by Phong Nhược Huyên Vân Vũ kêu như gϊếŧ heo nửa ngày mới phát hiện thế nhưng không có người để ý tới mình, nhất là nơi này vẫn trong tiểu viện của Mộ Thiên Dao. Huống hồ, đó là đồ đệ của người kia, hiển nhiên sẽ không thế nào hoan nghênh nàng ta, xem ra, bây giờ chỉ cần lui một bước là tốt lắm —— Cả người run rẩy, ánh mắt có chút sợ hãi, có chút oán độc nhìn Tiểu Kim, sau đó lui lại mấy bước, môi Vân Vũ hơi hơi có chút tái nhợt: “Mộ Thiên Dao… Ngươi…”
Che lấp ý cười, Mộ Thiên Dao không chút để ý tới gần một bước: “Ta nói ngươi nếu vẫn đem ta trở thành địch nhân của ngươi thì thật sự là rất ngốc. Chẳng lẽ ngươi không biết, Hoa Thi Thi mới là đối thủ của ngươi sao?” Mộ Thiên Dao lạnh nhạt cười, nếu Vân Vũ có thể phiền lụy Hoa Thi Thi, sau lưng Hoa Thi Thi lại có bí mật nàng không biết, như vậy, cũng đừng trách nàng.
Đây chỉ là một đoạn tiểu nhạc đệm. Rất nhanh, hết thảy lại khôi phục yên tĩnh, đương nhiên, yên tĩnh này chỉ tạm thời .
“Đùa bỡn rất vui a…” Dựa ở cột gỗ cách đó không xa, hai má Thương Dương có vẻ gầy yếu, cả người thoạt nhìn suy sút hơn.
Mộ Thiên Dao hạ cánh tay, đá đá chân: “Bình thường thôi…”
“Đây có phải nguyên nhân ngươi dẫn hai nữ nhân kia về cốc không? Xem các nàng tương đấu, thật không thú vị. Nữ nhân đấu tranh, chiến trường không có khói thuốc súng…” Bĩu môi, hốc mắt Thương Dương hãm sâu, nhưng trong ánh mắt cũng là sáng ngời hữu thần, nhất là thời điểm nhìn Mộ Thiên Dao—— “Còn không đi đi. Đúng rồi, chuyển nhà , cảm giác thế nào?” Khó được khi Mộ Thiên Dao phá lệ quan tâm đến đồ đệ.
Nghe được Mộ Thiên Dao hỏi như thế , nhất thời, Thương Dương chỉnh khuôn mặt tối tăm lại, làm cho hắn thoạt nhìn có chút u buồn hơn nữa làm cho người ta đau lòng. Đột nhiên, Mộ Thiên Dao có chút hết nói nổi, cái tên trong mắt chỉ biết đến tiền này, cũng có cảm tính thời điểm như vậy à?
“Sư phụ, giờ mới quan tâm ta, không biết là đã muộn sao?” Nói xong tao nhã đi tới, chờ khi thấy rõ Tiểu Kim một bên đang gặm thủy tinh, Mộ Thiên Dao rõ ràng nhìn đến cái miệng của hắn hung hăng run rẩy một chút.
Ngồi đối diện Mộ Thiên Dao, sắc mặt Thương Dương vẫn có điểm khó coi, trong mắt hơi hơi có cay đắng.
“Sư phụ…” Thanh âm còn có điểm khàn khàn, trầm thấp khêu gợi rối tinh rối mù. Nhưng Mộ Thiên Dao là cái ngoại tộc, không động đậy.
“Sư phụ cùng Thương Thiên…” Rốt cục không nín được sao? Mộ Thiên Dao âm thầm cười lạnh, nhiều ngày không xuất hiện trong tiểu viện, Mộ Thiên Dao còn cho rằng hắn sẽ không hỏi đến cơ đấy.
“Đúng như những gì ngươi thấy!” Ngữ khí Mộ Thiên Dao lạnh nhạt, vẫn chưa có chút xấu hổ nào. Nàng vốn là đặc công, đối với phương diện này cũng đều có đặc huấn , hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt. Điều duy nhất không tốt sợ sẽ là mấy nam nhân ấy là đồ đệ của nàng—— Ánh mắt Thương Dương bỗng dưng buồn bã, sau đó âm trầm đứng dậy: “Ta đã biết!” Nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước ra một bước, lại tạm dừng xuống dưới: “Sư phụ, vì sao là hắn ——” điểm ấy làm cho hắn rất không cam lòng. Vì sao, cả nhà đồng dạng đều là đồ đệ của nàng, mà không thể là hắn.
Mộ Thiên Dao ngạc nhiên, có chút không rõ ý hắn nói, trên mặt hiếm khi dại ra, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ, tiếc là lúc này không có ai thưởng thức phân đáng yêu này.
