Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng

Chương 25: Chương11.1: Cha, con gái đã đến

Cục cưng nhìn gương mặt Vinh Ninh lạnh như băng dưới đáy lòng bỏ thêm một câu, "Bọn họ vốn không có một ai bình thường ."

Cao ốc tập đoàn tài chính Đế không tầng cao nhất.

Lúc Vinh Ninh cùng cục cưng đi vào, bốn người anh em khác một người trong tay đang cầm máy tính bảng , uống loại rượu đỏ tốt nhất, dáng vẻ khác nhau.

Trong đó khoa trương nhất chính là Lộ Phi, cũng không biết rốt cuộc đang nhìn cái gì, nhìn anh ta ôm bụng cười cười to, liều mạng vỗ cái bàn. Trái lại, bình thường nhất đầy quy tắc là Ngôn Hoan cười không có như Lộ Phi khen ngợi, trên gương mặt yêu nghiệt lạnh như băng tràn đầy nụ cười vui vẻ.

Vinh Ninh đi nhanh đến chất vấn nói: "Các cậu cuối cùng là đang cười gì thế? Kêu tôi cùng cục cưng đến để làm gì? !"

Khóe mắt dời đến người cách anh gần nhất đang cười to đến không thể ngừng lại, trong tay đang cầm máy tính bảng Lộ Phi nhất thời sắc mặt đen lại giống như bị cháy sém vậy.

Vinh Ninh một phát bắt được máy tính bảng trong tay Lộ Phi, thở phì phì tìm được video dữ liệu cơ sở dữ liệu, rồi từ đó xóa bỏ nó trong máy tính.

Lộ Phi nhướng mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Vinh Ninh. toàn bộ thân mình đều nằm ở trên ghế sô pha, nụ cười trên mặt lại như trước không chút dừng lại.

"Xóa đi, xóa đi, dù sao thứ này chúng tôi đã sớm sao chép vô số bản rồi."

Lộ phi hướng về phía ba người bên kia. Niếp Minh hướng về phía Vinh Ninh phất phất trong tay máy tính bảng, Phương Trạch Tây dường như không có việc gì giơ cao máy tính bảng mà nhìn. Ngôn Hoan ngáp một cái rồi khép lại máy tính, con ngươi yêu nghiệt lộ ra hứng thú xem cuộc vui.

Vinh Ninh tức giận không thôi, gương mặt Chính Thái lộ vẻ bất mãn.

"Các cậu. . . . . ." Vinh Ninh tắc lưỡi, ngón tay chỉ vào bốn người ra vẻ chuyện đó không liên quan đến mình, lời nói đến cửa miệng thế nhưng lại không nói được một câu.

"Được rồi được rồi." Năm người nhìn Vinh Ninh tức giận không rõ, trước mặt mọi người cùng anh quan hệ tốt nhất Lộ Phi từ trên sô pha đứng lên, cười tà buông cánh tay Vinh Ninh ra . Cánh tay lớn vung lên ôm cổ Vinh Ninh, vô cùng thân thiết nâng cằm hắn lên, sáp khuôn mặt anh tuấn tới gần, hơi thở nóng ấm phả vào trên mặt Vinh Ninh làm cho Vinh Ninh nổi hết cả da gà.

Vinh Ninh không thể tin được nhìn Lộ Phi. Lộ Phi không đếm xỉa đến hai mắt sắp trừng đến rớt ra của Vinh Ninh, nhẹ giọng, dùng giọng nói vô cùng khêu gợi nhìn đôi môi của hắn.

Làm như giây tiếp theo sẽ đưa hắn hòa tan ở trong sự gợi cảm của mình.

"Tôi biết cậu đang tức giận, giận tôi không nên sớm nói rõ ràng chuyện của chúng ta."

Lộ Phi hơi thở xanh rờn, không khí toàn trường sôi trào, Vinh Ninh tẩy sạch tay mình hướng về phía anh ta rống: "Cậu rốt cuộc đang nói cái quái gì thế!"

Lộ Phi nhẹ mím đôi môi,giống như đang suy nghĩ mà sờ sờ cằm, "Chẳng lẽ. . . . . . Một nửa của cậu không phải tôi sao?"

