Triệu Chanh nằm trên giường, muốn suy nghĩ một chút về cuộc sống sau này nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến. Cuối cùng, tóc mới khô được một nửa cô đã thϊếp đi, làm cho lúc tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau thấy một mớ tóc rối lung tung loạn xạ trên đầu.
Triệu Chanh lấy lược nhúng vào nước trải lên đầu mới miễn cưỡng đem tóc buộc thành một cái đuôi ngựa. Mấy sợi tóc ngắn rơi trên trán cùng hai má chỉ có thể để mặc chúng như vậy.
Đây là lần đầu tiên Triệu Chanh ngủ sớm thế này. Lúc đó, trời cũng vừa mới tối, chắc khoảng tầm hơn tám giờ gì đó.
Buổi sáng tỉnh dậy cảm giác cả người thật khoan khoái. Chân đạp trên mặt đất, muốn nhảy nhót hai vòng thể hiện sinh lực tràn trề. Nếu không phải thấy trên người mình không có chỗ nào khác lạ, Triệu Chanh còn cho rằng mình xuyên không còn có thêm bàn tay vàng.
Triệu Chanh nhìn vẫn là góc bàn đó, xác định chỉ là khí lực bản thân khôi phục thêm một chút mà thôi, không có siêu năng lực gì khác.
Vỗ vỗ tay, mở cửa ra ngoài tìm cái chậu rửa mặt. Tuy bây giờ đã giữa tháng Tư, nhưng nhiệt độ buổi sáng ở trên Cao nguyên hoàng thổ vẫn rất thấp. Cắn răng chịu đựng cái lạnh của nước để rửa mặt, trước mắt ở đây vẫn không có điều kiện để đánh răng.
Triệu Chanh có giấu đi được một ít tiền, nhưng bị mấy người anh trai nhà mẹ đẻ đưa đến đây trong tình trạng hôn mê nên hiện tại không có một đồng nào trong túi. Lật tung cả bao quần áo lên cũng chẳng tìm nổi một đồng xu.
Lâm Đại Thuận bị tiếng động leng keng, loảng xoảng trong bếp đánh thức. Theo bản năng xoay người nhìn thoáng qua đầu giường bên kia, phát hiện không thấy mẹ kế đâu, nhất thời bị giật mình lăn từ trên giường xuống.
Cũng không kịp xỏ dép đã chạy ngay ra đứng ở ngưỡng cửa. Sau khi nhìn thấy mẹ kế đang mở nắp nồi gỗ trong bếp, hơi nước từ trong nồi nghi ngút bay lên. Lâm Đại Thuận nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng bỗng có một cảm giác không nói nên lời xuất hiện. Dù sao thật giống như giữa mùa đông khắc nghiệt đột nhiên có một củ khoai lang nướng vừa thơm vừa ngọt để ăn.
Chờ đến khi Triệu Chanh nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, Lâm Đại Thuận thoáng sửng sốt, nghi hoặc nghiêng đầu quan sát Triệu Chanh thật cẩn thận. Nghĩ thầm sao cảm giác mẹ kế hôm nay so với ngày hôm qua không giống nhau nhỉ?
Chẳng lẽ là bởi vì tối qua mẹ kế đã tắm sao?
Triệu Chanh không chú ý, dù sao từ lúc tỉnh lại ngày hôm qua đến giờ đứa trẻ này vẫn luôn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt thoáng nhìn xuống chân Lâm Đại Thuận.
Triệu Chanh thuận miệng nói nó mau đi dép vào, nói xong cảm thấy mình hơi nhiều chuyện. Triệu Chanh nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn nói một câu: “Thời tiết bây giờ vẫn còn rất lạnh, cháu cũng đừng cậy mạnh mà nghĩ rằng mình sẽ không sinh bệnh. Nếu lỡ như bị bệnh thật thì ai tới chăm sóc cho em cháu đây?”
Cũng không biết đứa trẻ này trước kia sống như thế nào nữa. Ngày hôm qua chính nó chạy chân trần thì không nói, đằng này Lâm Nhị Thuận mới hai tuổi cũng không đi dép mà chạy khắp nơi. Chưa kể trong thôn nơi nơi đều là đá sỏi, hơn nữa khả năng còn có miếng thủy tinh, gạch ngói vỡ cũng không sợ sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn à.
Đương nhiên, đứa bé mới năm tuổi phỏng chừng trong não cũng chưa hiểu khái niệm “Ngoài ý muốn” là gì.
