Chương 47: Vị khách không ngờ

Mẫu thuẫn giữa Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn ngày càng trở nên gay gắt, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả không biết chuyện này. Vì để cho hai người an tâm dưỡng bệnh, hai đồng chí kia trước mặt hai người này thể hiện tương đối hữu nghị. Nhưng sau khi phát sinh sự kiện bạn trai ở căn tin, bọn họ không thể tiếp tục trạng thái hòa bình giả tạo, cho dù có giả vờ cũng không nổi nữa.

Hách Nghĩa Thành không có kinh nghiệm yêu đương bỗng nhiên nhận ra rằng dường như mình cùng Hạ Nhã Ngôn gần gũi quá. Anh không có thói quen thân mật với cô gái nào khác ngoài Mục Khả, thế nên anh nghiêm túc kiểm điểm lại mình một phen, mặc dù cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vấn cố gắng kéo giãn khoảng cách với bác sỹ Hạ.

Còn Hạ Nhã Ngôn, kể từ ngày bị đồng nghiệp hiểu lầm càng muốn tránh mặt Hách Nghĩa Thành chứ đừng nói đến tiếp tục mời anh ăn cơm. Nếu như không phải anh trai có chuyện gì gọi cô đến, thậm chí ngay cả phòng bệnh của Mục Khả cô cũng không dám đi, chỉ sợ đυ.ng phải người nào đó mà lúng túng xấu hổ.

Chẳng qua ông trời quả thật thích trêu ngươi, càng cố gắng muốn tránh thì càng dễ dàng bắt gặp. Cho dù thời gian Hách Nghĩa Thành tới bệnh viện đã giảm bớt, nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn thỉnh thoảng gặp nhau như trước. Ví dụ như đại sảnh tầng một, ví dụ như trong hành lang, ví dụ như trước cửa toilet.

Có một lần, chỉ trong vòng một ngày mà hai lần chạm mặt Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn không kiềm chế được, cô đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt mất hứng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Anh đã chán tranh cãi với cô rồi, biết tìm ai để nói rõ lí lẽ đây? Hách Nghĩa Thành hơi giận nói: “Tại sao tôi không thể ở nơi này? Nhà cô chắc?”

“Tôi, bệnh viện của chúng tôi, không được à…..”

“Được, dĩ nhiên là được! Nhưng có quy định tôi không thể tới sao?”

“Mỗi tầng đều có, sao phải cố tình đến đây?”

Phòng bệnh của Mục Khả cũng ở tầng này, chẳng lẽ muốn anh chạy đến những tầng khác sao? Cô lo quá nhiều chuyện rồi.

Vòng qua người cô, Hách Nghĩa Thành ảm đạm nói: “Tôi thích thế, cô có thể quản lý sao?” Sau đó đẩy cửa đi vào.

Hạ Nhã Ngôn tức đến dậm chân, trước khi đi bất ngờ đá mạnh một cái vào cửa nhà vệ sinh nam.

Người ta nói rằng gian tình chỗ nào cũng có, quan trọng là có thấy hay không thôi. Nhưng đối với bọn họ lại thành: chỗ nào chẳng vô tình gặp nhau, có làm ra vẻ không nhìn thấy cũng không được. Là duyên phận? Hay là oan gia ngõ hẹp? Cái vấn đề này thật đáng để suy nghĩ thêm.

Trừ những lúc bọn họ đấu tránh, cuộc sống dần dần trở về yên tĩnh. Vết thương của Mục Khả khôi phục rất tốt, Hách Nghĩa Thành rốt cuộc cũng yên lòng. Thêm nữa tháng mười một, trong đơn vị có nhiều việc bận rộn, anh không thể ngày ngày ở trong bệnh viện trông nom Mục Khả, nhưng cứ mỗi xế chiều, vào cùng một giờ, anh nhất định sẽ đến thăm cô.

Hôm nay, Dịch Lý Minh, Chiến Nghị cùng Viên Soái đều tới đây. Biết Lão Đại ngoài những lúc điều trị vật lý trị liệu và ngủ mới ở trong phòng mình, nên tự nhiên bọn họ đều tập trung hết bên phòng của Mục Khả.

Dịch Lý Minh ngồi vào chỗ của mình sau đó nói: “Trần Vệ Đông vốn muốn cùng chúng tôi tới thăm cậu, chỉ có điều vừa mới nói ra đã có việc. . . . . .”

