Trạch Lam bước xuống, đôi mắt nhìn bao quát sơ lược không gian mình đang đứng với sự e dè nhất định.
"Nơi này to quá!" Trạch Lam thầm cảm thán. Quả thực dinh thự to ngoài sức tưởng tượng của cô, cô cứ nghĩ nó sẽ chỉ to hơn biệt thự đôi chút. Chứ không ngờ rằng dịnh thự này lại to như một cái toà đài thường thấy trên phim ảnh.
Tuy kiểu dáng không mấy cổ điển, nhưng sự rộng lớn quá mức khiến Trạch Lam có phần hơi sờ sợ. Cô còn đang ngơ ngác, thì tên lái xe đã lên tiếng: "Cô Lưu, chúng ta vào thôi."
"Vâng..." cô lúng túng đáp, chiếc vali của cô được một tên kéo đi. Vừa vào tới nơi đại sảnh, một lần nữa khung cảnh trong đây làm Trạch Lam phải kinh ngạc mà mở to mắt. Không sai nếu cô gọi dinh thự này là một toà đài, nguy nga, tráng lệ lại lộng lẫy như một cung điện.
Cô đưa mắt nhìn quanh, liền nhận ra tất thẩy những người có mặt trong dinh thự này đều nhìn cô với đôi mắt hiếu kì lẫn lo sợ. Khiến Trạch Lam cũng có phần e dè hơn, cô cúi mặt mà đi khép nép.
Bấy giờ, một người đàn ông tầm hơn năm mươi bước đến trước mặt Trạch Lam, gương mặt hài hoà, hiền lành cười với cô: "Chào Tứ thiếu phu nhân, tôi là Dư Thanh - quản gia ở đây."
Trạch Lam đột ngột bị xưng hô như thế cảm thấy không thoải mái nên vội xua tay cười nói: "Chào bác Dư, đừng gọi cháu như vậy, gọi cháu là cô Lưu hay Trạch Lam được rồi ạ!"
Dư quản gia lại xen vào: "Không được đâu thưa tứ thiếu phu nhân, nếu để Tứ thiếu biết chúng tôi phạm sai sót thì thật lòng gia nhân bọn tôi không gánh nỗi. Vẫn là xưng hô theo phép tắc là hơn."
"Tứ thiếu...là vị thiếu gia giấu mặt đó sao?" Trong đầu Trạch Lam bất giác vang lên hai từ đó, lại mường tượng ra không biết con người này là người như thế nào, tại sao tất cả những người ở đây đều có vẻ rất sợ hãi khi nhắc đến ông chủ của mình.
"Mặc kệ, dù là người ra sao thì mình và anh ta cũng không liên quan nhau. Hoạ ra cũng có thể đến cả mặt anh ta mình cũng có thể sẽ không gặp được trong suốt quá trình thực hiện hợp đồng...." Trạch Lam nghĩ bụng mà nhướng mày thở nhẹ một cái.
Lúc này, tên đang kéo vali cho cô mới lên tiếng: "Dư quản gia, việc còn lại tôi giao lại cho ông. Chúng tôi đi trước....Tứ thiếu Phu nhân, chúng tôi xin phép!"
Trạch Lam lại thêm phần bối rối, khi cả hai tên này cũng đột ngột thay đổi xưng hô với cô. Cô chỉ biết cúi đầu cười trừ cho qua, sau đó Dư quản gia mới nói: "Tứ thiếu Phu nhân, mời theo tôi."
"Dạ!" Trạch Lam ngoan ngoãn gật đầu, bước chân nhỏ nhắn sải bước trên môi trường lạ lẫm theo sau bóng dáng của người đi trước.
Đi lên một lối cầu thang hình xoắn ốc, lên đến lầu một thì tiếp tục thông qua một lối hành lang rộng rãi, Trạch Lam vừa đi vuầ không ngăn được tò mò mà nhìn quanh. Không gian nơi này rất rộng rãi, được trưng bày bố trí khá nhiều cổ vật quý hiếm. Tuy không rành về cổ vật, nhưng nhìn sơ qua cũng đủ biết vị thiếu gia kia có vẻ rất thích sưu tầm đồ cổ.
