Từ ông nội đến bố, rồi đến anh trai, những người đàn ông Hạ Nhã Ngôn tiếp xúc toàn là những người mạnh mẽ, bỗng nhiên xuất hiện Tả Minh Hoàng nho nhã lịch sự, cô bị dáng vẻ dè dặt, khí chất thanh cao hấp dẫn. Số lần làm việc cùng nhau càng nhiều, cô càng không kìm lòng được mà yêu anh.
Vậy mà, đường tình của Hạ Nhã Ngôn không hề thuận lợi. Rõ ràng cùng gặp một ngày, vậy mà khi Thích Tử Di nhờ cô làm mối theo đuổi được Hạ Hoằng Huân thành công, cười đùa bảo cô gọi chị dâu, thì cô và Tả Minh Hoàng vẫn không có tiến triển gì. Quen biết một năm cho đến lúc Hạ Hoằng Huân và Thích Tử Di chia tay, họ vẫn dậm chân tại chỗ như cũ.
Tâm ý của Hạ Nhã Ngôn, có lẽ từ khi bắt đầu Tả Minh Hoàng cũng đã nhận ra rồi, nếu không giữa bọn họ sẽ không xảy ra nhiều chuyện “mập mờ” làm người ta hiểu lầm như vậy. Ví như, vào bữa tiệc cuối năm của bệnh viện anh sẽ thuận theo đám đám đồng nghiệp đang ồn ào kêu gào mời cô song ca bài “Em trân quý nhất”; ví như, anh sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya cho cô khi cô trực đến khuya còn tự mình lái xe đưa cô về nhà; ví như, anh sẽ ở cạnh chăm sóc an ủi khi cô bị ốm; ví như, anh sẽ là bạn trai cô để chặn sự theo đuổi không ngừng nghỉ của người khác. Những việc này, đủ để khiến Hạ Nhã Ngôn đang trải qua mối tình đầu lầm tưởng anh thích cô, chỉ vì tính hướng nội nên mới không phá bỏ cánh cửa kia. Vì vậy, cô quyết định chủ động xuất kích, chỉ tiếc, kết quả không như cô mong muốn.
Sự cự tuyệt rõ ràng trong mắt Tả Minh Hoàng khiến người ta không thể làm ngơ, anh nói như đinh đóng cột: “Nhã Ngôn, anh cho rằng chúng ta là bạn tốt, tri kỷ không có gì giấu nhau.” Một câu nói đơn giản, nhưng lại tuyệt tình làm cho người ta không chấp nhận nổi.
Thì ra là cô tự mình đa tình. Hạ Nhã Ngôn bỗng thấy không thể chịu đựng nổi, suýt nữa cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Quay lưng lại, cô khẽ ngửa đầu, đẩy lùi những giọt nước mắt.
Thật lâu sau, cô cúi đầu nói: “Như vậy, coi như em chưa từng nói gì.” Cô cũng không phải loại người dây dưa không dứt, đã bị cự tuyệt, chẳng lẽ còn muốn mất nốt cả tự trọng sao?
Không khó để nghe ra tiếng nghẹn ngào của cô, Tả Minh Hoàng bước lên một bước đỡ bả vai của cô, lại bị cô nhẹ nhàng mà kiên định tránh ra. Hạ Nhã Ngôn xoay người đối mặt với anh, cố gắng để giọng bình tĩnh, cô thành thật nói: “Thứ lỗi cho em không có cách nào làm tri kỷ của anh. Bởi vì thích anh, em không thể thản nhiên được. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không dây dưa gì đâu, chúng ta còn là đồng nghiệp. Trừ cái đó ra, không còn gì khác.”
Mộng tan nát dưới đất, cuối cùng đã diễn xong màn kịch câm một năm rồi. Lần đầu trải qua tình trường Hạ Nhã Ngôn bị một trò chơi “mập mờ” khiến cho thương tích đầy mình. Chuyện xưa với Tả Minh Hoàng, rốt cuộc cô cũng chỉ là vai phụ mà thôi.
Tả Minh Hoàng đứng dưới ánh trăng, nhìn bóng lưng cô rời đi, ra sức tát mình một cái. Anh biết rõ thái độ anh mập mờ không rõ ràng đã làm tổn thương cô. Nhưng anh đã không thể mở miệng nói anh thích cô ở mặt học thuật, thích cô tính tình thẳng thắn bộc trực. Bởi vì so ra anh phát hiện mình chung tình với cô gái đáng yêu Mục Khả kia hơn.
Đến cuối cùng, Hạ Nhã Ngôn cũng không biết Tả Minh Hoàng thật ra đã từng động lòng với cô, chỉ là khi muốn qua lại với cô thì anh em tốt Hách Nghĩa Thành lại đưa Mục Khả tới trước mặt anh, đốt cháy tình yêu mới chớm nở của anh.
Trời xui đất khiến, bọn họ cuối cùng chỉ có thể trở thành người qua đường.
Từng gặp nhau, sau đó —— gặp thoáng qua.
Có lẽ, duyên phận cũng cần có thời cơ. Nếu như Hách Nghĩa Thành không vô tình dẫn Mục Khả tới gặp Tả Minh Hoàng, tất cả có thể sẽ khác đi.
Có lẽ, đây là số mệnh. Từ lúc mới quen biết, thì Hạ Nhã Ngôn và Tả Minh Hoàng nhất định không đến với nhau.
Có lẽ, cái gọi là vợt tre múc nước chính là kết quả như vậy. Tính cách Tả Minh Hoàng hay do dự khiến anh bỏ lỡ người con gái tốt nhất là Hạ Nhã Ngôn, lại bị Hạ Hoằng Huân “cái sau vượt cái trước” đoạt mất cơ hội, mất đi Mục Khả.
Chuyện rất đơn giản, đơn giản đến mức không có ngọt ngào gì đáng nhớ lại và lưu luyến.
Vậy mà, chuyện đơn giản như thế có thể tổn thương trái tim của một người.
Hạ Nhã Ngôn vốn nhớ tình bạn cũ, thêm Tả Minh Hoàng là người đầu tiên trong lòng cô. Một thời gian rất dài tâm trạng của cô cũng rất suy sụp, nghĩ Hạ Hoằng Huân cũng đang thất tình nên cô không nói gì về chuyện của Tả Minh Hoàng.
Không phải không nghĩ tới việc chuyển công tác, nhưng mỗi lần chạm phải ánh mắt tránh né của Tả Minh Hoàng, Hạ Nhã Ngôn lại thấy chuyện này thật sự buồn cười. Chẳng lẽ cô thật sự vì lần “cảm cúm nặng” này mà định bệnh luôn không dậy nổi sao? Mặc dù rời khỏi bệnh viện lục quân, mặc dù không ở cùng thành phố, nhưng cô có thể nhắm mắt, bịt tai lại không nghe tin tức của anh, để anh biến mất trong ký ức sao? Trốn tránh rốt cuộc cũng không phải là biện pháp giải quyết vấn đề.
Trong tình yêu, Tả Minh Hoàng tuyệt đối không dũng cảm như Hạ Nhã Ngôn. Bởi vậy anh đã không có dũng khí nói một câu “Xin lỗi” sau khi làm tổn thương cô. Chuyện cách đây mấy năm, khi Hạ Nhã Ngôn tận mắt thấy Tả Minh Hoàng quan tâm và để ý tới Mục Khả, cô đạp lên tổn thương, chịu đựng đau đớn dần dần trưởng thành.
Mục Khả cũng không tự trách mình đã vô tình trở thành một nhân vật trong chuyện cũ của người khác, cô yên lặng trong chớp mắt, bình tĩnh nói: “Chỉ có thể nói, em gặp sai người nhầm thời điểm. Như chị và anh em, anh ấy từng Thích Tử Di, còn lớn hơn chị mười tuổi, có thể nói tất cả đều có chuyện cũ và khoảng cách, có ai ngờ được chúng tôi lại đến với nhau? Cho nên mới nói, duyên phận giữa người và người rất kì diệu.” Cầm tay Hạ Nhã Ngôn, cô kiên định nói: “Chị tin nếu có định mệnh thì nhất định nó sẽ xuất hiện thôi.”
Mặc dù đã sớm gọi Mục Khả là chị dâu, nhưng tới hôm nay Nhã Ngôn mới phát hiện cô bề ngoài như trẻ con nhưng lại chín chắn như thế. Cô không khỏi nghĩ, có lẽ mỗi lần bị thương, đều là một lần trưởng thành. Ngẫm lại Mục Khả mất mẹ từ nhỏ còn có thể lạc quan mà sống. Còn cô, chỉ là một lần thất tình, có lý do gì lại không thoải mái một chút?
Hạ Nhã Ngôn nhẹ nhàng ôm Mục Khả, nói: “Mục Khả, gặp được chị, là may mắn của anh em. Chị biết không, cái lần trước khi vào phòng phẫu thuật chị một mực không để em kể cho anh ấy thì em đã hiểu tại sao anh em thích chị rồi. Nếu là Tử Di, cô ấy sẽ không làm được.”
“Chị cũng không vui khi mọi người so sánh chị với người khác.” Mục Khả cong môi cười, nghịch ngợm nói: “Thật ra thì chị sợ anh ấy mắng chị thôi.”
Hạ Nhã Ngôn cũng cười, cô trêu: “Sao em cứ cảm thấy anh em sẽ sợ vợ nhỉ?”
“Không đâu. Cái tên hung dữ kia mà sợ chị sao?” Mục Khả nhíu mày: “Chị không trấn áp được anh ấy, chỉ cần anh ấy hơi trợn mắt thôi là chị đã sợ bị đánh thật đấy.”
Hạ Nhã Ngôn cười ra tiếng, buông tay nghịch tóc Mục Khả: “Đừng đáng yêu như thế được không, anh em muôn đời sẽ không quay đầu lại được đâu.”
Sờ sờ tóc, Mục Khả lúng túng lần hai: “Tóc chị sờ thích thật à? Sao ai cũng thích quấy rầy nó vậy.”
Cửa phòng làm việc bị gõ một cái cho có lệ, Hạ Hoằng Huân bước thật nhanh đi vào, vuốt vuốt lại cái đầu rối của cô, giọng anh mang theo tiếng cười nói: “Quả thật cảm giác không tồi. Tại sao không ai tìm em chụp quảng cáo dầu gội? Đáng tiếc.”
“Hàm răng em cũng không tồi, vừa trắng vừa đều.” Nói xong Mục Khả còn nhe răng ra, bướng bỉnh nói: “Nhưng không ai tìm em chụp quảng cáo kem đánh răng. Anh nói xem mấy người tìm kiếm ngôi sao kia thật vô dụng, không có mắt nhìn gì cả.”
Hạ Hoằng Huân khẽ cười, cưng chiều nhéo mặt cô một cái, yên lặng nhìn Hạ Nhã Ngôn mấy giây, nắm lấy cánh tay ôm em gái vào ngực, anh thở dài nói: “Hách Nghĩa Thành nói không sai, anh thật không đáng làm anh, quên mất em.”
“Nói gì đấy, hàng ngày anh ở đơn vị, em không nói làm sao anh biết được?” Dù anh trai có người yêu rồi lập gia đình, l*иg ngực vĩnh viễn thuộc về em gái luôn ở đây, Hạ Nhã Ngôn tựa vào ngực Hạ Hoằng Huân, nghẹn ngào nói: “Anh, thật ra lúc ấy em rất muốn bảo anh đánh anh ta một trận.”
Hạ Nhã Ngôn cuối cùng cũng khóc, ở trong lòng Hạ Hoằng Huân khóc hết cho mấy năm tủi thân và bất lực, khóc hết cho chút tình cảm còn sót lại với Tả Minh Hoàng, khóc hết cho mối tình đầu không có kết quả mang theo tổn thương. . . . . Lần này, thật sự buông tay rồi.
Mục Khả lùi sang một bên, để lại không gian cho anh em Hạ gia. Cô nghĩ, Hạ Nhã Ngôn cần bả vai và cái ôm trong ngực Hạ Hoằng Huân. Là người đàn ông đội trời đạp đất thì lúc này nên vì em gái mà đỡ lấy một mảnh trời.
Hách Nghĩa Thành ngồi ở xe lăn, nhìn Hạ Nhã Ngôn khóc thút thít trong ngực Hạ Hoằng Huân không đề phòng gì, anh rất khó chịu, thậm chí cảm giác đau lòng khó hiểu này còn vượt qua cả sự rung động Mục Khả gây ra cho anh. Cảm giác này khiếên anh trở tay không kịp.
Mục Khả không muốn quấy rầy hai anh em Hạ gia, cô nhẹ nhàng đóng cửa, ngồi xổm trước mặt Hách Nghĩa Thành, đôi tay đặt trên đầu gối anh, nói mọi chuyện cho cậu út.
Nghĩ từ nhỏ đến lớn cậu đã chăm sóc và dạy dỗ mình, trong mắt Mục Khả đong đầy nước mắt, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Hách Nghĩa Thành: “Cám ơn cậu, cậu út. Không có cậu bảo vệ, Khả Khả không biết phải đi bao nhiêu đường vòng, chịu bao nhiêu đau khổ nữa.”
