Bắt Em Vào Tròng

Chương 4: Nhưng em đã được bán cho anh để làm vợ rồi

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Quanh chòi tắm lộ thiên không một bóng người.

Giọt nước ấm áp trượt xuống cơ thể của hai người.

Đôi mắt màu trà của Lam Vãn vẫn lộ nét bối rối hoảng sợ, mái tóc đen dài ướt nhẹp phủ trên tấm lưng trắng ngần, đường cong vòng hông mảnh khảnh, hai ba lọn tóc dính sát vào mặt, cánh tay che chắn trước lớp áo ngực trắng hồng làm cộm lên cặp ngực mềm mại đẫy đà trắng mịn.

Trước ánh nhìn chăm chú cuồng nhiệt từ anh, cô không còn nơi nào để trốn. Trong lòng cứ sợ anh sẽ thật sự tự tay cởi giúp cô, mắt liếc về phía chiếc váy nát bươm thành đống vải vụn rơi đầy trên nền đất ở bên ngoài, cô biết anh không phải đang nói chơi.

Lam Vãn khó xử cắn môi, cả người cô từ mặt đến tai đều đỏ ửng, chân trần dần dần xoay qua đưa lưng về phía anh, bàn tay nhỏ rướn ra sau từ từ cởi nút thắt áo ngực, đầu ngực màu hồng phấn trên đỉnh hai luồng mềm mại còn chưa kịp nhảy tưng ra thì đã bị bàn tay to lớn của người đối diện bắt lấy nhào nặn.

Thân hình cao to cường tráng của đàn ông mang theo hơi thở nóng bỏng áp sát dáng người mảnh mai duyên dáng ướŧ áŧ từ phía sau. Cánh tay cộm lên từng đường gân xanh như gông cùm khóa chặt vòng eo thon gọn, một bàn tay khác thì không ngừng sờ soạng đầṳ ѵú màu hồng thành hình dạng khác nhau.

Lam Vãn không đủ sức để ngăn cản sự xâm phạm từ đối phương, phần hông mềm nhũn vắt trên cánh tay mạnh mẽ của anh, cô nhỏ giọng thút thít: “Anh bỏ tay ra được không? Tôi đau quá…”

Ngón tay thô ráp của Hoắc Mãng vừa ấn vừa nhéo đầu ti nhọn hoắt hồng phấn, gương mặt điển trai cúi xuống, anh khẽ cắn vành tai cô, gằn giọng nói: “Cục cưng, em là cô vợ nhỏ anh mua về nhà, không phải là Bồ Tát sống mua về thờ phụng đâu.”

“Không, tôi bị người ta bắt tới đây mà, tôi thật sự không biết gì hết… ưm…” Anh vặn cằm của cô nghiêng sang một bên, bắt cô ngước lên đón nhận đợt tấn công tung hoành ngang dọc từ đầu lưỡi mình, người đàn ông nuốt lấy tiếng khóc nỉ non của cô gái vào trong cổ họng, bầu ngực nở nang run rẩy đau đớn vì bị bàn tay to lớn sần sùi vết chai chơi đùa.

Không còn chuyện nào nhục nhã hơn chuyện này nữa, truyền thống kín đáo dè dặt giữ kẽ cô tôn thờ mười bảy năm nay đang tra tấn lòng tự tôn của cô từng chút một.

Nhưng hết cách, ai bảo đầṳ ѵú của cô gái nhỏ nhạy cảm cực kỳ, cặρ √υ' to tròn mềm mịn sau khi được chăm sóc thì càng trướng to hơn dựng đứng trong không khí. Cô cố gắng kiềm chế tiếng rên yêu kiều đang bồi hồi bên môi, cô ngượng ngùng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng thô to đâm ở sau mông mình đang cọ xát qua lại.

Chỉ còn cách một lớp qυầи ɭóŧ màu trắng chưa cởi ra.

Hoắc Mãng không hề che giấu khao khát cùng du͙© vọиɠ của bản thân, anh không có phụ nữ, nhưng không có nghĩa là anh không có khát vọng tìиɧ ɖu͙© mỗi khi màn đêm buông xuống.

Ở Manpur, nam giới mười tám mười chín tuổi đã là ba của hai ba đứa con. Vậy nên vốn dĩ định sau khi đấu xong trận quyền anh này sẽ tìm một cô gái người Đông Nam Á biết chăm lo gia đình có thể sinh con đẻ cái làm vợ, nhưng không ngờ rằng hôm nay tên buôn người lại mang đến một phần quà lớn cho anh.

Bắt cóc từ gia đình đàng hoàng thì sao?

Con gái nhà lành thì sao?

Người thân ở tỉnh Vân Nam không tìm thấy được cô, tên buôn người cũng đã bán cả người cô cho mình rồi, anh chắc chắn phải làm cho cô vợ nhỏ này sinh vài đứa con trắng trẻo xinh xắn cho mình.

Vừa nghĩ đến đây, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© trong bùng cháy mãnh liệt hơn nữa, cây gậy với kích thước khủng khϊếp dưới háng đang cọ trên phần hông sau lưng cô càng lúc càng phình to ra. Bàn tay anh nhào nặn bầu vυ' trơn mịn đầy đặn đã trướng to hết mức mạnh bạo hơn nữa, cúi đầu cướp lấy đôi môi mềm mại của cô, anh chiếm lấy từng ngóc ngách trong khoang miệng của cô, quấn quýt mυ'ŧ lấy từng ngụm nước ngọt ngào giao nhau nơi đầu lưỡi một cách điên cuồng hoang dại.

“Ưm… đau… đừng bóp nữa… Xin anh mà… đau quá, ứm…” Cô vừa thở hổn hển vừa không kìm được rêи ɾỉ thành tiếng, lực tay của anh quá lớn, lòng bàn tay lại thô ráp như giấy nhám, cô thực sự không thể chịu nổi cảm giác ran rát ma sát trước ngực.