"Tứ thiếu Phu nhân, đây là phòng của phu nhân." Dư quản gia nói, bây giờ Trạch Lam đang đứng trước một cửa phòng màu đen. Mở cửa ra, cô theo chân Dư quản gia bước vào bên trong, bày trí của căn phòng làm cô tròn mắt ngạc nhiên ra mặt.
Căn phòng rất to, nếu so với cả cái nhà của cô thì nhà cô sẽ được ví bé như cái lỗ mũi trẻ con ba tuổi. Đến cả cái phòng tắm ở đây thôi đã là to gấp đôi gấp ba lần căn nhà của cô.
"Cháu...cháu sẽ sống ở đây?" Trạch Lam lấp bấp, mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn quanh. Dư quản gia nén cười, cúi đầu đáp: "Dạ đúng thưa Tứ thiếu phu nhân, đây là phòng của phu nhân."
Trạch Lam cười cười nhưng trong lòng vẫn không mấy tự nhiên, lần đầy bước chân đến một nơi cao sang, to lớn thế này. Cộng với việc bị nhiều người xưng hô theo cách kia làm cô ngại vô cùng.
"Tứ thiếu phu nhân, để tôi giúp phu nhân sắp xếp đồ đạc cá nhân!" Dư quản gia kéo chiếc vali của Trạch Lam lại và nói. Lập tức cô bối rối, liền ngăn lại: "Không, không cần đâu bác. Để tự cháu làm được rồi, không dám phiền bác..."
Thấy Trạch Lam kiên quyết như vậy, Dư quản gia cũng thôi không muốn nói thêm: "Vậy tôi sẽ xuống căn dặn nhà bếp làm vài món cho phu nhân, chẳng hay khẩu vị của phu nhân ra sao?"
Trạch Lam chớp chớp mắt, vốn dĩ tính nói là "Không cần!", nhưng cô tự thấy cái bụng rỗng tuếch của mình đã kêu gào thống thiết, đành cười nói: "Cháu dễ ăn lắm, món nào cũng được..."
"Vậy tôi xin phép!" Dư quản gia cúi đầu lần nữa. Trạch Lam cũng lật đật cúi theo: "Dạ, cảm ơn bác, phiền bác quá rồi."
Cửa phòng đóng lại, Trạch Lam bây giờ mới dám lộ rõ vẻ mặt thích thú khi được ở trong căn phòng xa hoa, thượng hạng thế này. Cô đi đến bên chiếc giường bằng gỗ quý to đùng được đặt gần bên khung cửa sổ cũng to không kém. Bên trên trải một bộ chăn nệm rất đẹp màu xanh lam nhàn nhạt có hoạ tiết vài cánh hoa hồng điểm nhẹ vô cùng nổi bật.
Trạch Lam đưa tay sờ sờ lên chúng, cười tít mắt nói: "Đúng là hàng thượng phẩm cao cấp, mềm mịn mát tay..."
Bất chợt, cô ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn ra một chú chim nhỏ đang đậu trên nhánh cây bạch quả đang ngã màu vàng bên ngoài. Cô tự dung lại thấy chua xót nghẹn đắng cả lòng. Cô đông ý mang danh nghĩa Tứ thiếu phu nhân chỉ để sinh con nối dỗi cho Giang gia. Cô đến đây để sống, cũng không khác gì một con chim bị giam trong chiếc l*иg son xinh đẹp.
Kẻ bên ngoài nhìn vào cứ tưởng chú chim đó rất hạnh phúc khi được nuôi trong một chiếc l*иg xinh đẹp, nhưng chỉ chú chim đó mới biết điều nó thật sự cần là gì.
"Chim thì cần tự do, còn mình...mình cần tiền!" Trạch Lam vô thức lẩm bẩm. Bàn tay sờ lên chiếc vòng dây cói ngay bên cổ tay trái, đây là món quà sinh nhật lúc cô tròn hai mươi, Phù Dung đã tận tay đan nó cho cô. Cô rất trân quý nó hơn cả những loại trang sức đắt tiền nào khác trên đời này.
Trạch Lam rưng rưng ngấn lệ, chiếc vòng nhỏ cũng nhoè đi trong ánh nhìn của cô. "Phù Dung, chị sẽ sớm trở lại là chị hai ngày nào mà em luôn ngưỡng mộ! Chờ chị...."
