"Đánh?" Trác Nhất Phong nhíu lông mày, "Ba chỉ là nhất thời tay trơn, chẳng lẽ Vinh đại thiếu gia, sẽ chấp nhặt với ba?"
An Bảo Bối há to miệng, nghĩ như thế nào cũng không có nghĩ qua Trác Nhất Phong thế nhưng sẽ nói ra lời như vậy, này rõ ràng chính là xỏ lá được hay không? Vinh Ninh dừng một chút, nhẹ giọng cười nói, "Chú Trác cũng là vô tâm sai lầm, cháu làm sao sẽ chấp nhặt với chú? Huống chi..." Vinh Ninh nhìn chằm chằm một nửa sắc mặt phấn hồng thoáng nhẹ sưng lên mặt ánh mắt nhìn về phía An Bảo Bối, An Bảo Bối không đếm xỉa tầm mắt của anh, Vinh Ninh tiếp tục mở miệng hướng về phía Trác Nhất Phong, "Chú Trác, cháu biết rõ cháu đã từng làm những chuyện sai kia, đả thương tâm của Bảo Bối, còn làm hại Cục Cưng mấy năm này đều trải qua ngày không có cha, vốn là cháu sớm nên đến bồi tội, chỉ là bởi vì mấy ngày nay ra một ít chuyện, liên tục trì hoãn, cho nên hiện tại mới có thể đến, điểm này là tiểu bối sai lầm, đừng nói chú Trác một là tay trơn, liền tính thật sự là đánh cháu một cái tát cũng là cần phải vậy."
Trác Nhất Phong cười cười, cái này Vinh Ninh tài ăn nói đến là rất tốt, thật đúng là sẽ hiểu theo lời nói của anh, nếu như anh thật đúng là như vừa rồi giống nhau lời nói, chẳng phải là sẽ bị anh như vậy con thỏ nhỏ chết kia tiếp tục xem trò cười? Anh đến không sao cả, nhưng là cũng không thể ở Vinh Ninh, tập đoàn Đế Không cùng trước mất mặt.
"Chuyện trước kia tôi mặc kệ, nói thật năm đó tôi cũng không cần biết, bất quá cho tới bây giờ, tôi là cha ruột của bảo bối, là ông ngoại của Cục Cưng, tự nhiên là có thể nhịn quản , nếu như Vinh đại thiếu gia nhìn không thuận mắt, tôi cũng không thể nói gì hơn, còn nữa, ở thành phố A tự nhiên là không thể cùng tập đoàn Đế Không làm đúng, tôi nhưng sợ cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Trác sẽ ở trên tay của tôi bởi vì đắc tội tập đoàn Đế Không mà hủy hoại chỉ trong chốc lát."
Vinh Ninh chuyển đảo mắt, nghe lời của ông, tất nhiên là nhiều vài phần chửi bới thành phần, "Chú Trác, chuyện này vốn chính là chuyện của cháu cùng tập đoàn Đế Không không quan hệ."
"Nói cách khác cậu muốn một thân một mình gánh chịu?" Trác Nhất Phong hỏi, Vinh Ninh gật đầu nhẹ, "Chuyện của mình làm, sai lầm của mình cũng chính mình gánh chịu, đây mới là đại nam nhân mới ứng chuyện nên làm."
"Ha ha..." Trác Nhất Phong đột nhiên cởi mở bật cười, Vinh Ninh sống ở đó bên trong không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh cũng không có cảm thấy Trác Nhất Phong cũng liền bằng cho bản thân mượn vài câu lời nói, liền khinh địch như vậy đem chuyện vài năm liền quên như vậy, Vinh Ninh không khỏi khẩn trương lên, sắc mặt lại nhìn không ra nửa điểm bễ nghễ.
"Từ nay về sau, Bảo Bối cùng Cục Cưng cùng cậu không có nửa điểm quan hệ, tôi không cho phép cậu tới gặp cục cưng, cũng không cho phép cậu tới tiếp tục quấy nhiễu Bảo Bối!" Trác Nhất Phong lời nói như thế quyết tuyệt, Vinh Ninh mặt không chút thay đổi nhìn xem ông, "Cháu không đáp ứng."
"Cậu không đáp ứng?" Sớm liền nghĩ đến Vinh Ninh sẽ không đáp ứng, Trác Nhất Phong đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng là vừa nghe anh ta thật đúng là ở trước mặt của mình nói như vậy, Trác Nhất Phong tâm chợt nhảy làm một tý, tiểu tử này cũng dám không đáp ứng?
Vinh Ninh nhìn thấu Trác Nhất Phong trong mắt cái tơ phẫn nộ kia, theo đạo lý anh là không nên mạnh miệng , khả cục cưng là thân cốt nhục của anh, Bảo Bối là mẹ con của anh, là người đời này yêu nhất, không cách nào cùng các cô gặp mặt, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa bọn họ, yêu cầu như thế, anh như thế nào có thể sẽ đáp ứng.
"Là không đáp ứng, Cục cưng là con của cháu, cháu có chiếu cố nuôi dưỡng trách nhiệm của cô bé, Bảo Bối là cháu thua thiệt cũng là cháu yêu, cháu cũng sẽ không còn như lần trước buông tay như vậy."