Điều này dễ thôi, hai bên tòa núi giả tương thông, chỗ trung gian có một khoảng tối giơ tay không thấy được năm ngón, sẽ không có ai trốn ở đó đâu.” Dứt lời, Hàn Chiến liền ôm lấy eo Hàn Tuyết, dễ dàng chậm rãi bước về phía nơi sâu trong núi giả. Càng vào sâu, bốn bề lại càng tối, Hàn Tuyết đưa mắt nhìn tứ phía, nơi nơi trừ một màu đen vẫn chỉ là đen. Ở một chỗ đen tối như thế này mà Hàn Chiến vẫn có thể ôm nàng vững vàng đi về phía trước, không đụng đầu lấy một lần.
“Nơi này tối như vậy, chàng vẫn có thể nhìn thấy?” Hàn Tuyết dán lên lỗ tai Hàn Chiến nhẹ giọng hỏi, bộ dáng thận trọng kia lại có mấy phần gian xảo.
Hàn Chiến buồn cười lắc đầu một cái, đột nhiên đặt Hàn Tuyết ngồi trên núi đá giả, ngón tay cong lên chính xác xẹt qua sống mũi khéo léo của nàng, khẽ cười nói: “Không cần cẩn thận như vậy, phía ngoài cách mười trượng còn có người, mặc dù các nàng ở bên ngoài núi giả, cũng không cần phải nói chuyện nhỏ giọng như vậy, lỗ tai của các nàng cũng không bén nhạy được như ta đâu.”
Hàn Tuyết trợn măt, che lấy mũi như nhìn thấy quái vật, rõ ràng mở mắt chỉ thấy một khoảng không đen kịt, Hàn Chiến sao có thể điểm chính xác sống mũi nàng, có thần kì quá không vậy? Tay nhỏ bé từ l*иg ngực Hàn Chiến lần mò lên trên, lướt qua vai rộng, ôm lấy cổ hắn kéo xuống dưới. Không gian quá tối, cộng thêm dùng lực quá đà, chỉ nghe “Ai nha” một tiếng, cái mũi của nàng đã hoa hoa lệ lệ đụng phải cằm Hàn Chiến.
“Có sao không?” Hàn Chiến đau lòng xoa xoa cái mũi nàng, dở khóc dở cười hỏi: “Nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì hả? Nếu là muốn hôn ta, nói cho ta biết là được, ta sẽ rất vui lòng mà thực hiện tốt.”
Hàn Tuyết nghiến răng, đau chảy nước mắt, vô tội lầu bầu nói: “Nơi này rõ ràng tối như thế, ta cái gì cũng không nhìn ra a, tại sao chàng lại nhìn thấy?”
Nhìn Hàn Tuyết ánh mắt đáng thương như cún con, Hàn Chiến bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, “Người luyện võ, ngũ quan sẽ mạnh hơn so với người thường, có thể nhìn trong đêm cũng không phải việc gì quá khó.” Môi in xuống đôi mắt rưng rưng nước của Hàn Tuyết, liếm đi nước mắt đau đớn của nàng. Làn môi ấm áp nhẹ nhàng di động trên lông mi, như hồ điệp dí dỏm lướt qua chóp mũi, rồi hạ cánh trên môi đỏ thắm của Hàn Tuyết chơi đùa
“Ân.....” Trêu đùa trên môi không nồng cháy mà cũng không xa cách, làm cho Hàn Tuyết kháng nghị hừ một tiếng, thân thể nàng hơi hướng về phía trước như muốn hôn đáp trả, không muốn môi Hàn Chiến giống như trêu chọc lại giống như trốn tránh nàng.
Hôn thất bại làm Hàn Tuyết ngây cả người, bên tai truyền tới hô hấp nóng rực của Hàn Chiến cùng tiếng cười trầm thấp: “Muốn hôn ta sao?”
“Chàng đùa ta?” Hàn Tuyết tức giận bĩu môi, hàn quang nơi đáy mắt chợt lóe.
Hàn Chiến cũng không đáp lại, chỉ thấp giọng khẽ cười, tiếng cười trầm thập lại đè nén, như xác nhận cho hành động nhàm chán của hắn. Mặc cho Hàn Tuyết móng tay nhỏ lần tới bên hông, đối với lực đạo tựa như gãi ngứa kia, hắn cũng chẳng để ý. Bất quá hắn lập tức hối hận rồi, cũng cảm nhận được sâu sắc, lúc nữ nhân nổi giận, lực sát thương phát ra là vô cùng cường đại, cho dù hắn có võ công đệ nhất thiên hạ, thì đứng trước thần công chống nạnh của Hàn Tuyết cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai.
Hàn Chiến kêu rên một tiếng, đem Hàn Tuyết ôm vào lòng, sau một hồi thiên dời địa chuyển, Hàn Tuyết liền bị đặt an trí trên đùi Hàn Chiến. “Nha đầu hẹp hòi, ngay cả đùa giỡn chút thôi cũng không được sao?” Thật không biết hai ngón tay thon dài mảnh dẻ kia sao lại có lực đạo hung ác đến vậy? Quá độc ác! Thịt mềm bên hông hắn chỉ sợ đều đã tím tái bầm dập rồi.
Mặc dù hai mắt không nhìn thấy gì, nhưng nghe được từ miệng Hàn Chiến phát ra một tiếng kêu nhẹ “!......” Thanh âm này làm Hàn Tuyết đắc ý cười nheo mắt. Chuyển đổi ý định, khóe miệng kéo thành một đường cong xấu xa, ngón tay ngọc thon dài nhẹ lần qua ấn ấn bộ vị. “Chàng xác định ta vẫn là nha đầu sao? Có cần kiểm tra lại cho rõ không?”
Nghe vậy, cả người Hàn Chiến cứng đờ, không dám tin cúi đầu trừng mắt nhìn Hàn Tuyết, nha đầu này lại dám câu dẫn hắn? Mà một bộ phận khác trên thân thể dưới sự kích thích của nàng, đã vô cùng phối hợp ngẩng đầu hỏi thăm nàng.
Hàn Tuyêt vặn vẹo eo, thực giống như vô ý mà mài mài đỉnh vật cứng dưới mông, lập tức khiến Hàn Chiến động tình kêu rên ra tiếng. Nghe được từng đợt thở hổn hển của Hàn Chiến cùng với tiếng rên rỉ khe khẽ, Hàn Tuyết cười dị thường gian tà, ác ý nói lệch giọng đi, dùng thanh âm sốt ruột khó kìm nén nói: “Ai nha, ca ca tốt của ta, chàng thật khỏe mạnh cường tráng a, người ta muốn rồi nha, tới đi, tới đi thôi.”
Giọng nói kiều mị nũng nịu cố ý kéo dài kia kích thích Hàn Chiến giật thót, trên cánh tay cường tráng nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, ngay cả lông tơ trên sống lưng cũng dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống. Hàn Chiến bất đắc dĩ không nói gì, thở ra một hơi, thật là tự tạo nghiệt không sống nổi a. Hắn thậm chí quên mất nha đầu này vốn thù rất dai rồi, mà thủ đoạn trả thù xảo trá như vậy, cũng không phải điều người thường có thể tưởng tượng ra. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu biết lẫn nhau quá sâu sắc, đối phương thích cái gì, ghét cái gì đều một hai rõ ràng. Nha đầu này dùng những biện pháp như vậy đáp lễ, hắn nghĩ cũng mệt, chẳng lẽ không sợ sau này làm hư Tiểu Hàn Chiến, nàng sẽ không có một tương lai “Tính phúc” để hưởng sao.
