Trước khi tan học, Kha Tùng Ứng đi qua ban 13, để nói chuyện cùng với đám người trong lớp kia, sau đó đạp xe ra về.
Tô Nhuyễn đang đợi ở cửa.
Cô phải trở về sau giờ học buổi tối, giai đoạn về nhà này là thời gian dư dả duy nhất mà họ có thể ở cùng với nhau.
Kha Tùng Ứng đạp xe dừng lại ở trước mặt cô, nhét rất nhiều kẹo vào trong túi áo cô, trên tay anh còn để lại một viên kẹo, hương đào.
Anh bóc vỏ, đem viên kẹo bỏ vào trong miệng, nói với Tô Nhuyễn "Đoán xem anh mới vừa ăn viên kẹo vị gì."
Tô Nhuyễn tiến lại gần anh, cô đối mặt với anh thật kỹ, hơi thở rất gần, Tô Nhuyễn theo bản năng lùi ra sau một bước, đỏ mặt nói "Vị đào."
"Trả lời đúng rồi, có phần thưởng." Anh cười vỗ vỗ yên sau "Lên xe trước đã."
Cô sờ soạng ngồi lên xe, bàn tay nắm chặt lấy áo của anh.
"Muốn thưởng cái gì?" Anh vừa chạy xe vừa quay đầu lại hỏi.
"Anh chạy xe đàng hoàng..." Cô nắm chặt áo của anh, mím môi nhỏ giọng nói "Em không cần phần thưởng."
"Anh càng muốn thưởng cho em nhiều hơn nữa." Anh lái xe rẽ sang trái, dừng lại rồi đi đến cửa sau của tiệm net.
Tô Nhuyễn nắm lấy cánh tay anh, tim đập rất nhanh "Kha Tùng Ứng, đây là đâu?"
"Đừng sợ." Anh đỡ cô, vào bằng cửa sau, lập tức đi lên lầu 2, bên trong có đặt một chiếc ghế sô pha màu xám, bốn chiếc máy tính trên bàn không có một bóng người.
Anh đóng cửa lại, đem Tô Nhuyễn đè xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tô Nhuyễn bị hôn đến mức vừa kinh ngạc lại vừa thẹn thùng, lo lắng đẩy anh ra "Kha Tùng Ứng... Không được, em... Phải về nhà... A..."
Kha Tùng Ứng kể từ lần khai trai trước đó cho đến bây giờ, đã trôi qua được nửa tháng, anh gần như nghẹn muốn điên lên rồi.
Ban đầu chỉ định hôn một chút xong liền ngừng lại, nhưng khi nụ hôn chạm đến môi, bụng dưới đột nhiên cứng lên dữ dội.
"Mẹ kiếp." Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, 5 giờ rưỡi còn 23 phút nữa.
Anh mυ'ŧ mạnh vào môi cô, nặng nề thở dốc "Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn đi vào..."
Lỗ tai Tô Nhuyễn hoàn toàn đỏ hoe "Không được..."
Cô duỗi tay muốn đẩy anh ra.
Kha Tùng Ứng đã xốc áo cô lên, anh đẩy áσ ɭóŧ cô ra, dùng hai tay xoa nắn bầu ngực mềm mại của cô, sau đó cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú đang dựng thẳng đứng, mυ'ŧ cắn thật mạnh.
Tô Nhuyễn bị hút đến độ nửa người đều tê dại, cô khóc nức nở, bàn đứng muốn đẩy anh ra đã mềm nhũn đến không còn chút sức lực.
"Kha Tùng Ứng..." Cô cắn môi gọi anh "Không được..."
"Thời gian đủ mà." Kha Tùng Ứng cởϊ qυầи của cô, đốt ngón tay thăm tiến vào miệng huyệt, nơi đó đã tiết ra nước, anh quét lướt qua môi âʍ ɦộ non mềm, lòng bàn tay khảy khảy vào mặt trên của viên thịt sưng đỏ, sau đó cúi đầu dùng miệng bao phủ toàn bộ tiểu huyệt của cô.
Anh dùng đầu lưỡi quét vào, liếʍ láp d*m thủy của cô, mở lớn miệng ngậm mυ'ŧ tiểu huyệt của cô, đầu lưỡi thường xuyên quét về phía âm đế sưng đỏ đã hơi cứng lên của cô.
Tô Nhuyễn vặn vẹo thân mình nức nở kêu ra tiếng "A..."
Không lâu sau, cô che lại miệng khóc kêu lên, bụng nhỏ run lên vài cái, một cổ d*m thủy phun trào ra.
Kha Tùng Ứng cởϊ qυầи ra, đỡ gậy th*t đã cương cứng thẳng tắp đi vào bên trong.
Tô Nhuyễn bị cắm đến nổi phải hét lên, hai chân ép thành hình chữ M, Kha Tùng Ứng bóp chặt lấy eo cô dùng sức hướng vào bên trong thân thể cô thọc rút, lực đạo vừa sâu lại vừa mạnh, tốc độ ngày càng nhanh càng mãnh liệt.
Chỉ mới vừa cắm vào mấy chục cái, Tô Nhuyễn đã ôm lấy cổ anh run rẩy đạt cao trào.
Kha Tùng Ứng bị huyệt thịt của cô điên cuồng co rút kẹp chặt đến mức khiến anh phải hít một hơi thật sâu, anh lấy bao ra mang vào, lật người Tô Nhuyễn lại, để cô quỳ trên ghế sô pha, cắm vào từ phía sau.
Cả hai đều là lần đầu tiên nếm trải tư thế này, Tô Nhuyễn bị cắm đến nổi cả thân mình mềm nhũn, toàn bộ khuôn mặt vùi vào ghế sô pha, eo nhỏ run rẩy kịch liệt.
Kha Tùng Ứng càng thêm sảng khoái hít vào một hơi thật sâu, anh chỉnh đôi chân Tô Nhuyễn cho thật tốt, đút vào vài cái, lại đè thắt lưng cô xuống, sau đó dùng sức đâm mạnh vào trong.
Tô Nhuyễn không kìm được khóc lớn.
Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô, huyết mạch trong người Kha Tùng Ứng càng tuôn trào, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất chính là muốn thao chết người dưới thân, anh đâm vào mấy chục cái thật mạnh, càng về sau, lực đạo ngày càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh hơn, Tô Nhuyễn bị cắm đến mức trực tiếp hét chói tai khóc lớn lên, bụng nhỏ co rút lại, tần suất lay động cao dần lên.
Kha Tùng Ứng bị kẹp chặt đến mức eo tê rần, để gậy th*t nằm bên trong thân thể cô, thở dốc bắn tinh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~