Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 40: Chủ Nhân Huyết Bi Lộ Chân Tướng

Qua thái độ ung dung và sự trả lời mau mắn của gã tráng đinh, Vân Dật Long lòng đầy nghi hoặc, mặc dù cả Bạch Thuỷ Sơn Trang đều im vắng như không hề có sự canh phòng, song chàng vẫn không dám mảy may khinh suất, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, thận trọng từng bước một, sẵn sàng xuất thủ ứng biến.

Gã tráng đinh không hề ngoái lại, cứ một mực thẳng bước đi tới, băng qua hai khung cửa hình vầng trăng, dừng lại trước một tiểu viện hoa cây thưa thớt.

Vân Dật Long chú mắt nhìn, khu tiểu viện chỉ có ba gian chính phòng, cửa và song giấy rất trang nhã, trong phòng đèn sáng choang, biết có người đang ở trong ấy.

Đến rồi, đây chính là thư phòng của trang chủ. Đoạn ra hiệu cho Vân Dật Long đứng chờ, gã rảo bước đi vào trong viện.

Vân Dật Long đứng ngạo nghễ, nhếch môi cười lạnh lùng, đầu óc suy nghĩ thật nhanh, phải ứng phó như thế nào khi gặp mặt Quân Trung Thánh.

Đang suy nghĩ, nhưng thấy gã tráng đinh đã đi đến trước ba gian chính phòng, khom mình cao giọng nói:

- Khải bẩm trang chủ có khách ngoài cầu kiến!

Liền tức trong phòng vang lên một giọng thấp trầm nói:

- Khách đệ thϊếp truyền báo hay là tự ý xông vào?

Gã tráng đinh vội nói:

- Thưa đã tự ý xông vào!

Người trong phòng buông tiếng cười khẽ, giọng nhạt nhẽo nói:

- Mời vào đi!

Vân Dật Long dĩ nhiên đã nghe hết cuộc đối thoại ấy, nhưng không sao phân định được trình độ nội công cũng như tuổi tác của người trong phòng, điều khiến chàng kinh ngạc là, nếu người trong phòng quả đúng là “Tam Hoàn Sáo Nhật“ Quân Trung Thánh thì trình độ nội công của ông tất nhiên đã đạt đến mức đăng phong tạo cực rồi.

Gã tráng đinh vâng dạ lia lịa, qua sang phía Vân Dật Long ngoắc tay khẽ nói:

- Trang chủ cho mời!

Vân Dật Long nhếch môi cười lạnh lùng, sải bước đi vào. Cánh cửa ván mở, một lão nhân vóc người nhỏ thó, mặc áo dài màu vàng, dưới cằm có chòm râu dê đang đứng ngay cửa, trông tuổi tác chừng giữa lục tuần và thất tuần mà thôi.

Liếc mắt nhìn thật nhanh, Vân Dật Long lại không khỏi kinh ngạc, thì ra lão nhân ấy diện mạo rất hiền từ và miệng cười thật tươi, rõ ràng là một người đạo đức độ lượng.

Thế nhưng, Vân Dật Long vẫn tự cảnh giác mình, không được xiêu lòng bởi ngoại mạo của lão ta. Lão nhân thoáng ôm quyền thi lễ và mỉm cười nói:

- Xin mời tráng sĩ vào!

Đoạn nghiêng người sang bên tránh đường. Vân Dật Long thoáng cảm thấy hoang mang, ôm quyền đáp lễ nói:

- Tiền bối chính là trang chủ Bạch Thủy sơn trang ư?

Lão nhân cười nói:

- Chính là lão ô!

Vân Dật Long thoáng chau mày, lặng nhìn lão ta hồi lâu.

Lão nhân cười to cởi mở:

- Tráng sĩ đêm khua xông vào tệ trang để gặp lão ô, giờ sao lại do dự thế này?

Vân Dật Long cười lạnh nhạt:

- Vậy tiền bối cũng chính là “Tam Hoàn Sáo Nhật” Quân Trung Thánh lão hiệp?

Lão nhân lại cười rộ:

- Chính là lão ô!

Vân Dật Long cười tự mỉa, hiên ngang sải bước đi vào. Đây quả đúng là một gian thư phòng, bốn bên vách treo đầy tranh họa danh nhân và sách vở, bày trí hết sức trang nhã. Trong phòng ngoài Quân Trung Thánh ra không còn một ai khác, gã tráng đinh dẫn đường sớm đã tự động rời khỏi rồi.