Lúc này ở ngoài núi giả, mấy mỹ nhân kiều diễm cùng đông đảo cung nữ thái dám quây quần hầu hạ, khoan thai đi tới, mấy tiếng cười ra vẻ kiều mị mà bén nhọn kia làm cho hai người đang đấu pháp trong núi giả phải run rẩy, Hàn Tuyết không nhịn được nhe răng trợn mắt, bàn tay dùng sức xoa xoa cánh tay.
“Từ khi nào trong cung lại có loại yêu nghiệt này? Thật may là Tuyết Nhi của ta không có tật xấu đó, Hoàng Phủ đáng thương, ôm loại nữ nhân như vậy mà cũng ngủ được ư?” Khóe miệng Hàn Chiến co giật, dùng sức thở một hơi, giải tỏa buồn bực trong l*иg ngực, vui mừng ôm chặt Hàn Tuyết.
“Thanh âm những người này lạ tai vô cùng, chẳng lẽ là mấy vị nữ nhân bốn nước vừa tiến dâng?” Hàn Tuyết nhăn mày, cố chịu đựng tiếng cười làm cho người ta lông tóc dựng đứng kia, trong lòng thực là bội phục sát đất Hoàng Phủ Hạo Thiên, ngôi vị hoàng đế này quả nhiên không phải người thường có thể đảm nhiệm, nghĩ cảnh mỗi ngày đều chịu được cái loại ma âm tồi tàn này, ý chí nghị lực thực kia thật có thể sánh ngang thần thánh.
“Hư! Mau nghe-----” Hàn Chiến vừa nhắc nhở, Hàn Tuyết vội lấy lại tinh thần, im lặng lắng nghe.
Chỉ nghe thấy từ bên ngoài núi giả truyền đến một giọng nữ kệch cỡm: “Sao vậy? Ngưng mỹ nhân hôm nay vẫn không chịu ra ngoài sao?”
“Hồi bẩm Long mỹ nhân, tiểu nhân vừa mới đi Ngưng Hương Các truyền lời thì đúng lúc đụng phải thái y đến chẩn bệnh, nghe nói Ngưng mỹ nhân bệnh cũ tái phát, đang nằm trên giường không dậy nổi. Tiểu nhân nghe thấy bên trong tiếng ho không ngừng, có vẻ rất nghiêm trọng, nên liền trở về.” Tiểu thái giám Tiểu Hà Tử cơ trí trả lời, hắn vốn là thuộc hạ cũ lúc hoàng thượng ở Đông cung, sau khi mấy vị mỹ nhân vào cung, hắn cùng mấy người bạn bị phân phái đến bên cạnh mấy vị mỹ nhân, ở bề ngoài, bọn họ trừ phụ trách hầu hạ mấy vị mỹ nhân, công việc chủ yếu chính làm giám thị nhất cử nhất động của các nàng.
“Thật không biết Băng Tinh quốc kia có chủ ý gì mà lại phái một công chúa bệnh tật tới thông gia, chỉ bằng thân thể của cô ta mà cũng muốn cùng chúng ta tranh đấu sao?” Hinh mỹ nhân của Kim Sa quốc nhẹ phe phẩy quạt tròn, biếng nhác đùa bỡn mẫu đơn trong vườn đang kỳ khoe sắc.
“Nhụy tỷ tỷ cũng không thể nói vậy, Ngưng Hương tỷ tỷ chẳng những bộ dạng xinh đẹp, còn có một loại khí chất bi thương hiếm thấy, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được mà đau lòng thay nha.” Ngọc mỹ nhân nhỏ nhẹ nói, thanh âm ôn nhu tinh tế tuy có vẻ như lơ đễnh nhưng lại thành công khiến hai vị mỹ nhân bên cạnh nảy sinh căm thù với Ngưng mỹ nhân.
“Chỉ bằng cái loại ma ốm đó cũng dám cùng chúng ta tranh giành hoàng thượng?” Long mỹ nhân trừng lớn đôi mắt đẹp, khinh thường hừ lạnh nói. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên, nàng đã bị thân thủ anh tuấn bất phàm kia hấp dẫn, sau lần được ân sủng, lại càng thêm si mê không dứt, khí lực tráng kiện của hắn, hoàng thượng là của một mình nàng, ai dám cùng nàng tranh, chỉ có con đường chết.
Hinh mỹ nhân lấy quạt tròn che miệng, cười nham nhở nói: “Hoàng thượng vừa trẻ tuổi, vừa khỏe mạnh cường tráng, tinh lực lại tràn đầy, Ngưng mỹ nhân thân thể mảnh mai như vậy, cũng đừng không chịu nổi mà ra đi luôn nha.” Nàng nói mà vẫn giữ kiều thái tựa ôm tỳ bà nửa che mặt, làm cho cả đám cung nữ thái giám nhìn mà đều si mê say lòng. Bất quá, hai người trong núi giả chỉ nghe được thanh âm, giọng nói nữ tử này lộ ra một trái tim độc ác băng giá không thôi.
Ngọc mỹ nhân không dấu vết liếc nhìn Hinh mỹ nhân một cái, cũng giơ quạt tròn lên che lấy nửa gương mặt, cúi đầu nhẹ giọng cười cười. Chẳng qua là không ai nhìn thấy, lúc nàng cúi xuống, trong mắt nồng đậm khinh bỉ cùng coi thường. Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn thì có vẻ ôn nhu đa tình nhưng chính là đệ nhất lãnh huyết vô tình, huống chi các nàng mặc dù trên danh nghĩa là thông gia mà đến, nhưng thật ra đều là tai mắt cho nước mình ở Bích Lạc quốc, Hoàng Phủ Hạo Thiên sao có thể dùng chân tình mà đối với các nàng? Đáng thương thay cho hai nữ nhân ngu xuẩn này, ngay cả điểm này mà cũng nhìn không rõ, còn nghĩ muốn trao tâm mình đi, nhất định mệnh sẽ không lâu dài.
Long mỹ nhân đôi mắt đẹp nguy hiểm nhíu lại, lạnh giọng hỏi: “Hoàng thượng đã sủng hạnh qua nàng?”
Tiểu Hà Tử nghe vậy cơ trí tiến lên một bước, cung kính khom lưng nói: “Hồi bẩm chủ tử, theo như tiểu nhân biết, sau khi Ngưng mỹ nhân vào cung, chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh qua.”
“Ah? Chuyện ngươi nói là thật?” Long mỹ nhân vui mừng hỏi.
