Chuyển ngữ: Team Sunshine
Hoắc Mãng không nói cho cô gái nghe về quá khứ tàn khốc của anh, ánh mắt nghiêm nghị tập trung vào ngọn lửa rực cháy, anh dùng tay không quét qua ngọn lửa, dùng dao rạch vài nhát lên bề mặt con cá lớn.
Lam Vãn sững sờ nhìn anh hồi lâu mới định thần lại, hai mắt ảm đạm, cắn chặt môi, cô xin lỗi rồi nói: "Thực sự xin lỗi, tôi không nên hỏi..."
Thực ra, cô chỉ hỏi anh xem phải đợi tới khi nào nhưng cô không ngờ anh lại tự nói với mình rằng gia đình anh không còn trên đời nữa. Việc được gia đình giáo dục tốt đã dạy cô không được nhắc đến chuyện buồn của người khác, vì vậy cô cũng không dám hỏi thêm câu nào.
Hoắc Mãng khẽ nhướng mày, cắt miếng thịt trắng nõn không xương ngon nhất ở bụng cá, cắm vào mũi dao đưa lên miệng cô, nghiêm nghị nói: "Ăn đi."
Giọng điệu ép buộc cô ăn của anh trước nay luôn thô lỗ như vậy, giống như việc cho con mèo con xinh xắn ăn hết miếng này đến miếng khác, anh chăm chú nhìn cô ăn một cách ngon lành, ăn được nửa con thì cô không ăn nữa, anh bèn cầm cây tre nướng cá lên, ăn nửa con còn lại một cách nhanh chóng.
Nếu không phải vì sợ cô cảm thấy không sạch sẽ, anh đã dùng tay xé nát nó.
Ăn no rồi lại nghĩ đến chuyện tìиɧ ɖu͙©, ngồi bên bờ sông đón gió mát, mặc dù người thanh niên ăn uống hơi thô lỗ nhưng anh rất biết cách thưởng thức món tráng miệng.
Anh nằm lên đùi cô một cách thoải mái, khuôn mặt tuấn tú của anh bị che bởi cái áo rộng màu trắng của cô, anh đang chiêm ngưỡng khung cảnh đẹp đẽ trong áo cô.
"Anh mau tránh ra đi, lỡ lát nữa có người tới sẽ nhìn thấy mất." Vành tai Lam Vãn dần ửng đỏ, cô dùng cánh tay mảnh khảnh đẩy cánh tay rắn chắc đang ôm chặt lấy eo cô.
Anh không chỉ đơn giản là chiêm ngưỡng bằng mắt mà đầu, vai và cổ đều nằm trong chiếc áo thun của cô.
Nhìn từ xa, cái áo đang bị phình to trước mặt không khác gì một người phụ nữ đang mang thai, chỉ khác là bên trong không phải một đứa bé, mà lại là một người đàn ông cao lớn với thân hình đồ sộ.
Đột nhiên, anh liếʍ một cái khiến đầu ngực cô nhạy cảm hơn, cô vô thức đưa tay ôm lấy thân mình, sợ anh sẽ cởϊ qυầи áo của cô ra giữa ban ngày và đùa giỡn với cô một cách công khai.
Lam Vãn không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được hàm răng anh đang ma sát mạnh trên ngực cô, đầu ti cô bỗng dựng đứng lên khi được anh ngậm. Mặc dù có một bộ ngực mềm mại là điều đáng tự hào, nhưng nó vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nó không thể chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội trong vài ngày liên tiếp như vậy được, ngực cô đã sưng và hơi đau.
Chiếc áσ ɭóŧ được cởi ra và đẩy lên trên, lưỡi của người đàn ông vẫn liếʍ mυ'ŧ, vừa nút chọn nhũ hoa vừa phát ra tiếng thở hổn hển và rêи ɾỉ, chứng tỏ đây là một bữa ăn thỏa mãn.
Cô không dám cúi đầu nhìn vào trong cổ áo mình, đôi mắt đầy sự mờ mịt liếc sang một bên, mím chặt môi nhưng vẫn để lộ ra vài tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, không thể kiểm soát được.
