Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Quyển 1 - Chương 37: đường hầm

“Đứa nhỏ, đây không phải uy hϊếp, ngươi…” Hơi hơi dừng lại một chút, sau đó ngữ khí bỗng dưng trầm mặc: “Ngươi cùng kẻ thù gặp mặt rồi sao ?”

Ngữ khí có chút âm trầm làm cho Mộ Thiên Dao ngẩn ra, sau đó nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

” Trên thân ngươi có hơi thở của bọn chúng, đứa nhỏ hãy nhớ phải cẩn thận đó—— “

Thật không

Tâm Mộ Thiên Dao trầm xuống, sau đó đột nhiên nhớ đến khi dây leo bền chắc mình đang cầm lại mạc danh kỳ diệu đứt đoạn… Chẳng lẽ trong đám đồ đệ của nàng, có người thuộc vào những thế lực lớn kia?

“Tốt lắm, ngươi chuẩn bị một chút rồi nhận truyền thừa đi! !” Thở dài một tiếng, sự tình của hậu nhân, không phải việc hắn có thể làm được chủ được, chỉ là… Kiếp nạn đứa nhỏ này mang trong người… . Làm sao để chình nàng có thể vượt qua đây?

Mộ Thiên Dao đối với việc nhận truyền thừa kia, cũng không quá để ý tới, nhưng ngược lại, nàng rất thèm muốn có được sức lực này, có sức lực đi khắp thiên hạ, không sức lực… Không tốt ——

Ngồi xếp bằng xuống, xung động mãnh liệt giống như bình thường nàng vẫn luyện công thôi, đột nhiên,từ bốn phía vách tường ngọc thạch tử sắc đột nhiên xoay tròn lên, sau đó vô số đạo tử quang hoa mỹ hướng về phía Mộ Thiên Dao mà xúm lại ——

Mộ Thiên Dao đặt mình trong cảm xúc sâu nhất.

Hơi hơi nhắm mắt, vận khởi Tử Minh thần công, đột nhiên, trong não sáng ngời, tựa cái bắc đẩu Thất Tinh trận trên cửa đá, một luồng ánh sáng tử sắc mở ra, sau đó vô số dòng khí tử sắc tuôn ra tiến vào trong thân thể của nàng. Lúc này trong óc nàng đột nhiên trào ra một đoạn hình ảnh, còn có… Tử Minh thần công hoàn thiện… Không, đây hẳn là Tử Minh tu thần bí quyết chính xác đi! !

Im lặng vận khí, nàng giống như có thể nhìn đến dòng khí tử sắc ở trong thân thể mình chảy xuôi, bắc đẩu Thất Tinh trận giống như được khảm ở trong não của nàng, dòng khí tử sắc kia mỗi khi vận hành một vòng, bắc đẩu Thất Tinh trận trong não sẽ lóe sáng một viên, thẳng tắp bảy vòng, lập tức, dòng khí tron thể năng càng ngày càng nhiều, vận hành cũng càng lúc càng nhanh, bắc đẩu thất tinh tựa như đèn nháy kiếp trước lóe ra không ngừng ——

Đột nhiên, cả người nàng sửng sốt, trước mặt xuất hiện một loạt hình ảnh, nàng nhìn thấy chính mình mặc nữ trang đoan trang quý khí, ngồi ngay ngắn phía trước, mà đối diện nàng, một người mặc long bào, im hơi lặng tiếng nhìn ngắm diện mạo nam tử, hắn thâm tình nắm tay nàng. Hình ảnh cấp tốc thoáng hiện. Kế đó, nàng cô tịch ngồi ở trong một cái sân nhỏ, nhiều loại hoa rực rỡ nở rộ cùng một đám nam nhân, chung quanh oanh oanh yến yến một vòng lớn.

Thoáng chốc, cái trán xuất hiện mấy đường hắc tuyến, sau đó đột nhiên ngẩn ra ——

Đoán được tương lai sao?

Chẳng lẽ nàng cũng có cái năng lực này?

Mà tình cảnh trong hình ảnh đó , đúng là chuyện mà tương lai nàng mới có thể phát sinh?

Khẩn cấp lắc đầu, tuyệt đối không thể như thế! ! Đột nhiên mở đôi mắt ——

“Thế nào, nhận truyền thừa, có không khoẻ nơi nào không?” Thanh âm nhẹ nhàng như gió thu càng thêm ẩn hiện , tựa hồ ngay sau đó sẽ biến mất.