Lâm Đại Thuận muốn nói chẳng phải cô cũng không đi dép hay sao, nhưng lại cảm thấy hai người không quen thuộc đến mức ấy. Chính nó cũng không yên lòng, cho nên Lâm Đại Thuận lại nuốt những lời này xuống, thuận miệng đổi đề tài: “Cô làm thế nào mà trở nên trắng hơn so với ngày hôm qua vậy? Có phải tắm rửa có thể khiến người ta trắng hơn không? Vậy hôm nay đợi mặt trời lên tôi cũng muốn tắm cho Nhị Thuận!”
Nếu em trai tắm xong mà trắng được như mẹ kế, thì trông sẽ vô cùng dễ nhìn. Nói không chừng đến nhà người khác còn được cho thêm nhiều đồ ăn hơn một chút.
Triệu Chanh không rõ tại sao đột nhiên Lâm Đại Thuận hỏi như vậy, còn nói cô trắng nữa? Không phải nó còn chưa tỉnh ngủ đấy chứ?
Trước kia lúc Triệu Chanh còn sống ở nhà mẹ đẻ thì ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn cả gà, được ăn còn ít hơn mèo. Trên tay thô ráp không nói, ngay cả cơ thể cũng bởi vì ở trên núi không thường xuyên tắm giặt mà trở nên bẩn thỉu. Nếu như không cọ trầy một lớp da ra thì sẽ không thể sạch sẽ được. Trong trường hợp này, khuôn mặt suốt ngày tiếp xúc với bên ngoài hơn nữa còn trong thời gian dài, chẳng cần nhắc cũng rõ.
Triệu Chanh liếc Lâm Đại Thuận một cái, hoài nghi đứa trẻ này là đang lấy lòng cô.
Có điều trường kỳ tắm rửa làm vệ sinh cá nhân, quả thật có thể cải thiện màu da. Hai đứa trẻ này đã thành tượng đất, đợi đến mùa hè, mùa thu lại phơi một hồi cũng không biết có thể đen thành cái bộ dạng gì. Phỏng chừng đi đoàn phim diễn cái thi thể bị thiêu cháy cũng không cần phải trang điểm thêm.
“Tắm trong một thời gian dài không những có tác dụng như vậy, mà còn có thể giảm bớt xác suất bị bệnh.”
Triệu Chanh thấy nước trong nồi đã sôi, mở nắp nồi ra sau đó dùng que cời củi làm cho lửa cháy bé hơn một chút, chậm rãi hầm cháo thô lương.
Sáng nay lại ăn cháo không muối không dầu, Triệu Chanh định hôm nay sẽ lên núi nhặt củi, thuận tiện xem xem có thể tìm chút rau dại mang về. Như vậy coi như lúc ăn cháo còn có thêm một chút rau dại để ăn kèm.
Cháo rau dại thêm chút muối, vừa có thể coi như thức ăn, vừa làm cho cháo ngon hơn.
Lâm Đại Thuận không biết gà xanh[1] là gì, vừa muốn hỏi ở đâu, thì đã nghe thấy tiếng em trai trong phòng đang rầm rì.
[1] Ở đây từ xác suất [jīlǜ] và từ gà xanh [jī lǜ] phát âm giống nhau mà LĐT lại không biết từ xác suất vậy nên nghe nhầm tưởng TC đang nói về gà.
Lâm Đại Thuận quay đầu nhìn lại, sợ tới mức vội vội vàng vàng chạy vào. Vừa kéo vừa ôm Lâm Nhị Thuận từ trên giường xuống, nhưng vẫn không kịp đưa Lâm Nhị Thuận ra đến ngoài cửa nó đã cảm thấy trên đùi nóng lên, nhất thời nhíu chặt mày. Em trai lại tè dầm, còn làm ướt quần của nó nữa.
Triệu Chanh nhìn thấy Lâm Đại Thuận vội vàng như vậy, cũng thò đầu từ ngoài cửa nhìn thoáng qua. Phát hiện Lâm Nhị Thuận tè ra quần, thoáng cảm thấy buồn nôn.
Triệu Chanh chưa từng làm mẹ, lại sống trong thành phố một thời gian dài. Tuy rằng khi còn nhỏ cũng từng nhìn thấy, còn từng bị cậu ép giúp mấy đứa em họ – con trai, con gái của cậu giặt tã, nhưng chuyện này cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.
Ngay cả lúc đóng thế rất mệt mỏi cô còn không cảm thấy khó chịu như khi nhìn thấy những đứa trẻ bẩn.
Cô vốn muốn mặc kệ, nhưng nhìn thấy Lâm Đại Thuận đã gầy còn khom lưng cố gắng muốn ôm Nhị Thuận lên để thay quần nhưng dù đã cố nhưng vẫn không thể làm được. Triệu Chanh nỗ lực đè nén cảm giác buồn nôn trong người.
Do dự một chốc, Triệu Chanh vẫn kiên trì vào phòng lấy một cái quần. Sau đó ôm Lâm Nhị Thuận vẫn còn đang nhắm hai mắt tiếp tục ngủ lên, một tay còn lại thuận thế cởi bỏ quần của nó ra.