Lộ Phi ngạc nhiên trợn mắt, tủi thân méo miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng về phía Ngôn Hoa khóc lóc kể lể: "Anh hai, anh xem, anh ba anh ấy đứng núi này trông núi nọ, bội tình bạc nghĩa, thay đổi thất thường."

Thâm chí ở trong hốc mắt còn cố làm ra một ít nước mắt, hướng tới chỗ Ngôn Hoan chạy đi, "Anh hai, anh nên vì em làm chủ. . . . . ."

Niếp Minh cùng Phương Trạch Tây che miệng cười trộm, Ngôn Hoan vươn tay kéo lại cánh tay của Lộ Phi đang hướng đến chỗ anh chạy tới túm sang một bên. Từ trước đến nay Ngôn Hoan buồn vui không để lộ , hơi nhíu mày giọng nói trong suốt như nước nói, "Đừng làm rộn."

Anh ngẩng đầu nhìn anh ta, thời gian dạt dào, anh vẫn kiêu căng như trước,đôi mắt tà mị như yêu tinh hơi cong lên, khóe miệng dịu dàng vẽ lên độ cong lạnh nhạt, "Trừng phạt trên giường cũng giống nhau."

Nội tâm Phương Trạch Tây "Phốc ——" cười ra tiếng, tức thì ba người đồng thời cười nghiêng ngã.

Vinh Ninh sắc mặt càng ngày càng hồng, đã muốn dần dần biến thành màu đen.

Niếp Minh tách ra khoảng không, chỉ vào Vinh Ninh mặt đen hỏi, "Không nghĩ, anh đi xem mắt chỉ là lấy cớ? Anh thế mà lại yêu người đồng tính?"

"Ha ha" Lộ Phi lại cười đến cả đau bụng, Vinh Ninh khóc không ra nước mắt, lời kia cũng không phải là hắn nói ra khỏi miệng, rõ ràng chính là cục cưng.

Người khởi xướng tất cả lại cố ý làm bộ như không nhìn, không nghe thấy. Chơi đùa trò chơi trên giá sách, cảm nhận được Vinh Ninh trong đám người đang dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, cục cưng quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to ngập nước nghi hoặc hỏi: "Cha , người nhìn cục cưng làm gì?"

Vinh Ninh sống lưng thoáng cứng đờ lên, cả khuôn mặt nặn ra tươi cười nhìn bé: "Không có."

"Chậc chậc. . . . . ." Lộ Phi chẹp miệng lắc đầu lại lần nữa dựa trên bả vai của Vinh Ninh: "Anh yêu, nghe giọng nói anh kìa dịu dàng tựa như một dòng nước xuân, trái tim của em. . . . . ."

Lộ Phi giả vờ giả vịt ôm ngực, giả vờ vô cùng đau đớn , "Thật lạnh thật lạnh đó nha . . . . . . ."

Vinh Ninh nhảy một phát cao ba thước, rời khỏi trói buộc biếи ŧɦái của Lộ Phi: "Em có thể câm miệng cho tôi không?"

Lộ Phi không đếm xỉa đến sự ác cảm của Vinh Ninh đối với mình, xoay người hướng về phía cục cưng đi đến, nhìn bé trong chốc lát, cúi xuống thân mình, làm cho mình cùng cục cưng cao bằng nhau: "Cô gái nhỏ, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Lộ Phi, tôi cho cậu biết, đừng hòng đυ.ng đến con gái tôi!" Gặp Lộ Phi đi đến chỗ của cục cưng, Vinh Ninh lên tiếng cảnh cáo.

Tuy rằng trước kia thường cùng Lộ Phi ở chung một chỗ, làm một số chuyện chỉ có người cặn bã mới có thể làm, nhưng mà hiện tại hắn đã muốn cải tà quy chính rồi , không còn giống mình trước kia nữa nhưng Lộ Phi cũng không phải ai biết trong lòng cậu ta cuối cùng là đang che giấu lòng dạ thế nào!

Nhỡ may. . . . . . Nhỡ may Lộ Phi nhìn trúng con gái của hắn thì làm sao bây giờ?

Vinh Ninh sửng sốt nghĩ, tuy rằng chồng lớn tuổi hơn vợ cũng thật là bình thường, nhưng mà Lộ Phi lớn hơn nhiều so với cục cưng sao? !