“Hồi bẩm chủ tử, cũng không biết có phải Ngưng mỹ nhân này vận số không đủ hay không mà mỗi khi hoàng thượng lật thẻ đỏ của nàng thì thân thể Ngưng mỹ nhân lại đột nhiên bất tiện, chắc cũng tại bởi mang bệnh, vì thế từ hồi vào cung đến nay còn chưa được hoàng thượng sủng hạnh qua.” Tiểu Hà Tử tiện đà tiến lên một bước bẩm báo.
“Vì sao ngươi biết?” Hinh mỹ nhân miễn cưỡng hỏi, cười như không cười nhìn Tiểu Hà Tử một cái, trong đôi mắt đẹp tinh quang chớp lóe.
Tiểu Hà Tử nhanh nhẹn xoay người vái chào Hinh mỹ nhân rồi mới cung kính trả lời: “Hồi bẩm Hinh mỹ nhân, sau nhiều lần Ngưng mỹ nhân kia không thể thị tẩm, hoàng thượng đều lật thẻ bài của chủ tử ta, vì vậy nô tài đặc biệt nhớ rõ.” Phi tần trong cung tranh giành sao mà tàn khốc? Làm phận nô tài nhân cơ hội khơi mào chiến tranh giữa các phi tần mà không khiến bản thân bị bại lộ, đây cũng là một môn nghệ thuật.
“Tỷ tỷ phúc khí thật là tốt, chẳng những được hoàng thượng sủng ái, đến ngay cả nô tài bên người cũng chu đáo như vậy, thật làm người ta nhìn mà thấy ghen tị.” Ngọc mỹ nhân phe phẩy quạt tròn, xinh đẹp hờn dỗi liếc nhìn Long mỹ nhân một cái, thanh âm êm ái làm cho người ta như được hưởng gió xuân, khen ngợi Long Diễm Nương mà lại làm cho người ngoài nhìn không ra là nàng cố ý, thật sự là đã đạt tới cảnh giới nịnh hót cao nhất.
“Lời này của muội muội đã đề cao tỷ tỷ rồi, hậu cung này ba ngàn giai lệ, ân sủng hoàng thượng chia đều, có ai mà không được yêu? Có ai mà không được thương a?” Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng đắc ý trên mặt Long mỹ nhân cũng không sao che giấu được.
“Tỷ tỷ không cần khiêm nhường, hôm qua hoàng thượng còn qua đêm ở chỗ tỷ tỷ không phải sao? Tiếng kêu của tỷ tỷ đến cả Hinh Nhụy uyển của ta cũng nghe được một hai rõ ràng đấy.”Hinh mỹ nhân giống như lơ đãng cười trêu nói, đóa hoa Mẫu đơn mới vừa hái xuống kia đã bị bóp nát nhừ dưới ống tay áo.
“Ai nha, Nhụy muội muội ngươi thực đáng ghét a, a ha ha......” Long mỹ nhân hờn giận cười nói, chẳng qua là tiếng cười đắc ý bén nhọn lại khiến cho hai người trong núi giả một lần nữa run lên. Không khỏi cùng nảy sinh chất vấn nghiêm trọng về ánh mắt và trình độ thưởng thức của Long Dược quốc chủ. Đưa mỹ nhân tới phân tán tư tưởng, chủ ý này đúng là tốt vô cùng nha, đầu óc chính trị không phải là không tệ sao, thế mà không biết chọn đâu ra mỹ nhân này vậy? Tiếng cười gì mà nghe như phù thủy, nửa đêm mà nghe phải chắc sẽ bị nữ nhân này làm cho gặp ác mộng mất, không sợ dọa hoàng thượng đầu óc quay cuồng sao?
Hinh mỹ nhân che mặt, hiền hậu im lặng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía vườn hoa, chẳng qua một tia tàn nhẫn trong mắt cùng khóe miệng vặn vẹo kia đã để lộ ra tâm tình chân thật của nàng. Nàng nghiễn răng nghiến lợi từ đáy lòng thét chói tai: Tiện nhân, một trận chiến tranh giành sủng hạnh nhất thời của hoàng thượng này, lại dám kiêu ngạo như thế, rõ ràng trong bốn người tuổi Long Diễm Nương nàng là nhỏ nhất, lại cố tình bày đặt làm lớn, vọng tưởng muốn đàn áp thân phận chúng ta một bậc? Mơ đi cưng! Ngươi cho rằng thi triển mấy công phu cỏn con kia là có thể bò lên giường hoàng thượng sao? Ta muốn ngươi phải chết không tử tế, thật không tử tế…
Ngọc mỹ nhân khẩu khí như buồn khổ thở dài, thanh âm mang theo vô vàn hâm mộ nói: “Hai vị tỷ tỷ đều được hoàng thượng sủng ái vô cùng, đâu có giống ta, chỉ may mắn được hoàng thượng chiêu dụ một lần, từ sau đấy cũng chẳng thấy lật tới môn bài của ta nữa.” Nói đến chữ cuối cùng thanh âm như nghẹn trong miệng, biểu tình đau khổ kia làm cho hai nàng đều tin là thật.
Long mỹ nhân nghe được lời này, khoe miệng hơi nhếch lên, không sao che giấu được vui mừng cùng đắc ý, mà Hinh mỹ nhân nghe vậy cũng nhìn nàng, dưới đáy mắt ngoài sự thoải mái còn có một tia thương hại. Hai nàng trong lúc nhất thời không hẹn mà cùng bớt làm cao, dùng những lời hay ý đẹp an ủi khuyên nhủ, làm Ngọc mỹ nhân cảm động châu lệ rơi liên tiếp, khóc đến mức toàn thân hư nhuyễn, cuối cùng chỉ có thể để thiếp thân thị tỳ dìu về cung nghỉ ngơi
“Ngọc mỹ nhân này tâm cơ thật là lợi hại, lòng dạ thật thâm sâu nha.” Hàn Tuyết nghe mà líu lưỡi thốt lên, “Long mỹ nhân kia chẳng qua cùng lắm cũng chỉ là cái gối thêu hoa, Hinh mỹ nhân tuy ngoan độc, nhưng tâm cơ toan tính mà đem so sánh cùng Ngọc mỹ nhân kia thì thật sự đúng là một người trên trời, một người dưới đất, bùn vẫn kém mây.” Nghe thanh âm tiểu thái giám vừa mới đáp lời, có phần giống Tiểu Hà Tử bên cạnh hoàng đế ca ca a, sau này tóm hắn lại hỏi qua tính tình bốn vị mỹ nhân kia là chắc nhất.
Ngọc mỹ nhân vừa rời đi, Long mỹ nhân cùng Hinh mỹ nhân trừng mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng hừ lạnh rồi dẫn đoàn cung tỳ thái giám của mình nghênh ngang rời đi
Sau khi nghe thấy hai tiếng hừ lạnh, giọng nói dần dần cách xa, Hàn Chiến cầm lấy một tay Hàn Tuyết, lòng ưu tư nói: “Trong ba người này, Ngọc mỹ nhân kia hiển nhiên là chọn thế ở giữa mà tự bảo tồn bản thân, nữ tử này biết giấu tài, lấy lui làm tiến, làm cho hai nàng kia ngao cò tranh nhau, mình ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi, thật sự là không đơn giản.”
