"Cho nên..." Cục Cưng nhỏ giọng nói, "Vừa rồi cậu út giận cháu cũng là bởi vì cái này?"
Trác Văn Dương trừng mắt nhìn, trong lòng lắc lư một mảnh, "Có thể nói như vậy." Cái kia chỉ chiếm một phần nhỏ không đồng ý của anh mà thôi.
"Ông ngoại cũng không biết đến cùng thì cùng mẹ nói cái gì đó..." Cục Cưng có chút buồn bực nghĩ, Trác Nhất Phong thật sự là một người như thế nào công kích đều không thể đánh bại thành trì.
Dập Dập sờ lên cằm cũng không biết đến cùng đang suy nghĩ gì, phòng khách thoáng cái liền đắm chìm trong trầm tĩnh.
Một lát sau, An Bảo Bối cùng Trác Nhất Phong từ trong phòng đi ra, An Bảo Bối xem ra hết sức tiều tụy, lẩm bẩm lẩm bẩm, "Vì cái gì a..." Cuối cùng vẫn là cùng Tô Nhất Dạ đạt thành chung nhận thức, ngày kia cùng người kêu là Vinh Dự đi hẹn hò.
Cục Cưng và Dập Dập cùng nhau xoay người lại, đầu giá lưng sofa, nhìn xem An Bảo Bối phản ứng, Cục Cưng nhẹ giọng nói, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Không có gì." An Bảo Bối trả lời một câu, chợt nhớ tới cái gì dường như kêu Cục Cưng vào phòng, "Cục Cưng, đi vào một chút, mẹ có việc muốn nói với con."
"Con..." Cục Cưng chỉ chỉ chính mình, cuối cùng đáp ứng đi theo An Bảo Bối vào gian phòng, ngược lại An Bảo Bối, Trác Nhất Phong đến là tâm tình rất tốt ngồi trên sô pha, Dập Dập mặt mỉm cười hỏi, "Ông nội Trác, xem ra tâm tình của người rất tốt."
Trác Nhất Phong nhíu mày, bắt chéo hai chân nói, "Đúng vậy, tâm tình thật là tốt."
"Phát sinh chuyện gì?"
"Cái này a..." Trác Nhất Phong bật cười nói, "Có lẽ có thể thoát khỏi một cái phiền toái lớn, đối với ông mà nói đương nhiên là chuyện tốt!"
Dập Dập có chút nghe không hiểu, Trác Nhất Phong đến gần anh thần bí hề hề nói, "Dì An của cháu muốn đi xem mắt, chính là Vinh Dự mà Tô Nhất Dạ giới thiệu tới."
Dập Dập nụ cười trên mặt, đột nhiên cứng ngắc ở trên mặt, dựa theo phương pháp của Trác Nhất Phong, điều tra một chút Vinh Ninh hoặc là thân phận của Vinh Dự mà nói, quả thực liền là chuyện dễ dàng, nhưng mà ông bây giờ phản ứng đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nếu đã biết rõ trong đó Vinh Ninh cùng Vinh Dự quan hệ, còn làm cho An Bảo Bối cùng Vinh Dự đi xem mắt?
Dập Dập có chút trượng nhị hòa thượng không hiểu, chẳng lẽ Trác Nhất Phong cùng mình giốn nhau, cũng là cá mè một lứa? Thích nhất nhìn xem quan hệ rối rắm không rõ, sau đó ở bên cạnh cười trộm?
Trác Văn Dương rối rắm hai hàng lông mày, tạm thời cũng ở trong trạng thái bối rối.
Bị An Bảo Bối gọi vào cửa phòng, Cục Cưng lại đi ra, lấy một bộ không giải thích được khuôn mặt đi ra, trong miệng lẩm bẩm nói, "Thật kỳ quái." Cục Cưng gãi gãi đầu, Dập Dập lại đưa mắt chuyển dời đến trên người của cô, hôm nay gia đình này bầu không khí mới thực sự là kỳ quái.
"Đến, Dập Dập, chúng ta đến hạ nhất bàn." Trác Nhất Phong chuyển đến ván cờ, Dập Dập ấp úng một trận nói, "Dạ, được."
Cục Cưng kéo quai hàm, bởi vì cái gọi là, trời sinh voi sinh cỏ, nếu đã cũng đã như vậy, cô suy nghĩ nhiều như vậy lời nói cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, nếu Trác Nhất Phong đã không có phản đối, này bất kể là đối với An Bảo Bối còn là Vinh Ninh mà nói, không đều là một chuyện tốt tình sao?
Ai! Cục Cưng ngốc nghếch rên thần ngâm một tiếng, cô vẫn luôn hết sức hết sức, sự tình phát triển đến cùng như thế nào tiến hành, hiện tại cũng đã không phải là lấy cô là chính thể, A Di Đà Phật, những suy nghĩ của người lớn thật sự là phiền toái, có chuyện gì nói thẳng ra không coi như xong sao? Vòng tới vòng lui, chỉ cần là người cũng sẽ mệt muốn chết được hay không? Tuyệt không đủ thẳng thắn, ngay cả đứa bé cũng không bằng.