Hạ Hoằng Huân không để ý nhiều như vậy, anh lấy tay ngăn Lý Dịch Minh nói tiếp: “Người trong nhà không cần phải khách sáo, nói cho cậu ta biết rằng cứ an tâm làm việc, phải làm gương, nếu không tôi nhất định sẽ chỉnh cậu ta.”

Viên Soái không biết lớn nhỏ trêu chọc đồng chí Doanh trưởng: “Lão đại, anh thật vội vàng chạy tới đây.” Thấy Hạ Hoằng Huân trừng mắt lườm anh, dám không sợ chết cúi đầu ghé vào tao người nào đó cợt nhả nhỏ giọng nói: “ Có phải tối nào cũng tới đây chăm sóc phải không…..”

Không hy vọng sẽ tạo bất kỳ ảnh hưởng không tốt tới Mục Khả, Hạ Hoằng Huân không cho Viên Soái cơ hội nói tiếp, anh nghiêm mặt nói với Dịch Lý Minh: “Lão Dịch, anh trở về cho tên tiểu từ này thêm đồ ăn đi, tôi thấy anh ta nhàn rỗi quá da mặt bị phá hư rồi.”

Thêm đồ ăn? Không phải chứ! Vậy là năm tổ hít đất sao! Viên Soái nhất thời ỉu xìu: “Doanh trưởng, tôi sai rồi, tôi không rảnh rỗi, thật, không tin anh hỏi chị dâu, đã lâu rồi tôi không có trộm đồ ăn.”

Nghe Hạ Hoằng Huân nói Chiến Nghị là thiên tài máy tính, học lực giỏi nên Mục Khả đang thỉnh giáo một vài vấn đề, không để ý tới bọn họ nói chuyện, nhưng đối với hai chữ “đồ ăn” thì cực kỳ nhạy cảm, đồng chí nhỏ liền ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, Viên Soái, hôm qua anh gửi tin nhắn nói giúp anh thu hoạch đồ ăn, vậy mà em lại ngủ quên mất, chờ một lúc đã bị ăn trộm sạch rồi.” Bây giờ cô đã có thể xuống giường đi lại, Hách Nghĩa Thành mạng laptop tới bệnh viện cho cô để gϊếŧ thời gian.

Ánh mắt Viên Soái lộ vẻ thất bại, anh tức giận dựng thẳng lông mày nói với cô: “ Chị dâu nhỏ của tôi à, sao cô có thể phá hủy hình tượng của tôi như thế?”

“À?” Mục Khả quay đầu liếc nhìn Hạ Hoằng Huân, phát hiện sắc mặt của người nào đó không tốt lắm, ý thức được mình có thể nói sai điều gì đó, ngay lập tức giải thích: “Cái đó, không phải em rảnh rỗi nha, thu hoạch đồ ăn cũng là thu hoạch, nhân tiện thu hoạch giúp anh ấy luôn, đồng chí cách mạng giúp đỡ lẫn nhau, cái này không phải là anh dạy cho em sao? Hơn nữa, buổi tối anh ấy mới nhắn tin, không trong thời gian huấn luyện.”

Buổi tối không ngủ, dám liên lạc với Mục Khả? Hạ Hoằng Huân trầm giọng hỏi: “Còn ý kiến sao? Trung đội trưởng Viên?”

Nào dám có ý kiến! Viên Soái nản chí không còn hơi sức nói: “Thêm đồ ăn, doanh trưởng, tôi không có ý kiến.” Vốn trông cậy vào đồng minh nói với lão đại vài lời tốt cho mình, ao ước không thành, lại còn bị tố cáo thêm. Viên Soái có thể hiểu được, không nhờ vả được gì cô giáo Mục này rồi!

Dịch Lý Minh liền bật cười, cúi đầu cùng Chiến Nghị giúp Mục Khả cài đặt một số phần mềm vào máy tính

Thấy Mục Khả méo mó cái miệng nhỏ nanh nhìn Viên Soái, nhỏ giọng nói: “Thật không phải tại em!” Hạ Hoằng Huân dở khóc dở cười.