Hàn Tuyết bị loại giọng nói mang chút sợ sệt của Hàn Chiến chọc cười phá một tiếng, tức giận: “Ta quên mất chàng vốn ghét nhất những nữ tử tâm cơ thâm trầm.”
Hàn Chiến giương mắt, an ủi hôn lên trán Hàn Tuyết, “Nàng cùng họ tất nhiên là khác nhau, không thể đánh đồng được.”
“Bất đồng chỗ nào, bàn về lòng dạ tâm cơ, chỉ sợ Ngọc mỹ nhân kia vẫn kém ta một bậc nha.” Hàn Tuyết không phục bĩu môi.
Hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra kia, Hàn Chiến cười khẽ giải thích: “Đối với người tâm cơ thâm trầm, ta đứng từ xa kính trọng là được, chỉ có nàng là ta rời bỏ không được, cũng không muốn cách xa. Nếu đã rời không được, ta liền không rời nữa, dứt khoát buộc cùng một chỗ với nàng, ngày ngày xem nàng tính toán người khác cũng có điểm vui thú.”
“A!? Thì ra chàng coi ta là món đồ chơi hả?” Hàn Tuyết cười giỡn giơ tay lên đánh cho hắn một cái.
Hàn Chiến ha ha cười, dựa trên vai Hàn Tuyết tà khí nói: “Món đồ chơi à? Chủ ý này cũng không hẳn là sai.” Vừa nói, bàn tay vừa không khách khí đặt lên một bên miên nhũ non mềm của Hàn Tuyết, ôn nhu bóp nắn.
“Nha..... Cái tên sắc lang này, người ta nói món đồ chơi không phải là ý này á.” Hàn Tuyết đỏ mặt, dùng sức giật bàn tay Hàn Chiến đang tác quái trước ngực nàng xuống. Nhìn động tác không chút kiêng kị của người này, dù ngu ngốc cũng biết là hắn đang muốn cái gì rồHư.....” Hàn Chiến cúi sát bên tai nàng tà ác cười nhẹ, “Nhỏ giọng chút, đây chính là Ngự hoa viên, vạn nhất có người xui xẻo nào đúng lúc đi qua chỗ này, nếu không cẩn thận đề người ta nghe trộm được là không tốt nha.” Hưởng thụ cảm giác xoa nắn thỏ ngọc mềm mại ấm áp kia trong tay, chà xát chút nặng chút nhẹ khiến hắn không buông ra được. Một tay khác ở phía sau lưng trượt xuống cặp tuyết đồn Hàn Tuyết, ấn nàng lên vật nóng gắng gượng, tràn ngập dục vọng mà ma sát.
“Không cần.....” Hàn Tuyết bị tình dục hung mãnh kia làm cho toàn thâm mềm nhũn, hai chân cơ hồ như vô lực đứng thẳng, hai tay chống lấy l*иg ngực bền chắc của Hàn Chiến, nhu nhược yêu kiều thở khẽ, vô lực phản kháng.
Một tiếng ngâm nhẹ lại tựa như khẽ nức nở truyền vào tai Hàn Chiến y như một đạo sấm, đầu óc liền trống rỗng, chỉ cảm thấy nhiệt huyết khắp người trào sôi, một hồi mãnh liệt truyền xuống dưới háng, nhất thời phải cố gắng chống đỡ. Hắn vô lực than khẽ, có chút không cam lòng cùng bực tức nói, “Nàng, cái tiểu yêu tinh này, rốt cuộc đã làm gì với ta, lại khiến ta si mê đến thế.”
“Nha......” Hàn Tuyết hô nhỏ một tiếng, đối với hành động nghĩ một đằng nói một nẻo của Hàn Chiến, nàng quyết định khinh bỉ, lực đạo bên hông đột nhiên siết chặt cùng vật nóng cứng rắn tiến sát lấy bắp đùi nàng đều biểu hiện được trên người nam nhân đã có điểm không chờ nổi. Dưới tình thế hai người dán chặt với nhau mà nam nhân này còn có thể vừa xoa ngực nàng vừa vân vê lấy mông nàng, làm Hàn Tuyết thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu ở dưới ánh đèn, tư thế như vậy sẽ rất duy mỹ nha. Chẳng qua là hiện tại thân thể hai người đang ở hoàn cảnh trong mắt chỉ một màu đen, điền này khiến trong lòng Hàn Tuyết cảm thán nuối tiếc không thôi.
Đối với bản thân tại thời điểm này vẫn còn có thể suy nghĩ lung tung nhanh nhạy như ngựa thần lướt gió, nàng cảm thấy rất buồn cười, nhưng bây giờ lại cười không nổi. Tư thế như vậy khảo nghiệm tới cùng độ mềm mại của phần eo nàng, hiện tại nàng chỉ cảm thấy eo lưng nhức mỏi, cùng dây chằng bên hông kéo duỗi đau đớn. Không khỏi hữu khí vô lực đẩy Hàn Chiến đang gặm hôn trên mặt cùng cổ nàng mà la lên: “Chàng có thể suy xét trước hết cứ buông ta ra, tránh lại bị ta mê hoặc được không? Eo ta muốn gãy quá!” Cứ tiếp tục như vậy, chưa kịp tiến đến phần chính, nàng đã bị xương sống gẫy lìa mà chết trước.
Hai mắt Hàn Chiến lóe sáng như dã lang đói khát, lục quang chớp nhoáng. Xung quanh mặc dù tối nhưng đối với hắn cũng chẳng hề gì, cánh tay ôm lấy Hàn Tuyết hơi thả lỏng, bàn tay bá đạo lập tức vươn tới bên hông nàng, quả quyết dùng lực xé rách, vạt váy khinh bạc liền phân tán, “Vì si mê nàng, ta cam chịu như vậy.”
Thoát khỏi nguy cơ gãy eo, Hàn Tuyết cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác ở trên người mình, nam nhân đang vội vã không chần chừ cởi y phục nàng mà không khỏi có điểm bực mình, hai tay giữ lấy, bảo vệ tiểu y thiếu chút nữa đã rời cơ thể, theo phản xạ thốt lên: “Chính chàng còn chưa cởi, sao lại cởi ta trước?”
Hàn Chiến vừa bực mình vừa buồn cười tiện đáp: “Được, được được, ta cởi ta trước.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng Hàn Tuyết liền hối hận, nghe thanh âm cởi quần áo tất tất tác tác bên tai, trong tâm như gióng trống, khẩn trương lại mang theo vài điểm hưng phấn mong đợi, cho đến khi cánh tay bền chắc của Hàn Chiến một lần nữa kéo xuống đồ lót nàng, nàng mới định thần giật mình tỉnh lại. Vừa nũng nịu kháng nghị, vừa luốn cuống tay chân bảo vệ thân thể sắp rời làn váy. “Không cần, người ta không thích ở chỗ này nha.”
“Ngoan, một chút xíu nữa là được rồi.” Hàn Chiến vội vàng một bên gặm cắn cổ tuyết trắng, một bên hô hấp dồn dập kéo rơi tiểu y Hàn Tuyết.