“Vì sao không thể là ta?” Xoay người, trong mắt Thương Dương hiện lên vẻ thống khổ, sau đó hơi hơi cong người hạ thắt lưng, cùng Mộ Thiên Dao đối diện: “Sư phụ cần, ta cũng có thể a! !”
Mộ Thiên Dao chấn kinh, môi run nhè nhẹ : “Ngươi. . . Ngươi nói… Nói cái gì…”
“Ta nói!” Đôi tay dùng sức áp lên vai Mộ Thiên Dao, mắt đối mắt, mũi đối mũi, ánh mắt phá lệ thâm thúy, thái độ phá lệ nghiêm túc, nhưng lời nói cũng làm cho Mộ Thiên Dao có loại xúc động muốn đào tẩu —— “Ta nói, sư phụ nếu muốn phát tiết, ta cũng có thể! !” Tàng mắt có chút sẵng giọng mở miệng. Ánh mắt nặng nề nhìn Mộ Thiên Dao, thực sự không cho phép nàng trốn tránh dù chỉ một chút.
“Cái gì? !” Mộ Thiên Dao đẩy mạnh hắn ra: “Ngươi điên rồi! !”
“Ta là điên rồi, ta sắp bị nàng bức điên rồi!” Tay lớn đảo qua, đẩy đổ điểm tâm trên bàn đá, mấy viên thủy tinh ngã xuống: “Sư phụ, ta chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ yêu thích một nam nhân. Sư phụ, nếu ta đã thích nàng , như vậy nàng cũng đừng hòng chạy trốn —— “
Mộ Thiên Dao vẫn chỉ ngây ngốc nhìn Thương Dương, giờ này khắc này, nàng thật chỉ muốn huýt sao một tiếng, sau đó rống to: tàn bạo a ~ nhưng, này tính là cái gì a, tuyên cáo chắc?
Mộ Thiên Dao dở khóc dở mếu —— nhìn vẻ mặt Mộ Thiên Dao buồn cười như vậy, nhất thời, Thương có chút tức giận: “Sao thế, tốt cười lắm à?” Có chút e thẹn nhìn Mộ Thiên Dao, sau đó hung hăng cắn môi của nàng. Vốn hắn chỉ muốn ngăn chặn ý cười của nàng, không ngờ rằng vừa tiếp xúc,lại làm cho hắn mê say , không tự giác thả lỏng độ mạnh yếu —— dùng sức đẩy Thương Dương ra, Mộ Thiên Dao lui về sau vài bước.Hai tay khoanh tước ngực: “Lấy ra. Hôn môi – ba trăm lượng bạc, ôm một chút – hai trăm lượng bạc, nếu muốn lên giường…” Vuốt cằm, trong mắt Mộ Thiên Dao hiện lên một tia trêu tức: “Ân, vậy không tiện nghi a. Một vạn lượng lần ổn rồi! !”
Nhãn tình Thương Dương nhất thời sáng lên: “Sư phụ…” Kích động a kích động
Nhìn thần sắc của Thương Dương, Mộ Thiên Dao tối nghiêm mặt quát: “Phải là ngươi cho ta, không phải ta cho ngươi —— “
(Hiểu nhầm lớn a *lăn lộn-ing*)
Thoáng chốc, quang mang trên mặt Thương Dương rút đi, bất mãn than thở: “Nhưng không phải là sư phụ cần phát tiết sao, …”
“Có thể kiếm tiền của ngươi phải tranh thủ a!” Mộ Thiên Dao nhàm chán , thật sự nhàm chán , hơn nữa, nàng rất muốn nhìn một chút, cái gọi là thích của Thương Dương sẽ không thể nặng hơn so với bạc được —— Cả người Thương Dương ủ rũ : “Sư phụ a, vậy chẳng phải ta là nàng dâu của người…” Thương Dương kêu rên, giờ này khắc này, hắn thấy cỡ nào may mắn. Mấy năm nay không tìm nữ nhân, nói cách khác, hoa này bao nhiêu tiền a? Tiền tiền a, tâm can của hắn a
Mộ Thiên Dao tức giận liếc trắng mắt: “Muốn làm phải rõ ràng. Là ta tìm ngươi phát tiết, vậy nói cách khác, ngươi ở phía dưới là cái gì. Hay là nói, ngươi đúng là nàng dâu của ta…” Lúc này, Mộ Thiên Dao hiển nhiên quên nàng căn bản chỉ muốn trêu đùa hắn một chút —— nghe 1 câu này của Mộ Thiên Dao, mặt Thương Dương bắt đầu biến hóa , ngươi nói hắn sao có thể bị người như vậy chứ? Đưa lên cửa cho người khác áp —— khẽ cắn môi, đáp ứng ! !
“Được rồi, sư phụ, khi nào thì chúng ta bắt đầu?” Nói xong, lưu luyến không rời lấy ra một xấp ngân phiếu trịnh trọng đặt lên tay Mộ Thiên Dao. Trong não đã nghĩ đến tối hôm đó, trong rừng cây nhìn thấy sư phụ, thời điểm cả người nàng tràn đầy một loại hương vị dụ hoặc, làm hại hắn mấy ngày nay thường xuyên hồi tưởng, bất quá, giống như hắn có chút mệt a.