Dịch Lý Minh tới bệnh viện không đơn thuần là tới thăm bệnh, mỗi năm một lần vào ngày lão binh giải ngũ, anh muốn cùng Hạ Hoằng Huân bàn bạc riêng về các chiến sĩ bộ đội. Thừa dịp bọn họ tán gẫu công việc, Viên Soái trong góc quở trách Mục Khả. Anh nho nhỏ nói thầm: “Cô hại chết tôi rồi, người khác thêm đồ ăn dầu gì có thể gia tăng điểm thể trọng, tôi bị thêm đồ ăn chỉ có chảy máu, chảy mồ hôi thôi.”

Mục Khả uất ức nói: “Tôi không biết, trước đó anh phải ra hiệu cho tôi chứ. Anh thấy đúng không, Chiến Nghị?” Đối với những chiến hữu cấp dưới Hạ Hoằng Huân đã từng giới thiệu qua, Mục Khả đều có thể nhớ hết tên bọn họ, hơn nữa tiếp xúc một thời gian ngắn, cô có thể hòa mình rất nhanh, ra hiệu với đồng chí mới quen biết, cô nói: “Anh không đi gõ đầu trẻ thật đáng tiếc, em thấy anh còn ‘có lực tương tác’ hơn em.

“Đúng vậy đúng vậy.” Chiến Nghị đi theo quấy rối, nhân cơ hội này phê bình Viên Soái: “Nói cậu không có trình độ thì cậu không vui lòng, không phải chỉ thêm bữa ăn thôi sao, cậu coi như vượt qua thử thách vậy, chỉ hơi khó khăn chút thiiu.”

Hạ Hoằng Huân đang nghĩ gì đó đột nhiên chen vào, quay lưng về phía bọn họ nói: “Lời của tôi nói cậu nhớ rõ thật!”

Thì ra là lão đại vẫn chú ý bên này, Viên Soái không dám lên tiếng nữa. Chiến Nghị tiếp tục chỉ cho Mục Khả điều chỉnh máy vi tính, thỉnh thoảng hỏi cô: “Có cài MSN không? Quen dùng phần mềm gì để xem tin tức? Cho em dùng Internet TV nhé, lúc không có chuyện gì làm thì xem. . . . . .”

Tóm lại, trong phòng bệnh, tất cả đều hài hòa.

Không biết hôm nay là ngày gì, tất cả lại cùng nhau tới thăm bệnh. Nhóm người Dịch Lý Minh còn chưa đi, Tô Điềm Âm cùng hai đồng nghiệp cùng với Khang Bác và mấy bạn học cùng tới. Thấy Hạ Hoằng Huân cũng ở đây, bất chấp tất cả xôn xao ồn ào một phen, xúm xụm vây quanh mấy anh đồng chí Giải Phóng Quân, căn bản quên mất mục đích đến đây thăm cô giáo Mục. Khiến cho đồng chí nhỏ nào đó ôm máy tính tự kỉ nhìn về phía vách tường, buồn rầu ảm đạm nghĩ: “Tại sao không ai để ý đến tôi vậy? Tại sao có thể coi thường bệnh nhân như vậy?”

Một đám người trẻ tuổi trò chuyện cực kỳ hưng phấn, nếu không phải là Tả Minh Hoàng tới đây kiểm tra cho Mục Khả, có lẽ sẽ còn nói chuyện tới tận đêm. Khi bọn họ rối rít cáo từ, Dịch Lý Minh gọi Hạ Hoằng Huân ra bên ngoài, thấy anh muốn nói lại thôi, Hạ Hoằng Huân biết anh muốn nói đến chuyện không có thông báo bổ nhiệm, anh nói: “Không cần nói nữa, tôi hiểu. Anh nói với Chính ủy, tôi không sao.”

“Đoàn trưởng cùng Chính ủy cũng không biết chuyện gì xảy ra, lên Sư bộ hỏi thì nghe nói không có lệnh.” Trong lòng Dịch Lý Minh có chút khó chịu, dù sao chuyện bổ nhiệm này cũng chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng không hiểu sao lại không có.

Ngược lại Hạ Hoằng Huân an ủi anh: “Không có sẽ không đi, khó chịu cái gì? Không muốn hợp tác cùng tôi nữa sao?”

“Cậu biết tôi không phải ý này!” Dịch Lý Minh còn muốn nói tiếp gì đó, do dự một chút lại nuốt trở về trong bụng.