“Nơi này toàn là đá tảng, người ta nằm xuống thấy không thoải mái... không cần, không cần a.” Muốn bảo vệ tầng lá chắn duy nhất, lại không nhanh tay bằng Hàn Chiến, yếm tơ lụa bị hai tay gian tà rút xuống, tuyên cáo đích xác vận mệnh bị ăn của Hàn Tuyết là không tránh khỏi.
Thân thể trắng nõn trong suốt, cho dù là trong núi giả tối đen vẫn hiện lên nhàn nhạt sáng bóng, Hàn Chiến như ác lang vồ mồi sốt ruột khó kìm, xoay người Hàn Tuyết một cái liền vùi đầu giữa hai khỏa núi tuyết.
Khoái cảm bị liếʍ mút trước ngực làm ý thức Hàn Tuyết có chút tan rã, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Ân..... .Không cần......Ngừng......”
Trục tiếp khước từ lực đạo từ Hàn Chiến, chẳng qua là thỉnh thoảng từng đợt rên rỉ kia lại làm hắn cười khẽ.
“Được, ta không ngừng.” Hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, bàn tay cũng luồn tới giữa hai chân nàng tùy ý xoa nắn.
“Chàng......Nha......” Toàn bộ lời nói kháng nghị đều bởi vì ngón tay thô lớn đột nhiên xâm nhập vào cơ thể kia mà tắc nghẹn ở cổ, bực tức hắn ác ý trêu chọc, ngón tay mượt mà không khách khí hung hăng xẹt qua trên lưng Hàn Chiến, cử động như vậy đối với nam nhân mà nói lại như liều thuốc kích tình mạnh mẽ nhất, sẽ chỉ làm nam nhân đã động dục nổi điên, càng thêm khẩn cấp vội vã đem nàng ăn sạch sành sanh.
“Chờ một chút, chờ một chút.” Hàn Chiến vừa vô ý thức tự thì thầm nhắc nhở chính mình không thể quá vội vàng, vừa nhẫn nhịn dục vọng đang muốn bạo phát, ngón tay ở trong hoa huyệt Hàn Tuyết nhanh chóng ra vào vuốt ve, hy vọng có thể làm nàng ướt át nhanh một chút, đủ để tiếp nhận mình, nhiệt năng hô hấp dồn dập toàn bộ đều phun trên bờ vai trắng ngọc của Hàn Tuyết.
Ngón tay trừu động nơi giữa hai đùi đem lại khoái cảm không thể nói thành lời, Hàn Tuyết chỉ cảm thấy cả người cũng nóng lên, thân thể theo khoái cảm tích lũy dần dần căng thẳng, thịt non trong hoa huyệt từ từ hút chặt lấy ngón tay Hàn Chiến đang ra vào, Hàn Tuyết khẽ mở khuôn miệng đầy mùi đàn hương, thở hổn hển, cơ hồ xác định chỉ ngay sau đó, nàng sẽ bị ngón tay Hàn Chiến đưa đến tột cùng cực hạn.
Đầu óc hỗn độn đột nhiên nghe thấy giọng nói loáng thoáng truyền tới từ ngoài núi giả: “Ngươi là thị tỳ trong cung Long mỹ nhân?”
“Chính là nô tỳ, vị tỷ tỷ này là?”
“Ta là cung nữ hầu trà trong cung hoàng hậu, ta tên là Tĩnh Nguyệt, hoàng hậu nương nương nghe nói Long mỹ nhân thời gian này hầu hạ hoàng thượng mệt nhọc, đặc biệt sai Ngự thiện phòng điều chế thuốc bổ thượng hạng cho Long mỹ nhân bảo trì thân thể, mà tiểu tỳ cũng đang muốn đưa đến cho Long mỹ nhân đây.”
Trong đầu nắm bắt được tin tức, thân thể Hàn Tuyết hơi cứng đờ, khôi phục một tia lý trí. Cung tỳ của hoàng hậu? Cho Long Dược mỹ nhân thuốc bổ? Là theo kế hoạch của hoàng đế ca ca? Hay là kế tranh thủ tình cảm của hoàng hậu?
QUẢNG CÁO
Tất cả các ký sinh trùng sẽ ra khỏi cơ thể bạn sau một đêmTrả bài liên tục 3 lần liên tục, vợ mệt mỏi kêu than vì quá lâu
“Chuyên tâm chút.” Hàn Chiến bất mãn quở nhẹ, vào thời điểm này mà còn phân tán tư tưởng được? Thật là nên phạt mà. Lại tà ác thêm vào một ngón tay, nhờ vào ái dịch đang chảy ra trong hoa huyệt, hai ngón tay nhanh chóng đưa đẩy.
Đột nhiên bị hai ngón tay kích thích hoa huyệt, thịt non tê dại, mãnh liệt truyền tới làm Hàn Tuyết thiếu chút nữ thét chói tai. “A...... Ân......” Nghĩ đến bên ngoài núi giả có người, nàng kịp thời cắn bả vai Hàn Chiến, đem tiếng thét chói tai kia buồn bực mặc nghẹn trong cổ.
“Nga? Đó là thanh âm gì vậy?” Từ ngoài núi giả truyền vào giọng nói nghi ngờ của nữ tử, tựa như đang hướng Tĩnh Nguyệt hỏi thăm.
“Chàng cố ý?” Hàn Tuyết đôi mắt mê ly như phun ra lửa, tay nhỏ bé vô cùng chuẩn xác nhéo một cái bên hông Hàn Chiến.
“A......” Hàn Chiến cố ý kêu lớn một tiếng, Hàn Tuyết sợ hãi vội vàng buông tay, hốt ha hốt hoảng che lấy miệng hắn. Hàn Chiến đắc ý dựa trên vai nàng thấp giọng cười.
“Người nào? Là người nào ở đó?” Nữ tử thanh âm cả kinh nghi hoặc nhanh chóng tới gần, “Mau ra đây!”
Hàn Tuyết xấu hổ đánh nam nhân trước mặt một cái, “Chàng ghê tởm, ghê tởm.” Không dám tin Hàn Chiến lại cố ý lên tiếng thu hút sự chú ý của người khác. Làm ra hành động ngây thơ như vậy, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nam nhân này căn bản là đang đùa bỡn nàng. Nghĩ đến cung nữ kia mà cho người tới điều tra, không quá một canh giờ, toàn bộ người trong hoàng cung đều sẽ biết nàng cùng Hàn Chiến ở trong núi giả làm chuyện tốt gì, Hàn Tuyết tức giận khóc không ra nước mắt, vừa đánh vừa la ầm lên: “Nếu bị phát hiện, chàng bảo ta sau này biết ngẩng đầu làm người thế nào đây.”
“Yên tâm,” Hàn Chiến dễ dàng chế trụ Hàn Tuyết, đem quần áo hai người trải lên một khối đá bằng phẳng nhô ra khỏi mặt núi giả, vừa đặt nàng lên vừa an ủi nói: “Người bên cạnh hoàng hậu khôn khéo cỡ nào chứ, các nàng không dám xông vào đâu.”
Quả nhiên như Hàn Chiến đoán, chỉ nghe thấy bên ngoài núi giả, Tĩnh Nguyệt vội vàng gọi thị nữ kia lại: “Muội muội, hay là chúng ta trước hết cứ mang thuốc bổ tới cho Long mỹ nhân đi, để lạnh là mất dược hiệu đó.”