Cứng họng nhìn ngân phiếu trong tay, Mộ Thiên Dao cảm thấy choáng váng rồi. Cái tên yêu tiền như mạng này, tại sao
“Các ngươi đang làm gì! ! !” Hét lớn một tiếng, đồng thời, thân ảnh đỏ rực nhanh chóng vọt lại, một phen nắm lấy Mộ Thiên Dao, đồng thời hai mắt tràn ngập địch ý trừng Thương Dương.
(Đố phu hạng nhất đến *thổi kèn*)
Thương Hồ bực mình không thôi. Mới không trông chừng nàng một chút, sư phụ cư nhiên lại thông đồng với tam sư huynh luôn a? ?
“Chết tiệt, ngươi buông tay ra! !” Hai mắt Thương Dương phun hỏa nhìn đôi tay ôm trên vòng eo của Mộ Thiên Dao, hổn hển quát: “Ngươi lại dám ăn đậu hủ của nàng! !”
“Tam sư huynh, sư đệ ta có thể nhớ rõ, lúc trước người ngươi thích là Hoa Thi Thi mà——” Thương Hồ mặt cười dạ khóc nói, tuy rằng đôi mắt nhìn Thương Dương , nhưng lời này lại muốn nói với Mộ Thiên Dao, đại ý chính là: nam nhân này hoa tâm, không đáng tin cậy —— “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Thương Dương có chút rối ren nhìn Mộ Thiên Dao, vội vàng giải thích: “Sư phụ, ta cũng thật không đυ.ng hắn, ta chỉ muốn đυ.ng nàng a…”
“Phốc…” Mộ Thiên Dao trực tiếp văng lên, Thương Dương này ngày thường rất khôn khéo sao giờ lại giống hệt thằng ngốc thế? Chẳng lẽ đúng như người ta thường nói: trong tình yêu chỉ số thông minh chỉ còn bằng không sao? ?
Chợt, hai người đang khắc khẩu hiển nhiên cũng phát hiện lời nói của Thương Dương, Thương Dương nhất thời một 囧, sau đó đỏ mặt quay đi, sinh hờn dỗi —— “Thì tính cái gì, trinh tiết của ta liền giao cho sư phụ ——” Thương Hồ nhất thời cũng một hét lên điên cuồng, lúc này Mộ Thiên Dao cười không nổi —— Thương Dương cũng không có thẹn thùng quay đi nữa. Hai mắt hắn ẩn chứa gió lốc cực hạn, đem lửa giận nhắm ngay Mộ Thiên Dao: “Sư phụ, không ngờ rằng nàng còn thông đồng với hắn nữa—— “
“Cái gì lại còn?” Thương Hồ cảnh giác nhìn Mộ Thiên Dao: “Sư phụ, chẳng lẽ nàng còn thông đồng với ai khác?” Hai mắt ẩn ẩn có lửa giận thiêu đốt, nếu nàng dám thừa nhận, ta liền trực tiếp ăn nàng.
Lúc này trong lòng Mộ Thiên Dao kêu rên, các ngươi ồn của các ngươi, tại sao lại liên lụy đến ta chứ? ?
“Nói a, đây không phải là thật!” Sắc mặt Thương Hồ có chút tái nhợt,đây vốn là chuyện hắn lo lắng , nhưng vẫn không có xảy ra rõ ràng nên hắn cũng liền làm bộ như không biết, kỳ thật đôi khi, trong lòng vẫn thấy cay đắng.
Mộ Thiên Dao bắt đầu đen mặt, người này lại dám quản chuyện của nàng? Nàng lại không cho bọn hắn cái hứa hẹn gì, hiện tại đều muốn tính hết thảy lên đầu nàng. Lúc này, nàng có chút sùng bái đế vương cổ đại, thật không biết hậu cung 3000 giai lệ của bọn họ làm sao lo ổn thỏa !
“Tốt lắm. Ồn cái gì mà ồn, đều cút ngay khỏi đây cho ta!” Xoa xoa đỉnh lông mày. Thật sự là tự tìm tội mà. Nàng thề, về sau cho dù trúng mị dược, cho dù nàng phải tùy tiện bắt người qua đường Giáp, cũng không dám trêu chọc đám đồ đệ của nàng nữa!
“Sư phụ! !” Thương Hồ bỗng dưng rống to một tiếng, sau đó hai mắt đỏ lên nhìn Mộ Thiên Dao. Trong mắt ẩn hàm một chút thất vọng, làm cho Mộ Thiên Dao trực giác thấy không tốt. Chợt, hắn âm u hỏi: “Là ai? Người đó là ai?” Trong mắt thâm thúy thổi quét gió lốc, nếu hắn biết người đó là ai, hắn nhất định sẽ làm thịt hắn