Hạ Hoằng Huân giơ tay lên đấm vào ngực Dịch Lý Minh một cái: “Chớ có do dự, có chuyện gì mà không nói được. Anh trở về đi, tôi phải vào trong chăm sóc cho bạn gái, chuyện lớn cả đời, không qua loa được.”

Hạ Hoằng Huân trở lại phòng bệnh, Mục Khả dùng cánh tay chỉ cho anh: “Anh tìm thấy không?”

“Cái gì?” Hạ Hoằng Huân tìm đồ ăn giúp cô, bữa ăn chính Mục Khả ăn được quá ít, vì bảo đảm dinh dưỡng nên lúc trước anh lập cả một danh sách, bảo Hạ Nhã Ngôn mua rất nhiều đồ ăn đem vào.

“Anh làm sao có thể làm được lãnh đạo vậy, sức quan sát một chút cũng không có.”

“Nhiệm vụ của anh bây giờ là quan sát em.”

“Anh không để ý Viên Soái đi ra cùng ai sao?”

“Em mới phát hiện à? Vật thông tin chắc là đúng.” Hạ Hoằng Huân thân là Doanh trưởng đã sớm biết sự tình, cầm hộp sữa tươi nói: “Nghe Lão Dịch nói, kết thúc ngày diễn tập thứ hai, cô giáo Tô đã đến doanh trại tìm đồng chí nào đó.”

“À, không phải chứ?” Mục Khả trở mình ngồi chồm hỗm trên giường, thấy vậy Hạ Hoằng Huân vương tay ngăn cô lại, anh cau có nói: “Động tác nhẹ nhàng một chút!”

“Biết rồi, biết rồi, anh càng ngày càng dài dòng, giống hệt bà ngoại em!” Mục Khả mè nheo anh xong, vẻ mặt có chút giận dỗi: “Dám dừa gạt em làm chuyện mờ ám!” Nói xong đoạt lấy hộp sữa của mình cầm hai cái ống hút cắm vào, lại lấy thêm một hộp khác đưa cho Hạ Hoằng Huân.

“Không đủ rộng để cắm vào!” Nhìn cô không cắm ống hút, Hạ Hoằng Huân cau mày nói: “Tại sao không đưa cho anh ống hút? Anh cũng là người có văn hóa.”

Thấy anh cố ý nghiêm mặt, Mục Khả so với anh còn nghiêm trang hơn: “Anh tự mình xem đi, vốn còn tưởng rằng anh là người làm công tác văn hoá, Hạ Vũ người ta nói, đàn ông Manly dùng ống hút uống sữa tươi rất buồn cười.”

“Nói điêu không chớp mắt.” Hạ Hoằng Huân phản công, anh cười nói: “Hạ Vũ rõ ràng nói là uống cola. Chỉ là em phát hiện ra anh rất Manly nên anh cũng không phê bình em, lần sau cần chú ý hơn, cần tôn trọng sự thật.”

Thì ra là anh cũng không phải người cổ đại, còn biết MANLY cơ đấy. Mục Khả cười khanh khách, nghịch ngợm chào một cái: “Rõ, Doanh trưởng.”

Nhìn vẻ mặt vô lo vô nghĩ của cô, Hạ Hoằng Huân đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm chặt, chỉ cười không nói.

Gần tối lúc Hách Nghĩa Thành tới, Mục Khả sau khi chơi đùa mệt mỏi nằm lên đùi Hạ Hoằng Huân. Thấy anh đi vào, Hạ Hoằng Huân làm động tác chớ đánh thức, sau đó rón rén ôm Mục Khả trở về giường, đắp chăn cẩn thận. Nhận được ánh mắt Hách Nghĩa Thành, anh đi theo ra ngoài, thấy bên ngoài phòng bệnh lúc này có khoảng hai ba người.

Mục Thần anh đã biết, không cần nói nhiều , còn có một người đàn ông trung niên, tinh thần khỏe mạnh mặc quân trang, anh đoán nhất định là cha của Mục Khả, mà người phụ nữ bên cạnh ông, Hạ Hoằng Huân quan sát gương mặt bà, theo bản năng nhíu mày một cái, bộ óc nhanh chóng hoạt động, khi nhớ ra, anh im lặng.