Quân Trung Thánh đích thân khép cửa lại, mời Vân Dật Long đến bên bàn sách, cười nói:

- Tráng sĩ đêm khuya đến tệ xá hẳn là có điều kiến giáo, chúng ta hãy ngồi xuống đây tha hồ mà đàm đạo.

Đoạn tự mình ngồi xuống ghế trước, hai chiếc ghế dựa cách nhau chỉ vài thước, Vân Dật Long thấy vậy bèn thầm nhủ:

Trong khoảng cách thế này, nếu mà Quân Trung Thánh nuôi dạ chẳng lành, bất thần hạ sát thủ thì thật khó mà phòng chống. Song cử chỉ ung dung và vẻ cười hiền lành chất phác của Quân Trung Thánh đã khiến Vân Dật Long chẳng tiện tỏ ra nghi kỵ quá đáng, bèn nhếch môi cười và cũng ngồi xuống ghế. Quân Trung Thánh chờ cho Vân Dật Long yên vị, đưa tay nhẹ vuốt chòm râu dê dưới cằm nói:

- Tráng sĩ cao tánh đại danh?

Vân Dật Long đã có chuẩn bị tư tưởng, bèn thản nhiên đáp:

- Vãn bối là Vân Dật Long!

Quân Trung Thánh như đã đoán biết trước câu trả lời, nên không hề lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ trầm tư chốc lát rồi nói:

- Vân Dật Long đã đến tệ trang lúc ban ngày hẳn chính là tráng sĩ?

Vân Dật Long gật đầu:

- Đúng là vãn bối.

Quân Trung Thánh bình thản tiếp lời:

Vân tráng sĩ đã bảo có một bức thư của cố nhân đã nhờ tráng sĩ trao lại cho lão chẳng hay...

Vân Dật Long lắc đầu cười:

- Đó chỉ là vãn bối bịa đặt ra thôi bởi quý thuộc hạ không chịu truyền báo.

Quân Trung Thánh thở dài.

- Ài, lão ô bởi tuổi già sức yếu mấy năm đã tuyệt tích giang hồ, chọn Bạch Thuỷ sơn trang này để ẩn cư, mong được sống thanh tịnh, dứt khoát giao hiệp, thế nhưng...

Vân Dật Long tiếp lời:

- Nhưng cõi đời ô trọc lại có quá nhiều người ngưỡng mộ Quân lão hiệp, vẫn liên miên kéo đến, mong được một lần chiêm ngưỡng tôn nhan...

Quân Trung Thánh bật cười:

- Lời nói của Vân tráng sĩ thật lão không dám nhận. Tuy nhiên, lão ô đã được rất nhiều bằng hữu giang hồ qúy mến, đó là sự thật.

Đoạn khẽ buông tiếng thở dài có vẻ cảm khái, nói tiếp:

- Lão ô lánh đời ẩn cư là mong thoát vòng tục lụy, nhưng trong hoàn cảnh như vậy mới bắt buộc phải tuyên bố tuyệt đối không tiếp khách, bất luận cố giao hay địa vị cao thấp. Trong suốt mấy mươi năm qua trừ ngày mừng thọ của lão ô có một số chi giao phái người mang lễ vật đến, bình nhật rất ít khi có khách.

Vân Dật Long bỗng xen lời:

- Tiền bối không tiếp khách, cớ sao vãn bối xông vào đây lại được tiền bối tiếp kiến dễ dàng thế này?

Quan Trung Thánh vuốt râu cười:

- Đó dĩ nhiên là có phần đặc biệt rồi.

Vãn bối ngu xuẩn, chẳng hay có phân biệt thế nào vậy?

Quân Trung Thánh nghiêm giọng:

- Những người đường hoàng đến viếng đại đa số là vì ngưỡng mộ hư danh của lão ô. Lão rất chán ghét hạng khách ấy, còn như ngang ngược xông vào, tất nhiên phải có nguyên cớ trọng đại, cực chẳng đã mới hành động như vậy, nếu lão ô vẫn lánh mặt không tiếp thì thật vô tình qúa đáng. Do đó, tuy lã ô nghiêm khắc cự tuyệt khách, nhưng sơn trang không hề bố trí canh phòng để ngăn cản những người tự tiện xâm nhập.

Vân Dật Long cười thoáng vẻ khâm phục.

