Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Quyển 1 - Chương 4: đại thúc

“Tập họp, tập họp. . . . . .” “Thùng thùng. . . . . .” “Keng keng. . . . . .”

Đang trong sương mù, nửa mộng nửa tỉnh , Nguyệt sát cảm thấy cánh tay mình bị cái gì đó hung hăng xé xuống.

Nhất thời, cặp mắt tràn đầy sương mù đột nhiên mở ra, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xung quynh——

Trong ánh mắt tràn đầy sát ý, nhưng mà, ánh mắt lại không có tiêu cự ——

——————

“Nguyệt sát, kiếp này ngươi gϊếŧ người vô số, nghiệp chướng nặng nề, kiếp sau, phạt ngươi làm nghề mà ngươi kiếp này ghét nhất. . . . . .” Mơ hồ , cái thanh âm này lặp đi lặp lại không ngừng. . . . . .

Ngơ ngác nghe, Nguyệt sát biết, mình đã chết rồi, du thuyền bị rắc xăng, phía trên hỏa hoạn đầy trời, trừ phi nàng mọc cánh mới có thể bay ra ngoài ——

Trong óc vẫn còn thấy ‘ông ông ông ông’ không ngừng, đang tự phiền não , đột nhiên, cánh tay bị cái gì hung hăng kéo lấy ——

Tức giận, một ánh mắt gϊếŧ người liền đưa qua ——

“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ, ngươi còn chưa tỉnh ngủ a, tập hợp. . . . . .” gương mặt tuấn tú phóng đại, mang theo một điểm cưng chiều, còn có một vẻ lo âu.

Tiểu sư đệ? lần này Nguyệt sát thật sự tỉnh ngủ. Sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, trong đầu tìm kiếm thật nhanh, khi cô ở chỗ huấn luyện một nhóm đặc công, mọi người rất cô lập, không có tình cảm lẫn nhau, cũng không có thâm tình gì hết, cũng càng không có ai kêu sư muội hay sư tỷ . . . . . . Di, không đúng, hắn mới vừa gọi cái gì? Tiểu. . . . . . Sư đệ. . . . . .

“Tiểu sư đệ ——” Nguyệt sát lên tiếng kinh hô, đồng thời, tay càng thêm bất nhã sờ bộ ngực của mình ——

Sao bằng phẳng vậy? ! !

Bộ mặt hắc tuyến, mặc dù vóc người của Nguyệt sát nàng kém người mẫu, nhưng là, đó cũng là trước sau lồi lõm a, nữ nhân nên có, bây giờ, nàng nhưng lại không có. . . . . .

Di? Người trước mặt này cũng rất xa lạ! ! Căn bản không phải là mấy đặc công cùng chỗ huấn luyện——

Hốt hoảng , nàng vội vàng nhìn khắp mọi nơi, nhất thời, cặp mắt trợn to. Này, này, này. . . . . .đây là nơi nào? ?

Tản ra hơi thở cổ điển, nhưng cũng không mất đi khí phái riêng, những thứ kia hoa cỏ cây cối bốn phía, hành lang, tượng đá, núi giả. . . . . . Còn có những người đang vội vã đi lại . . . . . Trên người bọn họ mặc y phục. . . . . .

Trong đầu lần nữa lặp lại câu nói kia ——” kiếp sau, phạt ngươi làm nghề mà ngươi kiếp này ghét nhất. . . . . .”

Kiếp sau? Đợi chút ——

Nguyệt sát hất tay, cắt đứt lời kế tiếp mà nam tử tuấn dật kia sắp nói: “Đây là nơi nào?”

Không phải là đầu thai sống lại chứ? Nguyệt sát không để ý đến biểu tình bất đắc dĩ lại cưng chiều của nam tử kia chút nào: “Tiểu sư đệ, ngươi a, lại muốn chơi trò gì, nơi này là Thiên Tiệm sơn, phái Điểm Thương, ngươi nói ngươi ngày thường hồ đồ, ngay cả mình cũng quên mất sao?” Lắc đầu một cái, cưng chiều vuốt vuốt tóc của nàng, nụ cười nam tử thoạt nhìn dịu dàng đẹp mắt.

Trong miệng nói xong, nhưng dưới chân lại không dừng lại chút nào, hướng đến sân huấn luyện của phái Điểm Thương đi tới.

“Mộ Thiên Dao, ngươi lại tới trễ! ! !” Bỗng dưng, một tiếnghét khổng lồ vang lên bên tai Nguyệt sát, khiến lỗ tai của nàng mất thính giác trong vài giây. Nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn nam tử gọi nàng là tiểu sư đệ, tên lão đầu hét to kia là ai?

Dùng sức cười đến nghẹn, nam tử gật một cái nàng đáng yêu đầu mũi nhỏ: “Tiểu sư đệ, nhanh xin lỗi sư phụ đi, đúng rồi, đừng quên, nhớ gọi hắn là cha ——” tiểu sư đệ luôn thế, luôn luôn bừa bãi, chính là cái tính không nhớ được, thật là làm khó sư phụ rồi. . . . . .

“Mộ Thiên Dao, bò tới đây cho lão tử ——” lần này, Nguyệt sát thấy rõ ràng rồi, một đám người trước mặt, trong đó có một người bộ mặt hắc tuyến, anh tuấn vô cùng. . . . . .đại thúc trung niên——

Ách, chỉ là hình như tính khí không tốt chút nào! ! !

Thấy Nguyệt sát còn không có động tác nào, nhất thời ——

thân hình nam tử kia thoáng một cái, khi Nguyệt sát còn chưa phản ứng kịp liền tới đến bên cạnh nàng, một chiêu nhanh, xen lẫn trong đó là một chút lực, hướng nàng bức tới. Theo thói quen, Nguyệt sát lui về phía sau một bước, xê dịch thân hình,lấy một tư thế cực kỳ kỳ dị tránh thoát. Sau đó thân hình nhanh chóng chuyển động, vài cái đã cách xa nam tử chừng mười thước đất.

Nam tử trung niên thở phì phò quát lên: “Mấy ngày không thấy, công phu tăng trưởng không ít!”

“Cái đó. . . . . . Đại thúc, người là. . . . . .” trong đầu Nguyệt sát còn đang hò hét loạn lên, nàng có chút không rõ, đầu thai ư, dù nói thế nào, nàng cũng phải có bộ dáng của trẻ nít chứ, này. . . . . .

Ai ngờ, hắn không nói lời nào thì thôi, vừa nói xong, cả sân huấn luyện cười ầm lên.

“Xì. . . . . .”

nam tử tuấn dật kia cũng bất đắc dĩ cười, tiểu sư đệ này, ngày thường chỉ biết luyện võ, nhắc tới cũng kỳ quái, tiểu sư đệ có thiên phú luyện võ, nhưng mà, trừ điều đó ra, cư nhiên cái gì cũng không nhớ. . . . . . lần này cũng thế, trời ạ, hắn bất đắc dĩ cười khổ, đoán chừng lúc này thì tiểu sư đệ cũng quên luôn tên mình rồi.

Mà giờ khắc này, mặt của nam tử trung niên càng ngày càng tối ——

“Tiểu tử thúi, ngươi thế nhưng gọi lão tử đại thúc ——” một tiếng Sư Tử Hống, nhất thời, đại địa chấn động vài hạ ——