Nếu tương lai Lộ Phi cùng cục cưng kết hôn như vậy hắn phải làm sao bây giờ?

Đương nhiên, có thể làm cho Lộ Phi gọi mình là cha vợ cũng tốt. . . . . . Không đúng không đúng!

Vinh Ninh cố gắng lắc đầu bỏ qua những ý nghĩ vừa rồi trong đầu, sẽ không , con gái của hắn sẽ không coi trọng Lộ Phi tên sắc phôi kia!

Phương Trạch Tây một tay chống má, mệt mỏi mở miệng, "Anh ba lại bắt đầu ở trong đầu vẽ thêm chuyện rồi."

Niếp Minh mỉm cười, tổng kết trọng điểm, "Xem ra anh ba không chỉ có yêu em trai như mạng mà hiện tại đã muốn thăng chức thành yêu con gái hơn mạng rồi."

Hai người nhếch miệng cười trộm, Ngôn Hoan cầm lấy ly rượu im lặng không nói, anh tuyệt đối sẽ không nói bất cứ cảm nghĩ gì.

Cục cưng không đếm xỉa đến tức giận của Vinh Ninh ban nãy, cộng thêm gương mặt không ngừng thay đổi biểu cảm của hắn giống như cũng không phải là như thế, đối với cục cưng hắn đã cố gắng hết sức lộ ra hòa nhã dễ gần rồi.

Cục cưng vươn hai ngón tay nhấp cùng một chỗ, trả lời câu hỏi của Lộ Phi , "Bảy tuổi!"

Giọng nói to, khuôn mặt lại xinh đẹp, nhìn thế nào cũng giống như cùng Vinh Ninh từ một khuôn đúc ra giống nhau làm cho người ta không thể không tin bọn họ là cha và con gái.

Lộ Phi thoáng chút đăm chiêu xoa đầu cục cưng.

Bảy tuổi, có gương mặt giống nhau, thời gian cũng trùng khớp với khoảng thời gian nghĩ lại mà kinh của Vinh Ninh, khó trách khi nhìn đến tần số nhìn cũng không chỉ có riêng chính mình kinh ngạc

"Chú. . . . . .”

cục cưng gọi, kéo Lộ Phi đang ở trong suy nghĩ trở lại.

"Chuyện gì?"

“Chú là bạn trai của cha sao?"

"Hả?" Lộ phi bị cục cưng hỏi trong chốc lát trợn mắt há hốc mồm.

Chương 11.2: Cha, con gái đã đến

Edit: Dâu Tây Nhỏ

Beta: Đào

" A?" Lộ Phi bị cục cưng hỏi, trong lúc đó trợn mắt há hốc mồm, hắn ta vốn cho rằng trẻ con nghe không hiểu trò cười giữa người lớn với nhau, cho đến khi nghe cục cưng hỏi về vấn đề này. Lộ Phi mới biết được sự tình nghiệm trong đến cỡ nào. Bây giờ trẻ con quả nhiên cũng đã tiến hóa đến mức này, không chỉ chuyện nam nữ có thể hiểu, ngay cả chuyện giữa nam nam với nhau cũng đều rõ như lòng bàn tay.

" Cục cưng hỏi chú, chú đến cùng có phải hay không bạn trai của cha!" Cục cưng giậm chân, làm ra một bộ dáng gấp gáp.

" Không phải đâu." Lộ Phi hơi quay đầu dư quang đặt trên người Vinh Ninh, Vinh Ninh khôi phục trực giác kỳ quái nhìn hắn ta.

" Chú, cha..." Lộ Phi chớp chớp hai hàng lông mày, gắt một cái, đáy mắt lộ vẻ ghét bỏ.

" Chú mới chướng mắt ."

" Hừ!"

Cuối cùng cũng nghe hiểu đề tài mà hai người kia nói đến cùng là gì, Vinh Ninh nhìn Lộ Phi trong lòng nhổ một bãi nước miếng.

" Tôi còn chưa chướng mắt bằng cậu đâu! Hừ hừ hừ..." Vinh Ninh trong khoảng thời gian ngắn nói sai, lại nói được càng thêm lợi hại " Ông đây căn bản không nghĩ tới muốn trên cậu!"