Lâm Đại Thuận hoảng sợ, còn tưởng rằng mẹ kế nổi giận muốn đánh em. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy mẹ kế tuy rằng không kiên nhẫn nhưng cũng không có ý muốn đánh em trai.
Lâm Nhị Thuận rầm rì nhưng không thấy phản ứng buồn bực khi bị làm phiền. Nó cảm giác được ôm trong ngực thật ấm áp, dĩ nhiên là chui tọt vào lòng cô tiếp tục ngủ ngon lành.
Cảm nhận được Lâm Nhị Thuận chui vào lòng mình tiếp tục ngủ, cả người Triệu Chanh cứng ngắc. Không thể nói rõ là mềm lòng, nhưng cảm thấy trái tim như có thứ gì đó đυ.ng phải.
Triệu Chanh vốn ngừng thở nhưng lại phát hiện nướ© ŧıểυ dính trên quần cũng không phải quá khó ngửi như trong tưởng tượng, ít nhất vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận được.
“Trước đem Nhị Thuận đặt trên giường đã.”
Lâm Đại Thuận một bên ôm lấy em trai, nhưng vẫn không quên nhìn sắc mặt của mẹ kế.
Triệu Chanh khịt mũi một cái, giữ Lâm Nhị Thuận bằng một tay, nhanh chóng lấy bộ quần áo bẩn mà hôm qua cô vừa mặc chưa có thời gian để giặt đêm qua ra. Sau đó đặt mông của Lâm Nhị Thuận lên đó: “Đợi một chút, cô đi chuẩn bị nước ấm cho nó lau mông.”
Tối qua Triệu Chanh còn nghĩ lười quản xem hai đứa nhóc này có tắm hay không. Nhưng hiện tại ngủ một giấc đầu óc đã tỉnh táo hơn mới nghĩ đến: Nếu hai đứa bé này không tắm rửa, chẳng phải cô sẽ nằm trên cùng một cái giường với hai đứa nhóc thối sao?
Mặc dù nằm cách xa, nhưng ngửi được thì vẫn thấy khó chịu.
Triệu Chanh không mắc bệnh cuồng sạch sẽ, nhưng ngẫm nghĩ hai đứa bé khi đi đại tiện cũng không cọ rửa sạch sẽ mà cứ vậy mang theo bùn hoen ố trèo lên giường nằm. Triệu Chanh cảm thấy ôi nếu như đổi lại là người thành phố của vài thập niên sau xuyên tới gặp phải tình trạng này cũng không chịu nổi.
Buổi sáng vẫn hơi lạnh, tuy rằng giường lò là thông với lòng bếp; buổi sáng đốt lửa trong bếp thì giường lò cũng ấm hơn đôi chút. Nhưng tóm lại vẫn rất lạnh nên Triệu Chanh thuận tay lấy cái chăn qua đắp lên cho Lâm Nhị Thuận trước, sau đó mới ra ngoài đun nước.
Bên ngoài là một cái bệ bếp, giữa bệ bếp là một cái nồi sắt lớn, nhưng bên cạnh ống khói gần đó còn có thêm một cái lỗ nhỏ. Giữa cái lỗ nhỏ để một cái nồi không có quai.
Tối hôm qua Triệu Chanh ghét bỏ cái nồi quá bẩn nên không dùng. Sáng nay trời vừa sáng đã cắn răng đem đi cọ rửa một hồi, lúc này nồi nước đặt trên đó chắc là đã sủi rồi.
Triệu Chanh đi ra ngoài, lấy chậu nước lạnh hòa vào cho ấm, từ sau cửa lấy một cái khăn nhìn không ra màu sắc mà tối hôm qua Lâm Đại Thuận đã đem nó ra rửa mặt. Triệu Chanh nhìn thấy bẩn không chịu được, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng tạm.
“Quần của em trai cháu đâu? Mau lấy một cái ra đây.”
Triệu Chanh vắt khô khăn mặt lau cho Lâm Nhị Thuận, lại sợ không sạch làm dơ giường nên lấy khăn mặt lau lại hai lần.
Lâm Đại Thuận “A” một tiếng, vội vàng chạy ra bên ngoài lấy một cái quần vào. Còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ nồng đậm, Triệu Chanh vội vàng phẩy tay: “Đây là cái gì, quần chưa giặt sạch sao?”
Lâm Đại Thuận ngẩn ra, quần của trẻ con không phải đều như vậy? Chỉ có khi đại tiện dính vào quần mới phải đem đi giặt, còn nếu tè ra quần thì chỉ cần đem phơi khô là có thể tiếp tục mặc.
Triệu Chanh thở dài, cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn.