Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng

Chương 36: Chương 16.2

"Không phải." Trác Văn Dương đỏ mặt quay đầu. "Chỉ là em chưa tìm được người phụ nữ muốn cưới."

Tìm được rồi, đừng nói Trác Nhất Phong, ngay cả mình cũng sẽ không đáp ứng hôn sự kia.

"Hiện tại quan tâm chị con, không có thời gian để ý con đâu."

"Chị?" Trác Văn Dương bừng tỉnh, lấy lại tinh thần. "Chị gái muốn kết hôn?"

An Bảo Bối cúi đầu xoa xoa đôi bàn tay vì làm nhiều chuyện quá mệt nhọc mà không mềm mại. "Cha nhắc tới, nhưng chị nghĩ cũng đến lúc nên nghĩ tới hôn nhân đại sự của mình, cho cục cưng có cha."

"Nhưng.....Hôn nhân là việc dựa theo chuyện có thích nhau không, nếu chỉ vì mục đích đó, hôn nhân cũng không thể hạnh phúc."

"Con nghĩ ta sẽ để con gái bảo bối không hạnh phúc dù có cuộc hôn nhân kia sao""

Giọng nói của Trác Nhất Phong nâng lên tám đê-xi-ben, chỉ sợ thân thể Trác Văn Dương cũng run theo giọng nói của ông.

"Ý của con không phải thế, con giống cha, hy vọng chị có thể hạnh phúc."

Hai chữ hạnh phúc được Trác Văn Dương nói nhẹ nhàng.

"Khụ khụ. Đừng lúc nào cũng vội vàng, ngẫu nhiên xem xét đối tượng khá hơn cho chị, nhân phẩm phải tốt, quan trọng là đối tốt với Bảo Bối, đối tốt với cục cưng, đến lúc đó sửa sang lại chút ảnh chụp, tài liệu, có liên quan."

Hôn nhân đại sự của con gái, Trác Nhất Phong ông phải quản, đương nhiên cũng muốn chọn một người thoạt nhìn sống lâu, đừng như tên chồng trước đoản mệnh của An Bảo Bối, An Bảo Bối vừa mang thai, tên đoản mệnh kia liền đi gặp Phật tổ, nếu ông và Trác Văn Dương tìm được mẹ con hai người muộn hơn, không biết An Bảo Bối còn thê thảm hơn lúc ấy không.

Như là đoán được sắc mặt Trác Nhất Phong, An Bảo Bối lúng túng tươi cười với Trác Văn Dương, Trác Văn Dương ngẩn người, nhìn mặt bàn không nói chuyện.

Trác Văn Dương cũng không nói chuyện Vinh Ninh cho Trác Nhất Phong, nhưng bây giờ đã tới thành phố A, tên tiểu quỷ kia còn chạy đên bên Vinh Ninh, không biết sự tình ngày nào đó, An Bảo Bối, Trác Nhất Sơn, Vinh Ninh, thậm chí cả anh, rốt cuộc sẽ thế nào.

Việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là yên lặng theo dõi diễn biến, Trác Văn Dương có chút ảo não, lúc trước, khi cục cưng theo mình về nước, anh nên nghĩ đến, tuyệt đối không phải như lời cục cưng, nghĩ đến sự tình không đơn giản như vậy. Giờ sự việc đã xảy ra, ảo não cũng không được gì, về phần cục cưng, phải đi quấy rối cộng thêm báo thù, hay là thật.....

Ba người Trác gia, mỗi người nghĩ tới những việc, ngắm trăng, không khí trở nên yên tĩnh.

An Bảo Bối về phòng mình, mở máy tính Trác Văn Dương đưa cho mình, đã lâu không đăng nhập vào email, trong hộp thư, đều là một người gửi, người ký tên: An Kỳ.

An Bảo Bối lật nhiều trang thư chưa đọc, dường như là mỗi một tuần gửi tới, chịu khó làm thế tám năm chưa từng ngừng.

Nơi trái tim An Bảo Bối, tràn đầy nhiệt độ khác thường, loại cảm giác ấm áp, lại có chút chua xót. An Kỳ coi cô là người bạn tốt nhất trên thế giới này, trong tám năm cô biến mất, chưa gián đoạn việc gửi thư, mà An Kỳ cho rằng cô là người bạn tốt nhất là vì một người đàn ông, né bạn tốt của mình tám năm, ngay cả hòm thư cũng không xem, hại An Kỳ lo lắng cho cô tám năm.

Mỗi lần An Kỳ đổi số di động cũng gửi cho cô một thư. An Bảo Bối tìm được số điện thoại di động An Kỳ đổi gần nhất, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm số của cô.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng chuông thật lâu, điện thoại di động mới được An Kỳ nghe, An Bảo Bối há hốc mồm, nghĩ lại mình muốn nói gì trước, An Kỳ lại đi trước một bước, lời nói như sắp bị đoạt mệnh. "Tôi là An Kỳ, tôi rất bận, rảnh rỗi thì cút đi, thuận tiện giúp tôi cúp điện thoại, nếu có việc mời nói chuyện, ba giây đếm ngược bắt đầu: một.....hai....."

An Bảo Bối cười cười, vài năm không thấy, An Kỳ tính tình nóng nảy vẫn không thay đổi, An Bảo Bối thong thả ung dung chờ đến An Kỳ đếm ngược ở giây cuối cùng mới đáp. "An Kỳ, là tôi."

An Kỳ đang đếm ngược như bị giật điện, không nói gì, hình như qua rất lâu mới có suy nghĩ. "Cô là....Bảo Bối?"

"....Ừ...." An Bảo Bối cho là mình cười cũng không khóc, nhưng khi nói ra mấy chữ, An Kỳ liền có thể nghe ra giọng nói của cô, đây là chuyện cô chưa từng nghĩ qua.

Cô vẫn luôn cho rằng trên thế giới này, người có thể nhớ được bản thân không có nhiều, ngoại trừ Trác Nhất Phong, Trác Văn Dương và cục cưng thì không còn người nhớ mình, nhưng không ngờ đến thành phố A gặp bạn tốt nhất, An Kỳ, còn có thể nhớ rõ người như cô tồn tại.

Tình cảm đối với An Bảo Bối là gì? Trong lòng ấm áp, hốc mắt dần dần xuất hiện nước mắt.

An Kỳ lại trầm mặc lần nữa, đại khái đã đi theo An Bảo Bối, âm thầm sầu não, An Bảo Bối lau nước mắt, An Kỳ nghe được hình như là ở chợ đêm ồn ào, không nghe được hô hấp của cô.

"Cái này bao nhiêu tiền? Này, người bán trang sức, cái này bao nhiêu tiền?"

An Bảo Bối chỉ có thể nghe được giọng nói của người mua truyền đến, đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra An Kỳ đang ở vỉa hè bày hàng?

"Không bán không bán!" An Bảo Bối nghe được giọng của An Kỳ khẽ khóc nức nở. "Hôm nay cái gì cũng không bán, xin lỗi, tôi đang vội, nếu ngài thấy thích, ngày mai lại đến."

"Cái gì....Bán hàng vỉa hè lại không bán đồ."" Người mua lẩm bẩm đi ra ngoài, An Kỳ hô to. "Bà đây không bán!

Bà đây cao hứng không bán! Bệnh thần kinh!"

An Bảo Bối nghe giọng nói hùng húng hổ hổ của An Kỳ nở nụ cười, An Kỳ vừa dọn dẹp, vừa hùng hổ nói qua điện thoại. "An Bảo Bối, cậu là đồ khốn kiếp! Cút ra khỏi thế giới của bà đây lâu như vậy sao còn đột nhiên trở lại!?"

Mặc kệ đây có phải chợ đêm không, An Kỳ được đồn đãi là đại tỷ, nước mắt ào ào chảy ròng, mắng to với điện thoại. "Không phải cậu có thể cút sao? Nếu đã biến mất như vậy, trở lại làm gì? Gọi điện thoại cho tôi làm gì? Cậu là đồ vô lương tâm, cậu có biết, mấy năm qua tôi đã lo lắng cho cậu thế nào!?"

An Bảo Bối trầm mặc nghe An Kỳ mắng to, không mất hứng, ngược lại vui mừng đến phát khóc.

"An Kỳ...."

"Được rồi được rồi." An Kỳ thở dài, bực bội gãi đầu. "Đừng khóc trước mặt bà đây, bà đây nghe tiếng kia buồn cực kỳ! Tôi đi chuẩn bị, xong sẽ gọi điện thoại cho cậu, là số này đúng không? Cậu ở đấy chứ?"

"Ở đây...." An Bảo Bối đáp, An Kỳ ừ rồi cúp điện thoại, một lần nữa An Bảo Bối ngồi trước máy tính, lau nước mắt, dè dặt mở những thư An Kỳ gửi cho nàng.

"An Bảo Bối, cậu là đồ ngu ngốc! Cậu nói..... Ai, trong tám năm, mỗi tuần tớ đều gửi cho cậu một thư, thời gian ngủ quan trọng của bà đây đều bồi cho cậu, cậu nói xem, phải bồi thường người ta thế nào?"

"An Bảo Bối, tớ cảm thấy tớ như hòn vọng phu, ngày ngày đều ở trước máy tính gửi thư cho cậu, sau đó chờ cậu hồi âm, nhưng mỗi lần đều tràn trề hy vọng mở máy tính, thất vọng đóng máy tính, bà đây hoàn lương nhiều năm nhưng không nhịn được muốn mắng cậu làm sao bây giờ?"

"An Bảo Bối, hồi âm đi, nếu thấy tin của tớ trở về đi. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cậu muốn rời khỏi thành phố A, nhưng có thể cho tớ tin của cậu, ít nhất cho tớ biết cậu còn sống sót, sống thật khỏe."

"An Bảo Bối, mỗi tuần gửi cho cậu một bức thư đã thành thói quen, sửa cũng không được, mặc dù cậu vẫn chưa trả lời tớ, An Bảo Bối, mặc kệ cậu đang ở đâu nhìn thấy thì trở về đi, có chuyện gì thì tớ vẫn sẽ bao bọc cậu, ai dám khi dễ cậu thì cứ nói với tớ một tiếng, tớ giúp cậu đánh hắn!"

"An Bảo Bối, cậu rời đi là vì Vinh Ninh sao? Mặc dù lúc trước tớ không đồng ý chuyện cậu qua lại với Vinh Ninh, nhưng sự tình đã xảy ra, đã qua thì cho qua đi, đừng vì đồ cặn bã ấy mà buồn, không giống cậu, đúng rồi, tớ đã đổi điện thoại di động, nếu cậu thấy tin của tớ, nhớ gọi cho tớ, chỉ cần là điện thoại của cậu, mặc kệ trời tối đến đâu, tớ mệt đến đâu, tớ cũng sẽ tìm cậu, giúp cậu!! Ai bảo.... Ai bảo cậu là người bạn tốt nhất, người thân tốt nhất của An Kỳ tớ chứ?"

"An Bảo Bối....."

"An Bảo Bối....."

Trong màn hình vi tính, mỗi tin nhắn An Kỳ gửi cho cô đều nồng đậm thân tình, tự nói với mình đừng khóc, nước mắt như chống đối cô, chảy không ngừng. An Bảo Bối lau nước mắt, không tiếng động nghẹn ngào, điện thoại trên bàn vang lên, An Bảo Bối nhanh chóng nhận điện thoại. "An Kỳ sao?"

"Là tớ."

"Ừ!" Trong giọng nói của cô tràn đầy vui sướиɠ.

"Lúc mới nhận điện thoại của cậu tứ còn tưởng ai đang đùa dai, không thì là tớ nghe nhầm, nghe nhầm hết, nhưng may mắn, gọi điện thoại đến, là cậu nghe, tớ cũng yên tâm."

"An Kỳ...."

"Ừ?"

"Tớ...Tớ nhớ cậu..."

"..."

"Cũng có lỗi với cậu, lúc trước khi rời đi, tớ không nên cắt đứt liên lạc, vô duyên vô cớ biến mất như vậy, bây giờ mới trở lại..."

"..."

""An Kỳ, cậu sẽ oán giận, hận tớ sao?"

"..."

An Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, hai bên đường không còn nhiều người, những vì sao lẻ loi bị ánh sáng ven đường kéo thật dài. "Đứa ngốc." Giọng nói An Kỳ khẽ đè thấp. "Chúng ta là bạn bè, cũng là người nhà, bạn bè hay người nhà sẽ hận cậu, ghét cậu sao? Hỏi vấn đề này thật khờ."

"Ha ha..." An Bảo Bối bật cười, lại đứng đắn. "Thực xin lỗi, tớ biết rõ có nói bao nhiêu lần thực xin lỗi cũng không thể xóa bỏ sai lầm lúc đầu."

"Được rồi, cậu biết tớ ghét nhất là ba chữ thật xin lỗi đó mà, được rồi, còn phải nói với tớ, trong tám năm nay cậu đi đâu. Sao tớ tung lưới tìm người khắp nơi vẫn không ra cậu? Cũng không thấy cậu đi cô nhi viện gặp viện trưởng?"

"Ừ, tớ sẽ nói...." An Bảo Bối nói ra chuyện một năm một mười, cô cảm thấy những việc xảy ra trong thời gian đó như truyện cổ tích, cho nên đến giờ cô vẫn cảm thấy không tin, kinh nghiệm đủ loại, nhưng đều là thật.....

Người nhà từ trên trời giáng xuống, vài năm sống trong giai cấp vô sản ở Pháp, An Kỳ nghe tưởng thật, giọng nói kinh ngạc phóng to.

"An Bảo Bối, cậu thật sự nhặt được bảo bối, bây giờ là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn, ai da, thật đúng là may mắn, tớ ghen tị đến mức nổi điên!"