Cục cưng hít sâu một hơi, giống như đã giải quyết được sự việc lớn." May quá chú không phải bạn trai của cha".

Bàn tay nhỏ bé vuốt ve ngực của Lộ Phi nói "Tác phong không đứng đắn thì tự chịu"

"Tác phong không đúng đắn..." Lộ Phi nửa ngày không hiểu, chỉ bản thân nói.

"Cháu đang nói chú à?" Cục cưng gật đầu nhẹ, vừa chỉ chỉ Vinh Ninh."Bị phúc hắc mê hoặc rồi."

" Tôi..."

" Cho nên a, chú cùng cha đều là thụ, như thế nào còn có thể có thể ở cùng một chỗ?" Cục cưng kéo cằm nhẹ giọng nói,"Chẳng lẽ mỗi lần trên giường, hai người đều là M phải chọn ra S, chẳng lẽ mỗi ngày sẽ luân phiên đến ai là S sao ?"

"..."

Trong khoảng thời gian ngắn, lời nói của đứa trẻ làm cho không người nào có thể lý giải, biết rõ điều ảo diệu trong đó Niếp Minh nhàn nhạt mở miệng, hướng tới tổ hợp hai người ngu ngốc giải thích cái gì gọi là S cùng M, kể cả công kích cùng bản chất khác nhau. Niếp Minh bên môi vui vẻ còn chưa kịp qua đi, cục cưng chỉ đầu của anh, hưng phấn giậm chân nhỏ.

"Oa... Bên trong con chó phúc hắc đang tiến công!"

Lần này Niếp Minh không thể cười được nữa, cục cưng giống như hết sức thích phân biệt rõ ràng thuộc tính năm người này, hai mắt thật to chợt lóe lên gọi Ngôn Hoan là nữ vương kiêu ngạo làm công, Phương Trạch Tây là công biếи ŧɦái.

Đứa bé đã khiến năm người đàn ông không biết làm sao, bất quá ngoại trừ Vinh Ninh cùng Lộ Phi hai người bên ngoài, ba người khác đối với xưng hô của cục cưng vẫn tương đối hài lòng.

Ít nhất, công chữ này nghe thật bắt mắt, không phải khi ở trên giường sẽ ở trên sao?

Cục cưng cúi đầu xuống tiếp tục chơi trò chơi, nhìn trò chơi giống như rất phức tạp, nhưng cục cưng lại có thể dễ dàng thông qua bốn ải.

Các chú này rất thú vị , mà dựa theo vé máy bay của mẹ, ngày mai là có thể về nước, mà cô có thể lợi dụng cậu út để chống đỡ vài ngày.

Bàn tay nhỏ bé giật giật, lại dễ dàng vượt qua cửa ải, cục cưng cảm thấy trò chơi ngây thơ có chút nhàm chán, nhưng không làm tâm tình cục cưng trùng xuống, trêu cợt người khác đó mới là niềm vui lớn nhất.

Bị tiểu quỷ chỉnh tới tình cảnh lúng túng là một chuyện, chuyện chính sự mới là một chuyện khác.Lộ Phi ho khan vài tiếng, phá vỡ tình cảnh cứng ngắc, thấy cục cưng chơi trò chơi, liền kéo cánh tay Vinh Ninh đến trước mặt Ngôn Hoan, nhìn cục cưng một cái mới yên tâm thoải mái hỏi.

" Tiểu gia hỏa kia thật sự là con gái của cậu?"

Vinh Ninh trắng mắt liếc hắn một cái, "Cậu không phải lại nói nhảm sao? Không thấy được tôi cùng bé giống nhau à?"

" Nhưng mà - -" Lộ Phi chuẩn bị nghiêm túc giáo dục Vinh Ninh một chút quan niệm "Trông mặt mà bắt hình dong".

" Trên đời này tướng mạo tương tự có rất nhiều người, cậu có thể cho rằng Tỉnh Thương cùng Hồ Hạnh Nhi là sinh đôi sao?"

Vinh Ninh trừng mắt nhìn anh, " Cậu có thể lấy cái ví dụ khá hơn một chút sao! ?"