- Như vậy nếu gặp kẻ thù tấn công thì...

Quân Trung Thánh cười to:

- Lão ô tuy có chút hư danh trên chốn giang hồ nhưng bình sanh không hề gây thù kết oán, không đến nỗi có kẻ thù tìm đến báo thù. Vả lại, thật tình mà nói, hạng cao thủ giang hồ tầm thường không ám toán được lão ô đâu.

Vân Dật Long bỗng đanh mặt:

- Lão tiền bối quả không hổ là một bậc cao hiền võ lâm, nhưng vãn bối có một điều không rõ, hôm nay sau khi vãn bối cầu kiến bị cự tuyệt, đã có mấy mươi giáp sĩ chia làm ba tốp đuổi theo vãn bối, nếu quả như lời lão tiền bối đã nói thì những giáp sĩ kia dùng để làm gì?

Quân Trung Thánh thoáng biến sắc mặt, song liền tức thản nhiên cười nói:

- Đó là hành động của tổng quản Mã Tất Vũ, nhưng cũng bởi lòng trung nghĩa đối với lão ô mà nên, vì vậy lão ô cũng không đành trách cứ.

Vân Dật Long không tìm được chút sơ hở nào, lòng hết sức hoang mang, nỗi hoài nghi cũng bắt đầu lung lay. Quân Trung Thánh mắt nhìn Vân Dật Long chậm rãi nói tiếp:

- Vân Tráng sĩ xa xôi đến đây với mục đích chính là...

Vân Dật Long cười:

- Mục đích chính của vãn bối là ngưỡng mộ thịnh danh, mong được kết giao...

Quân Trung Thánh cười ngắt lời:

- Thịnh tình của vân tráng sĩ, lão ô hết sức cảm kích, nhưng lão ô nay đã gần đất xa trời, không còn muốn kết giao bằng hữu giang hồ nữa đành phải phụ lòng Vân tráng sĩ thôi.

Vân Dật Long cười khảy

- Tiền bối hạ lệnh đuổi khách phải không?

Quân Trung Thánh thản nhiên:

- Lão ô đã nói quá rõ ràng rồi, Vân tráng sĩ nếu không còn việc gì khác, xin hãy tự tiện.

Vân Dật Long cười cười:

- Vãn bối không hề lưu luyến nơi đây, nhưng chỉ sợ vào dễ ra khó thôi.

Quân Trung Thánh tức giận:

- Vân tráng sĩ nói vậy nghĩa là sao?

Vân Dật Long nghiêm giọng:

- Việc mấy mươi giáp sĩ đuổi theo hồi ban ngày đã khiến vãn bối nghĩ như vậy.

Quân Trung Thánh thoáng lộ vẻ không vui:

- Lão ô đã nói rồi, đó là việc làm của tổng quản Mã Tất Vũ, nếu Vân tráng sĩ còn nghi ngại, lão ô đích thân tiễn ra khỏi trang.

Vân Dật Long đanh giọng:

- Không dám làm phiền đến đại giá, xin nói một câu không tự lượng sức mình, Bạch Thủy sơn trang này dù là đầm rồng hang cọp thì vãn bối cũng muốn đến muốn đi tuỳ thích.

Quân Trung Thánh tái mặt đoạn cười nói:

- Việc ban ngày bị cự tuyệt và mấy mươi giáp sĩ đuổi theo, hẳn Vân tráng sĩ vẫn còn để dạ...

Vân Dật Long cười to:

- Vãn bối tuy tuổi còn trẻ nhưng không đến nỗi hẹp lượng như vậy đâu. Vãn bối chỉ muốn hỏi tiền bối một điều, rồi sẽ tức khắc cáo từ!

Quân Trung Thánh trố to mắt:

Xin Vân tráng sĩ cứ nói.

- Tiền bối có quen biết với chủ nhân Huyết Bi, người chỉ huy Chính Nghĩa Đoàn khống chế võ lâm giang hồ chăng?

Quân Trung Thánh bật cười:

- Lão ô quy ẩn đã lâu, Vân tráng sĩ há chẳng phải nhằm nhầm người mù mà hỏi thăm đường ư.

Vân Dật Long đanh mặt:

- Chủ nhân Huyết Bi khống chế giang hồ trước khi tiền bối quy ẩn, việc hệ trọng như vậy mà tiền bối bảo là không biết thì thì thật là khó tin.

Quân Trung Thánh ung dung cười:

- Lão ô đâu có nói là không biết, nhưng chủ nhân Huyết Bi là một tôn chủ khống chế võ lâm, lão ô tuy có chút thành tựu về võ học, song xét ra cũng chỉ là một thảo dân thôn dã.Vả lại, lão ô cả đời không mộ danh lợi, không thích kết bạn, tất nhiên cũng đâu có biết chủ nhân Huyết Bi là ai.

Vân Dật Long mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mắt Quân Trung Thánh nói:

- Vậy thì tiền bối có nhận xét thế nào về chủ nhân Huyết Bi?

Quân Trung Thánh mỉm cười:

- Chủ nhân Huyết Bi đã có thể điều khiển quần hùng, thống trị võ lâm, ắt là phải có chỗ hơn người, còn như có công hay tội thì lão ô không dám phê phán.

Vân Dật Long cười khảy:

- Tiền bối nhận định rất đúng, nhưng có một vấn đề quan trọng tiền bối không thể nào bào chữa được.

Quân Trung Thánh trợn mắt:

- Vấn đề gì?

Vân Dật Long giọng lạnh như băng:

- Tiền bối danh vọng trong giang hồ như vậy dù không muốn kết giao bằng hữu thì chủ nhân Huyết Bi cũng không bao giờ để cho tiền bối được sống thảnh thơi ở chốn rừng xanh nước biếc, vậy mà trong mấy mươi năm qua tiền bối lại không hề bị chủ nhân Huyết Bi quấy nhiễu, đó thật là một nghi vấn không sao giải thích được.

Quân Trung Thánh cười hô hô:

- Vân tráng sĩ quá là võ đoán, lão ô đã tuyên bố quy ẩn và quyết không tiếp khách, đủ chứng tỏ là lão không còn tha thiết đến việc chốn giang hồ nữa. Chỉ ở đây sống nốt chuỗi ngày còn lại cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt, vậy thì chủ nhân Huyết Bi dù biết danh lão ô, nhưng thấy lão ô đã thật sự quy ẩn giang hồ, dĩ nhiên là không quấy nhiễu lão ô rồi.

- Lời giải thích của tiền bối tuy có lý nhưng vẫn không thể nào xoá bỏ được sự hoài nghi của Vân mỗ. Nếu chủ nhân Huyết Bi thật sự mang danh “chính nghĩa” khống chế võ lâm nhằm giữ gìn an ninh cho giới giang hồ thì có thể là không quấy rầy đến tiền bối nhưng điều không may chủ nhân Huyết Bi lại là một tên đại gian ác khoác áo “chính nghĩa”...

Quân Trung Thánh khẽ chau mày, ngâm miệng làm thinh. Vân Dật Long đưa mắt nhìn lão một hồi, đoạn nói tiếp:

- Với hạng người như vậy chỉ có hai đối sách cho tiền bối, một là gϊếŧ đi hai là thu dụng, dứt khoát không thể nào làm ngơ được.

Quân Trung Thánh khẽ thở dài:

- Vân tráng sĩ đã nhất quyết nghĩ vậy thì lão cũng chẳng biết làm sao hơn, nếu muốn rõ sự thật, đành phải mời Vân tráng sĩ đi mà hỏi chủ nhân Huyết Bi thôi.

- Hay lắm, mục đích Vân mỗ đến đây chính là muốn thỉnh giáo tiền bối, làm thế nào mới có thể gặp được chủ nhân Huyết Bi?

Quân Trung Thánh cũng buông tiếng cười vang:

- Lão ô không sao giúp được Vân tráng sĩ việc ấy được, đành để tráng sĩ thất vọng thôi bởi lẽ lão ô quả tình không hề biết chủ nhân Huyết Bi là ai cả.

Vân Dật Long chú ý quan sát đối phương, đã khẳng định nhận xét của mình, bèn cười khảy nói:

- Nhưng Vân mỗ lại không nghĩ như vậy...

Quân Trung Thánh vểnh râu:

- Hừ! Vân tráng sĩ vẫn cho là lão biết chủ nhân Huyết Bi ư?

Vân Dật Long mắt ánh lên sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt Quân Trung Thánh, gằn giọng:

- Theo Vân mỗ thì ngoài tiền bối ra không còn ai khác biết được chủ nhân Huyết Bi là ai nữa.