Răng rắc…
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng dẫm lên cành cây, âm thanh này đã báo động đôi trai gái bên bờ sông, người đàn ông đang thưởng thức bộ ngực đầy đặn và kiêu kỳ bỗng bị cắt ngang, bực mình chui ra khỏi áo, ánh mắt anh sắc lạnh và dữ tợn, anh đứng dậy nhìn lướt qua hàng cọ phía sau.
Bị người khác nhìn thấy, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vã sửa sang lại chiếc áo trắng rộng thùng thình của mình, đôi mắt to tròn của Lam Vãn thoáng thấy một bóng dáng gầy gò đang hoảng sợ chạy về phía ngôi làng.
Đó chính là cô bé biết nói tiếng Trung lần trước đến đưa cơm.
Trực giác mách bảo cô rằng cô bé kia muốn nói chuyện với mình.
Lần trước gặp mặt có lẽ là lần đầu tiên nên còn chưa quen, lần này trước ánh mắt dữ tợn của người đàn ông nên cạnh cô, cô bé ấy lại càng sợ hãi không dám đến gần.
Bị mất hứng, vẻ mặt của Hoắc Mãng khó chịu, anh vuốt mái tóc đen của mình, nắm tay cô cùng đi về phía ngôi nhà.
"Tôi có thể nói chuyện với cô gái nhỏ đó được không?" Lam Vãn cố gắng sải bước sau lưng anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Nói gì với một người nô ɭệ chứ?”
“Nhưng em ây có thể nói tiếng Trung, có lẽ em ấy là…”
"Mỗi năm có rất nhiều phụ nữ bỏ trốn khỏi các băng đảng ở biên giới." Hoắc Mãng dùng lòng bàn tay to siết chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô gái mềm mại, nghiêm giọng nhắc nhở: "Không ai có thể chạy trốn, tất cả đều chết ở nửa đường rồi."
Lam Vãn ngạc nhiên nhìn anh, sau một lúc, đôi mắt đen cô đơn cụp xuống, cô mím môi không nói thêm câu nào, vẫn nắm tay anh bước vào khoảng sân nhỏ của ngôi nhà.
Thực ra cô không có ý đó.
Chỉ là khi cô gặp một cô bé cùng cảnh ngộ ở nước ngoài, cô muốn nói vài lời an ủi với các cô gái.
Hơn nữa, kinh nguyệt của cô chỉ còn hai ngày nữa là hết.
Cô càng lo lắng và sợ hãi hơn, hàng đêm nằm bên cạnh Hoắc Mãng, thân thể nóng bỏng cuồng nhiệt của anh gần như có thể nuốt chửng cô.
Anh sẽ nói vài lời thô tục bên tai khiến cô đỏ mặt, anh cũng sẽ nói đi nói lại rằng cô sẽ sinh cho anh vài đứa con xinh đẹp.
Mỗi lần anh nói ra, cô lại nhớ đến bố mẹ đang rất vất vả để tìm mình.
Nếu biết đứa con gái ngoan hiền của mình bị kẻ buôn người bán cho một thanh niên thô lỗ và hung dữ như thế này, họ sẽ cảm thấy sợ hãi và buồn biết bao.
Hôm nay nghe anh nhắc đến chuyện kết hôn, cô lại càng thêm xấu hổ, sau khi trở về nhà, cô ôm gối co ro trên cái giường gỗ, ngẩn người dựa vào bên cửa sổ.
Hoắc Mãng biết cô nhớ nhà, nhưng anh thà bóp nghẹt bông hoa tươi sáng và mỏng manh này trong lòng bàn tay của chính mình còn hơn thả cô đi.
Cô còn trẻ, trải qua ít chuyện, trong khoảng thời gian này anh có thể để cho cô không vui vẻ gì, nếu một lời đe dọa thô bạo có thể khiến cô ăn ngủ tốt hơn, anh không ngại tiếp tục làm điều đó.