Lộ Phi nhíu lông mày, hướng Vinh Ninh khoa tay múa chân, "Xem một chút, xem một chút, một khi nhắc đến chuyện gia đình, cậu lại biến thành như vậy, đầu tiên là Vinh Viễn hiện tại lại là cục cưng."

Vinh Ninh buồn bực không nói lời nào, liên tục trầm mặc, Ngôn Hoan mở miệng,anh thong thả ung dung giải quyết trọng điểm.

"Đi làm giám định DNA, hoặc là đem mẹ đứa trẻ đó tìm đến."

"Bình thường ADN giám định khoảng một tuần lễ sẽ có kết quả, chẳng qua nếu tôi làm, một ngày là có thể giải quyết vấn đề." Phương Trạch Tây nhàn nhạt ngắt lời,lời nói ra thể hiện là một thầy thuốc tiêu chuẩn.

"Nếu như nuôi con thay người khác, thì thật không đáng." Niếp Minh ôn hòa nói. Ánh mắt bốn người cùng nhau nhìn về Vinh Ninh, Vinh Ninh trương ra khuôn mặt lạnh lùng, trầm mặc rất lâu.Khi hắn trở lại Vinh gia đã vào buổi trưa,cục cưng giống như lơ đễnh nhìn về phía giám định ADN. Mặc dù cục cưng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng kì thực Vinh Ninh cảm thụ rất rõ trong đó, nếu như hiện tại Vinh ba ba thập phần hoài nghi hắn đến cùng có phải vinh ba ba con trai hay không, buộc hắn đi làm giám định ADN, Vinh Ninh tuổi cũng đã lớn như vậy chắc sẽ không tiếp thu được, huống chi còn có cục cưng bảy tuổi.Hắn nắm chặt quả đấm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bọn họ,

"Tôi tin tưởng đứa trẻ đó chắc chắn là con của tôi."

"Vinh Ninh, cậu đã suy nghĩ kỹ càng..." Lộ Phi còn chưa nói hết, Vinh Ninh đã cầm ống lấy máu, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn chằm chằm anh ta, những lời anh ta muốn nói, toàn bộ đều bị chặn ở trong cổ họng.

"Tôi làm không được." Vinh Ninh giọng nói đè thấp , "Tôi không thể làm ra chuyện có thể tổn thương đến cục cưng dù là một chút." Hắn che l*иg ngực của mình, ánh mắt kiên định mà trầm ổn, "Năm đó, nếu như tôi không có động kinh hơn nửa đêm trong bão tuyết đi đua xe, tôi cũng sẽ không quên đi một năm ký ức kia, nếu như tôi không bỏ quên lời nói kia, tôi còn có thể tìm được mẹ con cô ấy, lòng của tôi...

"Vinh Ninh nện cho ngựcc vài cái, sức lực rất lớn, thủy chung so ra không kém gì bi thương của hắn,

"Lòng của tôi cũng sẽ không quên, cũng sẽ không cách nhiều năm như vậy, tôi mới biết được tôi có con gái đáng yêu như vậy, tôi thiếu mẹ con cô ấy nhiều năm như vậy, thiếu nhiều như vậy, đền bù tổn thất cũng không kịp, tại sao có thể làm tổn thương cục cưng chứ?"

"Vinh Ninh..." Lộ Phi còn muốn nói tiếp cái gì, Ngôn Hoan kịp thời kéo anh ta lại. Bây giờ tâm tình kích động của Vinh Ninh, nội tâm bị chi phối áy náy, tuy nói kẻ trong cuộc hì mê muội, kẻ ngoài cuộc thì rõ ràng, nhưng mà, lấy thân tâm lời mật, cũng biết là, làm cho Vinh Ninh mang cục cưng đi làm giám định ADN, là chuyện gian nan cỡ nào.Vinh Ninh dừng một chút, kể từ năm ấy xảy ra tai nạn xe cộ đã quên đi rất nhiều chuyện, hắn đã thật lòng hối cải. Bởi vì hắn cảm thấy, trong đoạn trí nhớ kia là ký ức khắc sâu chuyện làm cho mình.... Cần phải... Cũng có một người như vậy, hắn đã quên mất, nhưng mà, thật yêu sâu đậm.