Quân Trung Thánh lặng thinh, mắt chằm chặp nhìn vào Vân Dật Long, môi hé nở một nụ cười thần bí rất khó hiểu. Vân Dật Long cười khẩy nói tiếp:

- Mặc dù đó là sự suy đoán, nhưng Vân mỗ tin là không lầm được. Vân mỗ xin nhắc lại một lần nữa. Toàn võ lâm ngoài tiền bối ra có lẽ không có kẻ thứ hai biết được chủ nhân Huyết Bi là ai!

Quân Trung Thánh vụt tiến tới một bước thấp giọng nói:

- Vân tráng sĩ nói rõ hơn nữa được không?

Vân Dật Long cũng hạ thấp giọng:

- Bởi tôn giá chính là chủ nhân Huyết Bi.

Quân Trung Thánh giật thót người, mắt ánh lên vẻ ghê rợn, song chỉ trong khoảng khắc lại trở về với nụ cười hiền từ khẽ nói:

- Vân tráng sĩ quả là đa nghi. Tráng sĩ tuổi trẻ thế này trong chốn giang hồ mênh mông mà có thể tìm được lão ô, bấy nhiêu cũng đáng khen lắm rồi.

Vân Dật Long lạnh lùng:

- Vân mỗ mong là tiền bối hãy thừa nhận, hoặc là đưa ra chứng cứ có thể xoá được sư nghi ngờ của Vân mỗ.

Quân Trunh Thánh lắc đầu:

- Lão không muốn tranh cãi một cách vô ích.

Đoạn quyét mắt nhìn quanh, thấp giọng nói tiếp:

- Lão ô xin đưa tráng sĩ ra khỏi đây, được chứ?

Vân Dật Long cười khẩy:

- E rằng tiền bối không để cho Vân mỗ rời khỏi đây một cách dễ dàng như vậy đâu.

Đoạn liền đứng dậy phi thân ra ngoài trên đường không hề gặp một bóng người nào, thoáng chốc Vân Dật Long đã rời khỏi Bạch Thủy sơn trang, đến ngoài cánh rừng tùng. Nhưng chàng vừa dừng bước chợt nghe bên tai có tiếng cười khẽ nói:

- Vân tráng sĩ thân pháp quả là nhanh thật.

Quân Trung Thánh đã ung dung đứng trước chừng vài thước chẳng rõ tự bao giờ.Vân Dật Long cười lạnh lùng nói:

- Giờ đã ra khỏi trang, bước kế tiếp của tiền bối thế nào?

Quân Trung Thánh cười nhạt:

- Đưa Vân tráng sĩ ra khỏi núi Tô Lai.

Vân Dật Long sầm mặt:

- Quân Trung Thánh, tôn giá quả nhiên là một nhân vật khó đối phó, nhưng theo Vân mỗ thì việc đã đến nước này, tôn giá không cần phải làm bộ làm tịch nữa.

Quân Trung Thánh vẫn tủm tỉm cười:

- Lão ô đã đích thân đưa tráng sĩ ra khỏi sơn trang, vậy chưa đủ chứng minh hay sao?

Vân Dật Long cười khảy:

- Tôn giá biết Vân mỗ quyết không bỏ đi như thế này nên mới giả vờ bảo là đưa Vân mỗ ra khỏi sơn trang, nếu như Vân mỗ thật sự rời khỏi núi Tô Lai, có lẽ tôn giá không bao giờ nói như vậy.

Quân Trung Thánh cười:

- Còn như lão quay vào trang để mặc cho Vân tráng sĩ tự tiện thì sao?

Vân Dật Long ngạc nhiên:

- Ít ra cũng phải xin tôn giá khẳng định lại thân phận, không thì Vân mỗ há chẳng hoài công về chuyến đi này ư.

Quân Trung Thánh lắc đầu cười:

- Vậy thì khó quá. Vân tráng sĩ đã không tin lời lão ô, bảo lão ô khẳng định thân phận như thế nào, chả lẽ bắt buộc lão phải thừa nhận là chủ nhân Huyết Bi hay sao?

Vân Dật Long chau mày:

- Quân Trung Thánh, Vân mỗ là truyền nhân đương thế của Kim Bích Cung, thế bất lưỡng lập với Chính Nghĩa Đoàn. Khẩu hiệu của Vân mõ hiện nay là “Linh mã phục duợc thất hải. Bạch kiếm uy trấn thiên hạ” tính cho đến nay đã có vô số thuộc hạ Chính Nghĩa Đoàn chết dưới tay Vân mỗ, nếu tôn giá là nhân Huyết Bi, hẳn không buông tha cho kẻ địch hiến thân đến tận cửa chứ?