Sau vài năm nữa, có ba bốn đứa con, cô sẽ gạt bỏ quá khứ và sống hết lòng với anh.
---
"A Mãng, tao thực sự không hiểu sao mày lại mua một cô trinh nữ bằng số tiền liều mạng mới kiếm được, chi bằng đến Tam Giác Vàng, tao tìm cho mày một người phụ nữ ngực to và sống một cuộc sống tốt đẹp với nhau."
Khi trời bắt đầu tối, Hoắc Mãng cởi trần, để lộ ra phần thân trên vô cùng rắn chắc, thực hiện động tác chống đẩy trên tấm thảm ngoài sân, cánh tay và phần bụng cứng như sắt của anh phập phồng theo những chuyển động lên xuống.
Người đàn ông này thật hoàn hảo và mạnh mẽ, một cơ thể khỏe mạnh đáng kinh ngạc, vì nhiều năm phải sống chết đấu tranh nên anh luôn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Điện thoại di động được bật và đặt bên cạnh, người ở đầu dây bên kia thở dài, cho rằng việc mua cô là không xứng đáng.
“Cẩn thận bị lây bệnh.” Hoắc Mãng chống hai tay trên mặt đất, trầm giọng nhắc nhở người anh em tốt từng trải qua nhiều trận chiến cùng nhau.
Sát Tụng nghe xong cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm giọng nói chuyện với anh.
"A Mãng, trong trận đấu quyền anh ngầm ở Tam Giác Vàng, tao phát hiện ra đối thủ lần này là một lính đặc nhiệm Afghanistan đã xuất ngũ."
Người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn nhếch môi, hỏi: “Mày sợ à?”
"Không phải là tao sợ, A Mãng, tao có thể đảm bảo Quân đội Độc lập bang Kachin sẽ cho phép mày đi qua biên giới giữa Trung Quốc và Myanmar, nhưng không có gì đảm bảo cho tính mạng của mày trên sàn đấu."
“Ở Trung Quốc có một câu mà mày nên nghe, người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.”
"Tao không muốn mày chiến đấu đến chết. Cả tao và mày đều biết mày thực sự đủ tiêu chuẩn để gia nhập Quân đội Độc lập hơn tao." Sát Tụng sử dụng tiếng Trung Quốc thành thạo, nói ra vài câu vô cùng nghiêm trọng.
Hoắc Mãng đứng dậy, đưa tay lên lau mồ hôi trên khuôn mặt tuấn tú của mình, dứt khoát ngắt lời: "Tụng, được rồi."
Sát Tụng càng ngày càng hung bạo hơn, anh ta mắng chửi ở trong điện thoại: "Thằng nhóc, mày đúng là ngu như bò, đồ cố chấp!"
Có tiếng lạo xạo từ cửa nhà truyền đến, Hoắc Mãng nhìn thoáng qua cửa thấy một bóng dáng mảnh mai bước ra, trầm giọng rồi vội vã cúp máy: "Đừng nói nữa, vợ tao đến tìm tao rồi."
Anh đứng sừng sững giữa sân, mái tóc đen mượt còn vương chút mồ hôi, nhìn thấy cô gái cả buổi chiều không có chút tinh thần nào đang đi về phía mình, trong ngực ôm một cái chậu gỗ, chiếc áo phông anh thay sáng nay đang nằm trong chậu.
Ánh mắt anh khẽ rũ xuống, hai tay mảnh khảnh ôm lấy chậu gỗ, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn xuống bờ sông để giặt quần áo."
Hoắc Mãng cúi đầu, mân mê đôi môi gợi cảm trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cười xấu xa nói: "Tốt, em đã biết giặt quần áo cho chồng mình rồi."
Cách xưng hô này hiển nhiên không nằm trong phạm vi thích ứng của cô, có thể nhìn thấy khuôn mặt cô đang đỏ bừng, cô ấp úng giải thích: “Không phải, không phải.”