“Không có gì!” Tỉnh táo lại, trong lòng Mộ Thiên Dao cũng bình tĩnh , Mộ Thiên Dao nàng là ai? Sống hai đời người, nếu chính mình có thể đoán trước vận mệnh, như vậy, mình liền tuyệt sẽ không làm cho vệc đó phát sinh! Ân thầm rùng mình, trong lòng liền hạ quyết tâm.

“Tốt lắm, như vậy, năng lực của ngươi là cái gì?” Năng lực của mỗi người cũng không giống nhau, hắn rất ngạc nhiên, đứa nhỏ này trải qua thời gian lâu như vậy, huyết mạch trong cơ thể nàng đã sớm không thuần như tổ tiên, không biết nàng có được cái năng lực kỳ lạ gì ——

“Tiên đoán…” Thanh âm lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn pho tượng.

Lúc này, pho tượng bạch ngọc chuyển sang màu xám trắng, biến thành tảng đá chân chính, chỉ còn lại con mắt tử sắc tinh sáng vãn như trước, bên trong ẩn ẩn tản ra khí thế lầm lẫm.

“Tốt lắm ——” trong thanh âm tựa hồ có chút vừa lòng: “Đường đi ra ngoài ở dưới chân của ta, ngươi chỉ cần đem ta chuyển khai. Sau đó đi dọc theo cầu thang hướng lên phía trên, là có thể đến mặt trên rồi, đi hướng phải, có thể đến nơi tổ tiên ta thiết kế trận vực sâu, đi qua trận pháp này, chính là Huyền Thiên cốc của Huyễn Thần tộc…”

“Tốt lắm ——” Mộ Thiên Dao hơi hơi cười: “Đúng rồi, ngưười cũng đã chết rồi, mà con mắt tử sắc của người hình như là bảo bối,không sai. Không bằng đưa ta đi ——” miệng nói xong tay trái liền hướng con mắt tử sắc hấp mạnh, sau đó con mắt tử sắc liền thẳng tắp phi đến trong tay Mộ Thiên Dao. (không biết kính già yêu trẻ nha Dao Tỷ _ _”)

Nhưng vửa rơi vào trong lòng bàn tay, nháy mắt nó đã nhập vào trong tay của nàng, biến mất không thấy ——

“Ngươi… Ngươi …cái nha đầu chết tiệt kia, haiz, ngươi muốn mượn thì cứ giữ lấy đi. Vật này vốn là báo bối trấn tộc của Huyễn Thần tộc ta, nó có tác dụng gì, chính ngươi tự tìm hiểu đi ——” nói xong, thanh âm thoáng chốc đã biến mất vô tung.

Mộ Thiên Dao đứng lên, vỗ vỗ quần áo, đi hướng về phía trước, chuyển mở tượng đá, phía dưới tượng đá xuất hiện một đường hầm ——

Mộ Thiên Dao cũng không vội đi Huyền Thiên cốc, bây giờ cần phải đi về trước, sắp xếp lại một chút trí nhớ vừa nhiều thêm trong óc, sau đó cũng cần âm thầm điều tra một chút đến tột cùng là ai đã hạ độc thủ.

Một đường hầm hẹp dài, một cái cầu thang bằng ngọc thạch, xoay quanh hướng về phía trước, chung quanh đều là thạch bích trống trải, bên trong không khí lưu thông tốt lắm, cách khoảng mấy thước liền có một viên dạ minh châu bằng nắm đấm nhỏ khảm trên tường, trên thạch bích họa một ít hình ảnh rườm rà, một vài bức, hình như là cái bí tịch linh tinh gì đó đi.

Không biết đi được bao nhiêu bậc cầu thang rồi, tính đi tính lại, đại khái cũng phải đến nơi rồi . Trước mặt không có đường chỉ thấy xuất hiện một đạo cửa đá,trên đó họa một thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu tìm nhạt, một đầu tóc tử sắc ánh lên rất đẹp, nàng xích chân lên trước, hai tay ôm lấy chân, đầu chôn ở giữa hai chân, diện mạo tĩnh lặng như nước, sau lưng của nàng, là một đôi cánh cũng tử sắc, hình ảnh cực kỳ duy mỹ, khiến người ta chỉ cần nhìn như vậy, cũng đủ để sinh ra 1 cỗ cảm giác kinh diễm ——

Xem xét cửa đá trước mặt thật kỹ lưỡng, đôi mắt Mộ Thiên Dao hơi hơi ngời sáng——