Quân Trung Thánh mỉm cười:

- Nếu lão chính là chủ nhân Huyết Bi, dĩ nhiên sẽ không đời nào buông tha cho Vân tráng sĩ.

Vân Dật Long cười vang:

- Quân lão hiệp quả nhiên không phải chủ nhân Huyết Bi, thôi thì Vân mỗ xin cáo biệt.

Quân Trung Thánh vòng tay thi lễ:

- Vân tráng sĩ thượng lộ bình an, xin thứ cho lão ô không thể tiễn chân xa hơn.

Vân Dật Long hoang mang thầm nhủ:

- Chả lẽ sự suy đoán của mình quả thật đã sai lầm. Quân Trung Thánh đúng là không phải chủ nhân Huyết Bi.

Đoạn tung mình phóng đi, nhanh chóng vượt qua rừng tùng, được hơn trăm trượng chàng dừng chân quay lại quét mắt nhìn quanh thấy trăng sáng bàng bạc, bốn bề vắng ngắt, nào còn bóng dáng Quân Trung Thánh đâu nữa. Vân Dật Long với nỗi lòng hoang mang và thất vọng lầm lũi đi xuống núi, khi vòng qua một ngọn núi chàng ngẩng lên nhìn, bất giác thừ ra tại chỗ. Thì ra trước mắt núi đá ngổn ngang không có lối đi, hiển nhiên chàng đã lầm đường rồi. Cách chừng nửa dặm là một khu mộ địa rộng thênh thang, tùng bách um tùm, cảnh tượng hết sức u ám, rùng rợn. Vân Dật Long vừa định quay người trở ra, nhưng chợt động tâm thầm nhủ:

- Núi Tô Lai rất hoang vu, ngoài Bạch Thủy sơn trang có lẽ không có bao nhiêu dân cư khác, khu mộ địa này hẳn nhiên là của Bạch Thủy sơn trang.

Một sức lôi cuốn vô hình đã thúc đẩy chàng cất bước đi về phía mộ địa. Đột nhiên trong mộ địa có ánh lửa loé lên, vàng bạc giấy phừng cháy, thì ra là có người tế mộ. Vân Dật Long vô cùng kinh ngạc lập tức phi thân vào trong rừng cạnh mộ địa. Khi nhìn kỹ, chàng kinh hãi đến toàn thân nổi gai ốc thì ra người tế mộ chẳng phải ai khác chính là “Tam Hoàn Sáo Nhật” Quân Trung Thánh. Điều khiến Vân Dật Long kinh hãi chẳng phải là hành động quái lạ đang đêm tế mộ của Quân Trung Thánh mà là thân pháp quá nhanh của lão ta, chẳng những đã đến trước mộ địa trước chàng, mà còn bày xong mười mấy món đồ cúng tế hết sức chỉnh tề. Chàng không kinh động Quân Trung Thánh song chàng biết lão ta đã phát giác ra sự có mặt của chàng rồi. Vân Dật Long nhanh chóng quan sát xung quanh, ngoài Quân Trung Thánh ra không còn một ai khác nữa. Thế là chàng lặng lẽ đứng sau lưng xem lão làm gì. Nhưng thấy Quân Trung Thánh đứng trước một ngôi mộ xây toàn bằng bạch ngọc trước bia mộ có hai hàng tượng đá, khí phái quả là bất phàm. Quân Trung Thánh quỳ hẳn xuông trước mộ, dáng vẻ hết sức nghiêm trang. Vân Dật Long lúc này mới nhìn rõ bia thấy khắc chữ vàng khá to là:

“Tiên sư Đoan Mộc Hoang, đồ Quân Trung Thánh lập”

Vân Dật Long lẩm bẩm:

- Đoan Mộc Hoang, Đoan Mộc Hoang sao mình chưa từng nghe nói đến cái tên này nhỉ?

Song chàng vẫn lặng yên tiếp tục theo dõi. Quân Trung Thánh dập đầu vái ba lạy miệng không ngớt lẩm bẩm, sau cùng cầm hai ống xăm lên xin quẻ. Vân Dật Long thầm cười khẩy nghĩ:

- Mặc cho lão thiên biến vạn hoá, ta đã có đường lối nhất định rồi, để xem lão định giở trò gì nữa.