Không hiểu sao lại nghĩ đến chị gái mất sớm, nơi mềm mại trong đáy lòng Hách Nghĩa Thành được cháu gái chạm tới, anh cưng chiều vuốt vuốt tóc Mục Khả, nói: “Nha đầu ngốc, cho tới bây giờ cậu út chưa bao giờ muốn lời cảm ơn của cháu, cháu sống tốt là cậu yên tâm rồi.” Nghĩ đến vấn đề vô cùng nghiêm túc Hạ Hoằng Huân đã nói với anh lúc trước, anh nói thêm: “Nguyên Đán đi cùng anh ta đi, đến chào trưởng bối cũng là việc nên làm.”
Mục Khả ngượng ngùng cười, cô kéo tay Hách Nghĩa Thành, trẻ con nói: “Nếu không chờ cậu khỏe lại đã rồi chúng ta cùng đi.”
Hách Nghĩa Thành gõ nhẹ gáy cô, sẵng giọng: “Đúng là ngốc chưa từng thấy, có con dâu xấu nào đi gặp mẹ chồng còn phải để cậu dẫn đi không.”
Mục Khả nháy mắt với anh, lại gần tai anh nghịch ngợm đề nghị: “Cậu cho cháu thêm can đảm, đồng thời cũng đi gặp bố mẹ Nhã Ngôn chứ sao.”
Hách Nghĩa Thành làm bộ vỗ đầu quả dưa của cô, không được tự nhiên nói: “Toàn nói hươu nói vượn. Chờ cháu gả cho Hạ Hoằng Huân rồi, cậu với bố mẹ cô ấy ngang hàng với nhau.”
“Ông già bảo thủ! Không bỏ được thân phận xuống.” Mục Khả bĩu môi: “Đừng trách cháu không nhắc nhở cậu, cô gái tốt như Hạ Nhã Ngôn gả một thiếu một, cậu phá hỏng tình đầu của người ta, dù sao cũng phải tìm cơ hội tốt để bồi thường đi.”
Hách Nghĩa Thành càng nghe càng thấy không đúng, anh dựng thẳng lông mày với cháu gái: “Cậu phá cô ấy lúc nào?”
Mắt Mục Khả trợn tròn, không lớn không nhỏ cãi lại anh: “Nói cậu phá là cậu phá, làm người không nên chống chế!”
“. . . . . .” Thế này là thế nào. Hách Nghĩa Thành cảm thấy nếu đấu với đứa cháu mình nữa anh cũng lây tính trẻ con luôn, vì vậy, không còn kế sách nào khác chính anh giở trò xấu mà đội cái mũ bằng vải bông lên đầu Mục Khả, ra lệnh: “Đẩy cậu về phòng. Cả ngày hôm nay, ầm ĩ chết thôi.”
Mục Khả cười hì hì, cũng không lấy mũ xuống, kệ nó ở trên đỉnh đầu, đẩy Hách Nghĩa Thành về phòng bệnh, càu nhàu trong miệng: “Nhã Ngôn thật sự rất tốt, cậu đừng ngớ ngẩn nữa, phải biết, mấy thứ như thân phận gì đấy đều là hư không, cùng lắm thì cháu bảo Hạ Hoằng Huân gọi cậu một tiếng ‘cậu út’ nhé. Thật là, đều là người một nhà, có liên quan gì đâu. Chẳng lẽ vợ không quan trọng bằng bối phận à, ghét đàn ông mấy người rồi đấy, nếu cậu cưới Nhã Ngôn, cháu sẽ không ngại gọi cô ấy là mợ đâu. . . . . .” Nói đến đây Mục Khả cũng thấy hồ đồ, cô cau mày hơi buồn nói: “Chuyện này quả thật hơi phức tạp, cháu rõ ràng có thể được thăng cấp làm chị dâu, sao bỗng chốc đã xuống cấp phải gọi mợ rồi? Khác biệt lớn quá nhỉ? Cậu út, cậu nói gì đi, cháu cũng không muốn bị thiệt, làm thế nào bây giờ?”
Bát tự* còn chưa xem mà nói nghe như họ sắp kết hôn ngay vậy? Hách Nghĩa Thành nghe Mục Khả nói liên tục, dở khóc dở cười. Anh cảm thấy dù không bị giọng hét high-decibel của Hạ Nhã Ngôn lúc tức giận làm cho điếc tai, thì cũng bị cháu gái lải nhải không ngừng càu nhàu thành viêm tai giữa.
*bát tự; tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊếp” cho nhau, còn gọi là “canh thϊếp” hay “bát tự”.