Cô thấy mấy ngày nay cô đều mặc quần áo của anh, cô nên có trách nhiệm giặt chúng, hơn nữa trời cũng sắp tối, cô sợ khi phải ở chung phòng với người con trai có du͙© vọиɠ mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Hoắc Mãng không nghĩ nhiều, thấy cô chủ động đi ra ngoài cho thấy đây là một dấu hiệu tốt, anh với tay kéo chiếc khăn mặt trên dây xuống để lau, cầm lấy cái chậu trong tay cô, dẫn cô đến một con mương nhỏ được hình thành từ nhánh của một con sông ở lối vào làng.
Sau bữa tối, có rất nhiều người phụ nữ Đông Nam Á từ các ngôi làng gần đó tụ tập dưới mương để giặt quần áo.
Anh cũng không đυ.ng tay, chỉ chọn cho cô một phiến đá nhẵn nhụi rồi nhìn cô ngồi xổm xuống giặt quần áo. Sau đó, anh đi tắm ở hạ lưu, nơi những người phụ nữ không thể nhìn thấy.
Xung quanh, những người phụ nữ Myanmar da ngăm đột nhiên thấy cô gái da trắng xuất hiện, họ vừa nhìn cô vừa bàn tán, thì thầm bằng thứ tiếng mà cô không hiểu.
Từ giọng nói của họ, Lam Vãn cảm nhận được sự bàng hoàng và sợ hãi, không phải với cô, mà là với người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai và hung dữ đã đưa cô đến đây.
"Chị ơi, chị có cần bột xà phòng không?"
Giọng nói trẻ con của cô gái nhỏ văng vẳng bên tai, Lam Vãn kinh ngạc quay đầu lại, cô nhìn thấy khuôn mặt trẻ con lần trước đưa đồ ăn tới cho cô.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô gái mười bảy tuổi cùng cô gái mười bốn tuổi suýt khóc cùng nhau.
Không cần phải nói nhiều, họ có thể thấy hình ảnh quê hương trong mắt nhau.
Hai người vui vẻ gặp nhau dưới mương, trò chuyện bằng tiếng Trung Quốc mà không sợ những người phụ nữ Myanmar nghe thấy.
Trong cuộc trò chuyện, cả hai đã trao đổi tên và tuổi, cũng như thời gian họ bị bắt cóc.
Cô gái lớn rất ngạc nhiên và đau khổ, hóa ra cô bé 14 tuổi Tiểu Du đã bị bắt cóc được một năm rưỡi và đang làm việc tại nhà của lão Thái.
Tiểu Du biết được cô gái này cũng bị mua về, lộ ra vẻ lo lắng: "Chị à, anh ấy trông dữ tợn như vậy, có đánh chị không?"
Lam Vãn không biết phải giải thích với một cô gái mười bốn tuổi là Hoắc Mãng "dữ tợn" với mình như thế nào, chỉ lắc đầu nói: "Không, anh ấy không đánh chị."
Cô gái nhỏ nép sát vào người chị xinh đẹp tỏa hương thơm khắp cơ thể, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chị sẽ kết hôn cùng anh ấy sao?”
“Tiểu Du, chị…” cô dừng lại, trong lòng căng thẳng: "Bố mẹ của chị vẫn đang đợi chị về."
Nghe nói đến việc muốn về nhà, cô gái nhỏ không cầm được nước mắt, xúc động nắm lấy tay cô rồi khóc nức nở: "Chị ơi, em đã tìm được một con đường núi có thể đi lên phía Bắc, đi thẳng về phía Bắc, băng qua biên giới là có thể về tới nhà.”
"Nhưng…" Bằng cách nào đó, Lam Vãn muốn ngăn cản cô gái nhỏ đang có suy nghĩ bốc đồng này.
Hoắc Mãng đã nói với cô, tất cả những người phụ nữ cố gắng leo qua núi đều chết ở giữa đường.
Nhưng cô gái nhỏ này lại đang chìm vào sự sung sướиɠ khi được trở về nhà, cô ấy vừa múa may vừa kéo tay cô, cười toe toét: "Mấy ngày nữa Tiểu Du có thể về nhà rồi. Chị ơi, chúng ta cùng nhau về nhà đi."