Sau thời gian chừng một bữa cơm. Quân Trung Thánh mới xong hết mọi sự, vẻ hài lòng thở phào một hơi dài, quay lại nói:

- Vân tráng sĩ chưa đi khỏi ư?

Vân Dật Long cười khẩy:

- Vân mỗ đã lạc đường đến đây còn phải nhờ đến Quân lão hiệp chỉ lối một lần nữa

Quân Trung Thánh mỉm cười:

- Vậy xem ra chúng ta quả là hữu duyên.

Vân Dật Long lạnh lùng:

- Vân mỗ cũng đồng cảm như vậy.

Trong khi nói chàng đã đi đến trước mặt Quân Trung Thánh cách chừng năm thước, ngồi bệt xuống đất. Quân Trung Thánh khẽ thở dài:

- Vân tráng sĩ biết vì sao lão phu lại đến đây tế mộ tiên sư vào đêm khuya thế này chăng?

Vân Dật Long cười:

- Mỗi người đều có một quái tật riêng Vân mỗ không muốn tìm hiểu.

Quân Trung Thánh nghiêm giọng:

- Đó không phải là quái tật, mà là lão ô có một điều trọng đại đang phân vân chưa quyết, nên mới nóng lòng đến đây xin sư phụ sự linh thiêng chỉ điểm cho.

Vân Dật Long cười cười:

- Quân lão hiệp đã có được câu giải đáp rồi phải không?

Quân Trung Thánh gật đầu:

- Phải lão ô đã được tiên sư chỉ điểm, nhân xét của lão ô rất hợp với ý của tiên sư.

Vân Dật Long cười khẩy:

- Việc tế tổ bái thần chẳng qua là do bởi lòng thành kính của hậu nhân, nếu bảo sự chỉ điểm của người đã chết, Vân mỗ cảm thấy thật đáng nực cười.

Quân Trung Thánh ra vẻ hết sức nghiêm túc:

- Lòng thành ắt linh thiêng lão ô đã liên tục ba lần khẩn cầu chỉ bảo, kết quả có được đều như nhau.

Vân Dật Long cười cười:

- Tiền bối có thể cho biết đã xin quẻ điều chi không?

Quân Trung Thánh gật đầu:

- Về vấn đề truyền nhân của lão ô.

Buông tiếng thở dài đoạn chậm rãi nói tiếp:

- Lão ô sở dĩ thành danh trên giang hồ được mọi người trọng vọng là nhờ có võ công mà tiên sư truyền thụ cho. Ngày tiên sư thành đạo đã dặn bảo lão ô phải thận trọng chọn truyền nhân, chẳng những đởm lượng và khí độ hơn người mà còn phải có tuệ căn thâm hậu, bẩm phú đặc dị thì mới có thể lập làm truyền nhân hâu thế.

Vân Dật Long bất giác thoáng rúng động cõi lòng, Quân Trung Thánh nói tiếp:

- Điều này nói ra thì rất dễ, nhưng thực hiện lại hết sức khó khăn, bởi trong biển người mênh mông, muốn tìm được một người đủ tiêu chuẩn như tiên sư đòi hỏi quả thật khó hơn lên trời. Do đó suốt mấy mươi năm qua lão ô tuy đã tìm kiếm khắp nơi song chung quy vẫn chưa tìm được một người thích hợp.

Vân Dật Long lạnh lùng.

- Giờ thì sao? Tiền bối đã tìm được rồi ư?

Quân Trung Thánh nặng nề gật đầu nói:

- Không sai, bởi muốn thu thập người này làm đồ đệ nên lão đã gặp rất nhiều rắc rồi, do đó mới đến đấy xin tiên sư chỉ bảo, giờ thì...

Vẻ đắc ý đảo tròn mắt nói tiếp:

- Đối với sự lựa chọn của lão ô, tiên sư hết sức tán đồng bảo lão cứ tiến hành theo kế hoạch.

Vân Dật Long chau mày:

- Người được Quân lão hiêp lựa chọn thật là phúc đức, nhưng mà Quân lão hiệp đến đây tế mộ thỉnh thị trước, người kia há chẳng bỏ đi mất thì sao?

Quân Trung Thánh bật cười:

- Trong vòng trăm dặm, lão ô có thể bắt y trở lại dễ như trở bàn tay.