“Nhưng là......”
“Muội muội, nếu đưa thuốc bổ tới lầm canh giờ, hoàng hậu trách tội xuống, hai chúng ta dù có tới chín cái mạng cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Tĩnh Nguyệt đối với tiểu cung tỳ không hiểu chuyện này cũng thấy phát hỏa, giọng nói trở nên nghiêm nghị.
“Nhưng trong núi giả kia......” Theo thứ tự thanh âm thì có một nam một nữ trong núi giả, cô nam quả nữ, còn có thể làm chuyện gì.
“Câm miệng! Muội muội đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi, trong cung này, cố gắng nói ít làm nhiều mới bảo toàn được tính mạng, nếu như muội muội cứ khăng khăng muốn tìm hiểu đến cùng, vậy thứ cho tỷ tỷ không thể phụng bồi, tiểu tỳ còn phải đi dâng đồ.” Đối với cái loại ngu xuẩn cố ý gây chuyện này, Tĩnh Nguyệt cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng bỏ lại một câu liền rời đi.
QUẢNG CÁO
Đây là cách tìиɧ ɖu͙© của bạn sẽ kéo dài 3 giờ! Đọc ở đâyNguyên nhân của mùi hôi từ miệng được tìm thấy! Đọc nó!
Nghe thanh âm mới vừa rồi cũng đã biết là có chuyện gì rồi. Ở trong thâm cung công khai vụng trộm nơi Ngự hoa viên thì được mấy ai? Trừ bỏ hoàng thượng đang ở cùng hoàng hậu không tính ra, cũng chỉ còn dư lại mấy vị Vương gia cùng cái vị đại nhân ở Phi Phượng các kia, người nào cũng đều thuộc kiểu người mà một tiểu cung tỳ như nàng không thể đắc tội.
Đặc biệt là cái vị ở Phi Phương các kia, có thể ở cùng một chỗ với người đó, chỉ có thể là Hộ quốc Công chúa. Hai vị này, bất luận là người nào cũng đều chỉ cần giậm chân một cái là đủ lay động cả hoàng cung, nếu chọc phải bọn họ, các nàng dù có đến mười cái đầu cũng không đủ gánh tội. Thử nghĩ, đến ngay cả hoàng thượng cũng phải kính nể ba phần, nếu muốn lấy đi tính mạng loại tiểu cung tỳ không có địa vị như các nàng, không phải là rất dễ dàng sao?
“Này......” Tiểu cung nữ nhìn Tĩnh Nguyệt lạnh mặt rời đi, nhất thời cũng hoảng hồn. Trong núi giả hiển nhiên đang có một nam một nữ lần trốn, chuyện như vậy trong hoàng cung là cấm kị, nếu truyền ra ngoài chỉ có nước mất đầu. Thật sự không hiểu rõ vì sao Tĩnh Nguyệt không gọi người tới mà ngược lại tỏ ra như không có việc gì rời đi, tiểu cung tỳ ngắm nhìn núi giả nhưng lại không nắm được chủ ý, hồi lâu sau mới dậm chân vội vàng đuổi theo Tĩnh Nguyệt. Trong lòng thầm nghĩ muốn nói chuyện này cho chủ tử nhà mình, để chủ tử bí mật báo cáo với hoàng thượng, có lẽ có thể lập công trước mặt hoàng thượng rồi được ban thưởng ấy chứ. Nghĩ vậy cước bộ dưới chân liền nhanh hơn.
Bên trong núi giả, Hàn Tuyết đã bị dọa sợ gần chết, vừa phải ứng phó với khiêu khích từ Hàn Chiến, vừa lo lắng tiểu cung tỳ gì đó kia sẽ gọi người tới, nghe tiếng bước chân đi xa dần, nàng vừa định mở miệng liền bị vật nóng đột nhiên vọt vào trong cơ thể mà hớp một ngụm khí lạnh. Tiếng kinh hô nghẹn ở cổ, chỉ có thể yêu kiều tinh tế ngâm khẽ. “A..... Ân..... A.....”
“Tuyết Nhi...... Nha...... Tuyết Nhi... ...” Mặc dù chỉ mới tiến vào ba phần, nhưng là được phần đất ấm áp của phái nữ bao bọc đem lại cực hạn khoái cảm, khiến Hàn Chiến không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ.
Vừa nghe tiếng Hàn Chiến rên rỉ, Hàn Tuyết nhất thời thẹn thùng thiếu chút nữa muốn đào cái hang mà chui vào, toàn thân nóng đỏ lên, trên thân thể quang khiết hiển lộ một tầng màu hồng phấn xinh đẹp.
“Đừng...... Ai nha, chàng nhỏ tiếng một chút a.” Hàn Tuyết vội vàng che lại cái miệng đang kêu lớn của hắn, nếu để cho người khác nghe được thì biết làm sao đây, nàng mặc dù không quá để ý mấy thứ lễ nghi quy định này kia, nhưng nàng cũng không phải là không thèm ngó ngàng tới, cùng nam tử giao hoan ở bên ngoài mà để cho mọi người đều biết thì sẽ thành ra nông nỗi gì chứ.
Hàn Chiến nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ nói: “Nơi đó của nàng thật chặt, kẹp ta thật thoải mái, nhất thời không nhịn được liền kêu thôi.” Kéo lấy cánh tay nhỏ bé đang ấn trên môi của nàng quàng qua cổ mình, cũng đem cặp chân Hàn Tuyết vòng bên hông, Hàn Chiến thở dốc một hơi mới ôn nhu nói: “Có khỏe không? Ta không nhịn được nữa rồi.”
Hạ thể bị lấp đầy căng trướng khiến Hàn Tuyết liên tục hít sâu, tận lực buông lỏng chính mình dung nạp vật to lớn tồn tại trong hoa huyệt. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được từng nhịp đập phát ra từ đại nhục bổng Hàn Chiến ở trong cơ thể mình. Nàng nhấc thân mình nghênh đón, Hàn Chiến cũng cảm giác được sự cho phép đó liền tiến lên phía trước, cảm giác bị tràn đầy trong nháy mắt làm Hàn Tuyết không kìm hãm được ưỡn thẳng lưng ngửa ra sau, nhờ vậy mà Hàn Chiến càng thâm nhập vào trong cơ thể nàng
“Ân a..... Thật lớn, thật nóng, ân..... .” Mới chỉ một chút như vậy đã bị chiếm hết, khiến cho hoa huyệt Hàn Tuyết không tự chủ co rút, từng chút co lại hút lấy làm Hàn Chiến thoải mái nheo mắt, vừa rúc đầu bên cổ nàng thở gấp vừa cười: “Vật nhỏ nhạy cảm, đứng kẹp chặt thế chứ, nàng như vậy làm sao ta động đậy được?” Nói xong liền vỗ nhẹ lên bạch ngọc tuyết đồn của nàng một cái. “Thả lỏng một chút, để cho ta thương nàng.”
