng con trai mình, y bèn ở yên một chỗ, suy nghĩ xem phải dùng cách nào mới có thể cứu được con trai...”

Tiểu Huyền cau mày, nói: “Kẻ địch ắt hẳn đã biết việc ông ta quay về, do đó mới bắt ông ta chạy đến Phi Vân trại rồi quay trở lại để làm tiêu hao thể lực, làm sao có thể ung dung uống rượu mua vui như thế được? Có lẽ bên trong đó có điều man trá.” Lúc này, tâm trạng Tiểu Huyền đã hoàn toàn gắn chặt vào vị kiếm khách, chỉ mong y có thể cứu con trai ra, khi đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ liền cảm thấy có chút kỳ quặc.

Nhật Khốc quỷ căm phẫn nói: “Trong Phi Vân trại là một đám vô lại du thủ du thực, chẳng có cao thủ nào, nếu không dùng quỷ kế thì làm sao dám tùy tiện trêu chọc ta.” Nói tới đây, hắn đột nhiên ngẩn người, biết rằng mình đã lỡ lời. Thì ra hắn nhớ lại tình cảnh thê thảm ngày xưa, nhất thời kích động, quên mất rằng cần phải giấu giếm thân phận của mình.