Hoắc Mãng nghe tiếng rêи ɾỉ của cô, mỗi một tấc động mạch khắp người anh đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt. Anh thở hổn hển buông ta cho đôi môi đỏ mọng của cô. Sợ cô vùng vẫy, bàn tay anh túm chặt đôi tay cô lại đẩy lên tường.

Anh hơi hạ thấp đầu gối, một cánh tay khác đỡ dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của mình, cọ thật khẽ bên viền qυầи ɭóŧ, anh dỗ cô một cách thô bạo: “Không đau! Cục cưng, em chịu đựng một chút, để anh đâm vào trong chơi một lát là sướиɠ liền.”

“Không muốn, anh tránh ra đi. Tôi khó chịu lắm, thả tôi ra…” Lam Vãn hoảng sợ run lẩy bẩy, càng khóc càng dữ dội, ngay cả chân và bụng cô cũng mềm nhũn, cô bé non mềm được bao bọc bởi lớp qυầи ɭóŧ đang bị một cây gậy thô dài cương cứng ma sát tạo nhiệt.

Nhiệt độ thật khủng khϊếp, cô gần như sắp bị hoà tan.

Đôi tay của cô gái mười bảy tuổi đang chống lên tường khóc lóc đáng thương, cô không hiểu sao lại phải đối xử với cô như vậy? Cô vẫn còn là học sinh cấp ba, là viên ngọc không tì vết trong tháp ngà.

Ngay lúc cô tưởng mình đã khó mà thoát khỏi kiếp nạn này, người đàn ông sau lưng chợt dừng lại, giọng điệu của anh đượm vẻ thất vọng, lời nói xấu hổ đến mức khiến một cô gái muốn chui đầu xuống lỗ.

“Vợ ơi, em đến tháng rồi này.”



Lam Vãn không dám hỏi Hoăc Mãnh lấy đâu ra băng vệ sinh và cả một bộ đồ lót mới toanh chưa cắt mác.

Bất ngờ hơn là kích thước của áo ngực lại vô cùng phù hợp, qυầи ɭóŧ là một mảnh vải ren màu đen hình tam giác, kiểu dáng gợi cảm mà đàn ông rất thích.

Chiếc váy đã nát như bươm, cô chỉ có thể mặc một chiếc áo thun rộng màu đen dài vừa đủ che được đến đùi.

Mà cô vẫn chưa dám nói chuyện với người đàn ông đang xanh mặt kia, trông vẻ mặt anh rất tệ, l*иg ngực dồn nén du͙© vọиɠ không có nơi nào để giải toả.

Căn nhà gỗ nhỏ tắt đèn, xung quanh tối đen như mực, người đàn ông không có nơi để dập lửa ôm lấy cô nằm lên chiếc gối trên giường, anh đắp cho cả hai một cái mền mỏng rồi bực dọc nói: “Nhắm mắt! Đi ngủ!”

Cô nhút nhát co ro nằm trong l*иg ngực săn chắc ấm áp của anh, cô biết anh ngang ngược thô lỗ, tính tình cũng không được tốt cho lắm, cầu xin anh thả mình về nhà chẳng khác nào người si nói mộng.

Đêm khuya dễ gợi lên nỗi nhớ nhung trong lòng, cô rất nhớ thành phố quê hương phồn hoa thân thuộc, rất nhớ ba mẹ, lạc mất cô rồi chắc họ đang rất lo lắng buồn khổ.

Cô không dám khóc lớn tiếng quá, mím chặt môi thút thít không tiếng động, nước mắt thấm ướt l*иg ngực cường tráng để trần của người đàn ông.

Hoắc Mãng thở dài một hơi, bàn tay to lớn vỗ lên lưng cô, cô vợ nhỏ khóc nức nở trong lòng mình làm anh cũng không ngủ được.

“Khóc gì?” Anh cuối cùng cũng biết được cái gọi là con gái được làm từ nước rồi, nước mắt còn nhiều hơn nước sông.

Lam Vãn cụp mắt nấc nhẹ một tiếng, nghẹn ngào đáp: “Tôi mất tích mấy ngày rồi, ba mẹ không tìm được tôi chắc đang sốt ruột lắm.”

“Nhưng em đã được bán cho anh để làm vợ rồi.” Ý của anh là ba mẹ cô có sốt ruột cũng vô ích.

“Ở đất nước chúng tôi, buôn bán con người là phạm pháp đó…” Cô sụt sịt, muốn nói lý lẽ với người đàn ông đang trong trạng thái điềm tĩnh: “Anh không thể làm chuyện xấu như đám buôn người đó được.”

Cả căn phòng tối om, Hoắc Mãng nhếch môi cười nhạo sự ngây thơ của cô gái nhỏ không hiểu sự đời, đôi môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng nói ra sự thật tàn khốc của thế giới mà cô chưa từng tiếp xúc.

“Hôm nay anh không bỏ tiền ra, ngày mai em sẽ bị bọn buôn người bán đến khu đèn đỏ Đông Nam Á làm điếm. Cục cưng à, em muốn bị một mình anh sờ thôi hay muốn bị một đám đàn ông sờ? Hửm?”

“Á, tay của anh…” Cô hét lên một tiếng, bàn tay nóng ấm ấy đã chui vào dưới lớp áo thun rộng, vén áo ngực cô lên để chơi đùa bầu vυ' đầy đặn trơn mềm.

Năm ngón tay của Hoắc Mãng chụm lại nhéo một cái thật mạnh, anh tức tối đáp: “Không cho chơi thì thôi còn không cho anh sờ à.”