“Đợi đã,” Hàn Tuyết liều mạng hít sâu, đem hai chân mình mở rộng thêm, giúp hóa giải bớt một phần áp lực căng nứt trong mình. “Hơi đau, chàng chờ một chút.”
“Đau? Sao lại có thể đau được?” Hàn Chiến theo bản năng nhìn xuống hạ thể nơi hai người đang hợp chung chặt chẽ, nhíu nhíu máy rậm lo lắng nói: “Rất đau sao?” Hai người vừa rồi cùng nhau, vốn tưởng rằng nàng đã thích ứng với to lớn của mình, nhưng....., chẳng lẽ quá vội vàng sao?
“Chàng quá lớn, chịu đựng có điểm đau,” Trong tâm có điểm áy náy nhẹ vuốt lông mày đang nhướng cao của hắn, dịu dàng thở khẽ nói: “Đừng quá dùng sức, sẽ đau.”
Nghe vậy, Hàn Chiến nắm lấy mông đẹp của nàng nhẹ nhàng rút ra, rồi lại chầm chậm mạnh mẽ đẩy vào, “Như vậy có đau không?”
“Ân.....” Hàn Tuyết kêu rên một tiếng, ghé sát Hàn Chiến nói nhỏ: “Không đau, thoải mái.”
Kéo nhẹ đưa chậm trong chốc lát, cảm giác Hàn Tuyết hút chặt hắn ngày càng nhanh, trong huyệt nóng ẩm ấm áp, ái dịch tràn ra, Hàn Chiến dồn dập thở gấp, tốc độ mút lấy càng mau, “ Như vậy còn không đau chứ?” Khoái cảm nam căn bị mút chặt làm hắn rất muốn tiến lên, ý thức có một tia mê ly, hắn sắp không khống chế được mình rồi.
Thích ứng với vật nóng thô cứng của Hàn Chiến, lại kèm theo từng chút đụng chạm, Hàn Tuyết thoải mái nhẹ giọng rên rỉ: “A...... Thoải mái..... Dùng sức...... A...... Mau. .....”
“Như vậy phải không?” Hắn chính là tình nhân tốt nhất, phối hợp gia tăng tốc độ, dùng sức va chạm.
“A...... Mau hơn nữa...... Nha......” Nam căn to lớn từng bước tiến công hoa huyệt, theo va chạm của Hàn Chiến, âm hạch luôn như có như không ma sát với âm mao Hàn Chiến, có lúc còn đụng mạnh người hắn, loại cảm giác tê dại đó thật khó lòng diễn tả.
“Đừng nhẫn nại...... Đến......A..... . Dùng lực..... A......Nam căn bị hút quá chặt khiến Hàn Chiến thoải mái vô cùng, nhanh chóng dùng sức ở eo, cũng không dám buông tay chân ra, sợ làm thương tổn đến người yêu nhu nhược của mình."Sẽ làm bị thương...... A......... Nha......"
"Ta muốn..... ." Hàn Tuyết quật cường vặn eo dùng sức tiến vào mặc cho Hàn Chiến chống đối, nam căn tráng kiện hung hăng ngay ngắn cắm thẳng vào hoa huyệt của Hàn Tuyết, ngay cả chút ít lông mọc trên thân thể của Hàn Chiến cũng vào bị chen vào trong cơ thể nàng.
"A, ân..... ." Hàn Chiến vội vàng bưng lấy mông ngọc đang tạo phản, nhắm mắt thở gấp gáp, liều mạng nhịn đi du͙© vọиɠ đang muốn bộc phát, "Sắp...... Liền phun...... Cái...... Tiểu yêu tinh."
"Ừ a..... ." Hàn Tuyết nức nở một tiếng, vặn eo lắc mông cọ xát chỗ hai người kết hợp, nhẹ nhàng làm nũng: "Thật thoải mái...... Không phải sao......" "Không đau sao?" Vừa nói Hàn Chiến vừa lui ra rồi dùng sức va chạm.
"Hừ nha..... ." Chuyển động của hàn Chiến đem theo một cái thanh âm nặng nề, Hàn Tuyết bị đυ.ng từ đằng sau rung động, thật may cây gậy Hàn Chiến vẫn ở trong thân thể của nàng, nếu không nàng sẽ đυ.ng phải vách tường của núi giả mất.
"Thích như vậy?" Hàn Chiến hai mắt sáng trong nhìn chòng chọc dáng vẻ kiều mị xinh đẹp của Hàn Tuyết, một tay ôm chặt vòng eo thon thả của Hàn Tuyết, điều chỉnh tư thế thật tốt cơ thể của hai người, thử dò xét một chút rồi buông tay chân ra nhanh chóng đâm vào, chôn sâu nam căn trong huyệt đạo vô cùng chặt chẽ.
"Hừ ừ..... ." Tiểu trân châu bị ma sát đem tới kɧoáı ©ảʍ làm cho thân thể Hàn Tuyết kéo căng ra, hoa huy*t đem dương v*t to lớn kẹp chặt hơn khiến Hàn Chiến sảng khoái thở mạnh.
Hắn ra sức động lấy phần eo khiến cho phân thân như lưỡi kiếm sắc bén đẩy ra đẩy vào trong hoa huy*t đang co rút thật chặt, Hàn Chiến nhe răng trợn mắt thở gấp nói: "Tiểu yêu tinh, dương v*t của ta muốn gãy, a ──, buông lỏng một chút, hừ ừ..... ."
Hàn Tuyết hai mắt mê ly ngửa đầu thở gấp, nàng có thể cảm giác được rõ ràng những động chạm hung ác của vật nóng bỏng kia, nhục bích bị ma sát khiến kɧoáı ©ảʍ từ từ hội tụ trong đầu, tất cả ý thức đều tập trung ở hoa tâm đang bị thiêu đốt, kɧoáı ©ảʍ theo va chạm của Hàn Chiến không ngừng tăng lên. Hàn Tuyết vì kí©ɧ ŧìиɧ mà đứng thẳng người dậy, thân thể không tự chủ ngửa ra sau khiến cho hai nhũ hoa ở trên không trung tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, bầu vυ' xinh đẹp vì lực va đập của Hàn Chiến như con thỏ nhỏ không ngừng nhảy lên, tạo thành nhiều đường gợn sóng. Hàn Chiến nhìn thấy miệng đắng lưỡi khô, trong con ngươi vẻ tìиɧ ɖu͙© càng thêm đậm, hông vì đó chuyển động cũng nhanh hơn, lực đạo cũng có chút không kìm hãm được mà tăng thêm.