Vân Dật Long cười to:

- Quân lão hiệp tự tin qúa. Cứ cho Quân lão hiệp có thể bắt y trở lại nhưng nếu y kiên quyết không chịu thì sao?

Quân Trung Thánh ánh mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, cười nói:

- Lão ô tự có cách khiến y phải phục tùng.

Vân Dật Long buôn tiến cười khẩy đứng lên nói:

- Vãn bối không làm phiền nữa xin cáo từ.

Đoạn quay người sải bước bỏ đi, nhưng Quân Trung Thánh đã như một u linh lướt tới đứng cản trước mặt chàng. Vân Dật Long cười khẩy nói:

- Đuôi chồn sớm muộn gì cũng có lúc phải lộ ra, giờ thì tôn giá thừa nhận là chủ nhân Huyết Bi rồi chứ? Có lẽ lệnh tiên sư Đoan Mộc Hoang chính là người đầu tiên sáng lập ra Huyết Bi phải không?

Quân Trung Thánh cười:

- Vân tráng sĩ căn cứ vào đâu?

Vân Dật Long cười khẩy:

- Hoang có nghĩa là Huyết chính nhờ đó mà Vân mỗ đã hiểu ra.

Quân Trung Thánh cười gượng:

- Khá lắm lão ô sở dĩ để ý đến tráng sĩ chính là ở bộ óc thông tuệ đó, thử nghĩ xem cõi đời mênh mông, biết bao người đã suy đoán chủ nhân Huyết Bi là ai, nhưng chẳng một ai nghĩ đến lão ô, chỉ có tráng sĩ.

Vân Dật Long gằn giọng:

- Vậy là tôn giá đã thừa nhận?

Quân Trung Thánh nghiêm giọng:

- Ngoài tráng sĩ ra, không còn kẻ thứ ba biết được thân phận của lão ô.

Vân Dật Long cười to:

- Nhưng Vân mỗ sẽ lập tức công bố với thiên hạ, hiệu triệu những người trung nghĩa thật sự chung sức diệt trừ tôn giá.

Quân Trung Thánh thản nhiên:

- Ngươi không có cơ hội ấy đâu.

Vân Dật Long cười phá lên:

- Vậy là tôn giá đã đánh giá quá thấp võ công của Kim Bích Cung rồi. Kim Bích Cung thề không đội trời chung với Huyết Bi, kể từ nay chúnh ta là hai kẻ tử thù nhất định phải một mất một còn.

Quân Trung Thánh lắc đầu cười:

- Trái ngược hẳn, từ nay hai ta sẽ trở thành sư đồ, ngươi sẽ là kẻ thống trị đời thứ ba của Huyết Bi, cả võ lâm giang hồ đều sẽ nằm trong tay ngươi, còn Kim Bích Cung thì sẽ biến mất vĩnh viễn bởi truyền nhân đã thất tung và cái tổ chức Chính Nghĩa Môn nhằm đối kháng với Huyết Bi trên Thanh Dương Lãnh thì càng không phải nói nữa.

Vân Dật Long nghiến răng ken két căm hờn nói:

- Quân Trung Thánh, vụ án Kim Bích Cung khi xưa tội lỗi là do ở lão sư phụ chết tiệt của tôn giá, nhưng ba đời nhà họ Vân đổ máu dưới Chính Nghĩa Nhai là do kiệt tác của tôn giá, huyết hải thâm thù hai đời ấy Vân mỗ phải đòi lại ở một mình tôn giá.

Quân Trung Thánh ung dung cười:

- Huyết thâm thù sâu đến mấy cũng có cách hoá giải, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vả lại vụ huyết án đã xảy ra dưới Chính Nghĩa Nhai lỗi không phải ở nơi lão ô.

Vân Dật Long gằn giọng quát:

- Lỗi không phải do nơi lão, vậy chứ do ai?

Quân Trung Thánh thản nhiên cười:

- Nghiêm túc mà nói, đó chỉ là hành động của Chính Nghĩa Đoàn.

Vân Dật Long quát to:

- Chính Nghĩa Đoàn là do lão khống chế điều khiển, chả lẽ lão đổ tội cho kẻ khác được sao?

Quân Trung Thánh vẫn thản nhiên:

- Lão ô là một bậc tôn chủ Huyết Bi khống chế toàn bộ võ lâm giang hồ, dẫu có gϊếŧ lầm người thì cũng đâu phải là không thể đền bù được.