Trong hành lang gặp được Tả Minh Hoàng. Lần đầu tiên trong đời Hách Nghĩa Thành bày ra cái vẻ mặt đối đầu với anh em, người ta chào hỏi anh, còn muốn giúp đẩy xe lăn, anh lại lạnh nhạt nói: “Không cần, có giỏi thì xử lý cho tốt nợ đào hoa của cậu đi.”
Tả Minh Hoàng không hiểu chân tướng, nên khi anh định đưa tay lấy mũ trên đầu Mục Khả xuống thì không biết Hách Nghĩa Thành lấy đâu ra sức lực, không đợi Mục Khả phản ứng lại, đã duỗi tay ra kéo cô đến bên cạnh, vẻ mặt âm trầm nói: “Bị Hạ Hoằng Huân nhìn thấy mà xử lý thì đừng có oán trời trách người. Phải biết, ngay cả tôi anh ta cũng không thèm để ý, chứ đừng nói gì đến cậu!”
Tả Minh Hoàng bị xoáy đến đỏ cả mặt, anh xấu hổ cười cười, đang muốn hỏi Hách Nghĩa Thành hôm nay sao lại như ăn phải thuốc nổ, thì giọng Hạ Hoằng Huân âm trầm vang lên. Tả Minh Hoàng nghe anh nói: “Không đâu, mặt mũi của cậu út tôi đương nhiên phải nể. Còn những người khác,” dừng một chút, đi qua sau lưng Hách Nghĩa Thành làm thay việc của Mục Khả, anh đẩy xe lăn, giọng nói không tốt nhắc nhở: “Quả thật nên tự cầu phúc đi!”
Mục Khả lặng lẽ kéo tay áo anh, nhưng không ngăn được anh nói tiếp, Hạ Hoằng Huân nói với Hách Nghĩa Thành: “Rắc rối là do anh khơi mào, làm sao để diệt nó đây?”
Biết Hạ Nhã Ngôn thích Tả Minh Hoàng đã mấy năm rồi, bây giờ không biết cô có còn nhớ mãi không quên không, trong lòng Hách Nghĩa Thành đã bị cơn tức hừng hực thiêu đốt, anh phối hợp với Hạ Hoằng Huân kích động nói: “Rắc rối ở đâu ra! Vốn muốn đùa chút thôi, tự nhiên lại làm thật!”
Bên môi Hạ Hoằng Huân hiện lên nụ cười hài lòng, anh nhíu mày khích lệ nói: “Trước thắng là giấy, sau thắng là tiền, tôi xem trọng anh!”
Hạ Nhã Ngôn từ phòng làm việc đi ra nước mắt trên mặt đã khô hết rồi, trừ mắt có vẻ hơi đỏ, người ngoài sẽ không biết được cô vừa mới khóc. Nhìn thấy Tả Minh Hoàng đứng ngơ ngác ngoài hành lang, cô thản nhiên đi qua, vẻ mặt bình tĩnh lướt qua anh, sau đó không để ý đến quy định của bệnh viện không được gây ồn ào, cô đi giày cao gót đến gần ba người Mục Khả, lấy danh nghĩa là bác sĩ tuyên bố với Hách Nghĩa Thành: “Lập tức truyền nước biển, không truyền hết thì hủy bỏ tất cả các loại phúc lợi!”
Hách Nghĩa Thành nổi giận, “Không được, cơm cũng không cho ăn? Tôi là bệnh nhân đấy!”
Hạ Nhã Ngôn hung hăng lườm anh một cái: “Bệnh nhân thì sao? Thượng Đế bị bệnh còn phải nghe theo bác sĩ. Còn ăn cơm, anh ăn cái vung đi!”
Nhìn Hạ Nhã Ngôn vênh váo kiêu ngạo đi qua anh dặn y tá truyền nước biển xong rồi đi luôn, Hách Nghĩa Thành xoay người lại nhìn Hạ Hoằng Huân: “Nhìn đi, nhìn em gái anh xem, lúc nào cũng hung dữ, cô ta lấy việc trừng phạt tôi làm niềm vui đây mà!”
Mục Khả liếc mắt nhìn với Hạ Hoằng Huân, làm như nhắc nhở thật: “Cậu út, cậu phải chuẩn bị tư tưởng, năng lực tác chiến đơn độc của Hạ Nhã Ngôn cũng không thua kém gì Phó Đoàn trưởng Hạ xuất thân từ lính trinh sát đâu.”
Hách Nghĩa Thành sĩ diện hão anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không tin là không bắt được cô ta, chờ coi!”