"A nha...... Ừ. ....." hoa huy*t vì kɧoáı ©ảʍ bắt đầu một loạt co rút lại, Hàn Tuyết chợt ôm chặt lấy cổ Hàn Chiến dồn dập thở dốc, âm thanh trong cổ không nhịn được mà kêu rên thành tiếng. Hàn Tuyết chôn sâu mình trong cổ Hàn Chiến, há mồm cắn vào bả vai hắn, cố nén không thét ra thanh âm chói tai. Theo âʍ đa͙σ nhanh chóng co rút lại, sâu trong hoa huy*t đột nhiên nóng lên, tuôn chảy ra một cỗ nhiệt dịch khiến cho nam căn Hàn Chiến ở trong huyệt đạo chặt chẽ ra vào càng thêm thuận sướиɠ. hoa huy*t nương theo chuyển động cực nhanh của Hàn Chiến mà chảy ra rất nhiều ái dịch trong suốt, nhanh chóng vì pít-tông vận động mà bị đánh thành nhũ bạch sắc bọt, trừ một chút dịch dính vào phần lông mọc trên thân thể hai người phần lớn đều theo động tác của hai người mà vẩy ra ra ngoài hoặc thuận theo huyệt khẩu của Hàn Tuyết nhỏ giọt trên đất.
hoa huy*t cấp tốc co rút ép chặt lấy dương v*t thiếu chút nữa đem phân thân của Hàn Chiến đẩy ra bên ngoài cơ thể, cũng đem tự chế của hắn đánh bay.
"Nha..... ." Chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, một tay cầm chặt lấy bắp đùi trắng mịn của Hàn Tuyết, mã lực toàn bộ triển khai, rút ra động vào thật nhanh.
Hàn Tuyết chỉ cảm thấy thân thể như con thuyền nhỏ lênh đênh trong cuồng phong mưa sa, lúc nào cũng có thể bị chia năm xẻ bảy. Nhục huyệt non nớt đang ở trong cao trào bị nam căn to lớn của Hàn Chiến nhanh chóng dùng sức rút ra đυ.ng vào, động tác vừa mang theo đau đớn lại đem tới kɧoáı ©ảʍ khiến cho đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, toàn thân cứng đờ khẽ run lên. Thanh âm thân thể hai người va chạm vang ở bên tai giống như từng cơn sóng nước đánh vào bờ.
Hàn Chiến ngửa đầu hưởng thụ cực hạn kɧoáı ©ảʍ, nhanh chóng công chiếm thân hình ôn nhuận mỹ huyệt, cho đến khi trong ngực truyền tới một tiếng khóc tế tế mới đột nhiên tỉnh táo lại. Đem chính nam căn to lớn của mình chôn sâu vào trong cơ thể Hàn Tuyết, dùng khí lực toàn thân khắc chế du͙© vọиɠ muốn chạy nước rút của bản thân, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu áp mặt từ đầu tới cái cổ nhỏ nhắn, "Xảy ra chuyện gì, không thoải mái sao?" Hơi thở hổn hển phun trên mảnh vai trần của Hàn Tuyết.
Hơi thở nóng rực trên vai khiến cho Hàn Tuyết khẽ run lên, hoa huy*t không nhịn được kẹp lấy.
"A, đừng...... Muốn phun......" Hàn Chiến cảm giác mình sẽ chết trong cơ thể Hàn tuyết.
"Bại hoại...... Người ta...... Không chịu nổi...... Chàng vẫn muốn...... Vẫn muốn." Hàn Tuyết thanh âm run rẩy khẽ nấc lên thành tiếng.
Tiếng khóc Hàn Tuyết làm cho Hàn Chiến cả kinh, bàn tay nắm lấy nàng bắp đùi, lập tức lau hai người chỗ tiếp hợp khẽ vuốt Hàn Tuyết hoa thịt, kiểm tra xem mình có thương tổn tới nàng hay không.
Thân thể vẫn ở trong cao trào mà trở nên nhạy cảm sao chịu được những ma sát bàn tay thô ráp kia mang lại. Hàn Tuyết thở nhẹ một tiếng, vặn vẹo mông tránh né.
"Đáng chết, nàng… tiểu yêu tinh này!" Hàn Chiến cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, bàn tay nắm chặt bắp đùi của Hàn Tuyết bất chấp tất cả nhanh chóng rút ra rồi lại hung ác chen vào. Vốn là ở tình cảnh không thể nhịn nổi mình nữa vì cho là nàng không khỏe mới miễn cưỡng mình dừng lại, đâu biết tiểu yêu tinh kia lại không biết điều, bị kẹp chặt như vậy mà nhịn được thì không phải là nam nhân. Hàn Chiến ôm chặt Hàn Tuyết toàn lực chạy nước rút, chỉ muốn xong chuyện rồi tra xét lại tình huống của cô gái nhỏ.
"A, không cần, nha. ....." Hàn Tuyết chỉ kịp kêu khẽ một tiếng rồi đem toàn bộ thanh âm nghẹn ở trong cổ, thân thể hứng lấy cuồng mãnh xâm nhập như vũ bão của Hàn Chiến.
Hàn Tuyết bị cắm mà khó thở tưởng như mình muốn chết. Hàn Chiến cuối cùng dùng toàn sức đâm sâu trong cơ thể nàng, hai cánh tay ôm chặt lấy nàng toàn thân rung động, kèm theo đó là một luồng nhiệt dịch phun thật sau trong hoa huy*t nóng ấm của Hàn Tuyết.
Hồi lâu sau Hàn Chiến mới không cam tâm rút nam căn đã mềm ra, ngón tay điểm lên huyệt vị phía sau Hàn Tuyết, cảm giác tê liệt kia làm cho Hàn Tuyết kinh hô một tiếng, rước lấy tiếng cười khẽ của Hàn Chiến.
"Ngươi, ngươi, ngươi, còn cười?!" Hàn Tuyết xấu hổ dùng sức nện cho hắn một cái, liều mạng điều chỉnh hô hấp không yên của mình.
"Có khỏe không?" Hàn Chiến thỏa mãn cười tươi đầy toan tính cọ nhẹ trên mặt nàng.
"Không tốt." Hàn Tuyết bĩu môi nổi giận nói.
Hàn Chiến cười đến sáng lạn không nói, từ trong đống quần áo lấy ra một chiếc khăn mùi soa, nhẹ nhàng vì nàng lau, thuận tiện tra xét hoa huy*t có phải vì màn kí©ɧ ŧìиɧ điên cuồng vừa rồi mà bị thương không. Xác định không có vấn đề gì Hàn Chiến mới ngẩng đầu cười nhìn nàng, trải qua một hồi xoa bóp dịu dàng, hai gò mà Hàn Tuyết diễm hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ‘’xuân ý’’ hồng diễm diễm cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lấy, hô hấp gấp gáp khiến cho bộ ngực dồn dập phập phồng, nhũ hoa xinh đẹp theo đó chuyển động thành những đường gợn sóng.
Hàn Chiến ôm Hàn Tuyết ngồi lên đùi mình còn chính mình thì ngồi lên vách đá núi giả, một chi bàn tay không an phận đặt lên một bên kiều nhũ của nàng vân vê xoa bóp.
Hàn Tuyết cả kinh, duyên dáng kêu to một tiếng, một tay đẩy bàn tay đang đặt trên ngực mình của Hàn Chiến ra, "Chàng lại muốn tiếp?"
"Vừa rồi bận rộn không có thời gian chăm sóc hai đứa nó, hiện tại rảnh rỗi ta sờ sờ không được sao?" Hàn Chiến vô lại hôn nhẹ lên cổ Hàn Tuyết, bàn tay vẫn tiếp tục công việc, hoàn toàn để ý Hàn Tuyết thi hành hành vi bạo lực trên mu bàn tay mình.