***
Giang Triết Hàn bước ra khỏi phòng họp, trên tay cầm tài liệu vừa được nộp mà xem xét, vừa đi vừa nói: "Báo với bên Malay, đẩy mạnh tiến độ quảng bá. Thúc tiến dự án xây dựng thêm bể bơi trên sân thượng."
"Vâng, thưa Tứ thiếu!" Tôn Nghị đáp, xấp tài liệu được Giang Triết Hàn trao lại qua tay anh.
Bước vào phòng làm việc, hắn ngồi xuống ghế sofa cơ hồ tựa đầu ra sau thư giãn, hắn hỏi: "Mọi chuyện xong rồi chứ?"
Tôn Nghị đứng gần đó, cúi đầu đáp: "Đâu vào đó cả rồi thưa Tứ thiếu, Lưu Trạch Lam hiện giờ đang có mặt tại dinh thự."
"Tốt. Màn kịch này tuyệt đối không được để lộ bất cứ thông tin nào. Tôi, cậu, và anh em họ Liêu kia mà thôi. Càng ít người biết càng dễ thực hiện...." Giang Triết Hàn hài lòng nói. Bàn tay để trên thành ghế khẽ nhịp nhịp tuỳ hứng vô cùng.
Giang Triết Mỹ vừa tan ca, có hẹn với mấy người bạn cũ thời phổ thông đi ăn uống một chút. Cô lái xe khỏi tầng hầm, vừa hay đoạn đường từ đây đến điểm hẹn có chạy qua nhà của Trạch Lam. Định bụng sẽ ghé ngang hỏi thăm cô ấy xem tình hình thế nào.
Khi xe của Giang Triết Mỹ đến nơi, cô bước xuống và hơi thắc mắc khi không thấy ai ở nhà. "Đi làm chưa về sao?" Cô lẩm bẩm. Nói rồi Giang Triết Mỹ lấy điện thoại gọi vào số máy của Trạch Lam, tiếng chuông bên kia đầu dây vang lên một lúc vẫn không có ai nghe máy. Giang Triết Mỹ cất điện thoại đi, khẽ nói: "Chắc lại tăng ca rồi...chị gái này chuyên gia tăng ca. Chỗ cũ chỗ mới đều ham công việc quá trớn...."
Nói rồi Giang Triết Mỹ quay lưng đi ra xe, lúc này một người phụ nữ dắt con đi ngang, thấy cô vừa bước ra từ phía nhà của Trạch Lam, người này liền lân la hỏi chuyện: "Cô gì đó ơi, bộ...cô tìm cô gái ở đây hả?"
Giang Triết Mỹ gật đầu, người phụ nữ đó lại tiếp: "Từ sáng nay tôi có thấy cô ấy bước lên một chiếc xe rất sang trọng. Hơn nữa tay còn xách hẳn vali rất to. Có lẽ là dọn đi rồi...."
"Dọn đi?!" Giang Triết Mỹ ngạc nhiên. Người phụ nữ đó lướt qua cô, cô vẫn đứng đó đăm đăm nhìn vào căn nhà nhỏ của Trạch Lam mà không ngừng thắc mắc: "Rốt cuộc công ty và công việc chị ấy nói là gì? Tại sao lại dọn đi đột ngột thế kia?"
Không suy nghĩ thêm, Giang Triết Mỹ bấm máy gọi cho Tố Dĩ Dĩ, muốn hỏi xem cô bạn này có biết được tin tức gì hay không. Nhưng cả Tố Dĩ Dĩ cũng không bắt máy, hết cách, Giang Triết Mỹ đành lên xe đi đến điểm hẹn. Việc này chắc chắn cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, giống như sự việc xảy ra ở phòng VIP hôm đó có mặt của anh hai cô. Giang Triết Mỹ nhất định phải làm cho rõ mới không bận lòng.
***
Bây giờ đã là hơn 10h đêm, Trạch Lam ở đây cả ngày cũng không dám ra khỏi phòng mà đi bừa bãi. Nơi này quá rộng, một kẻ mới đến như cô sẽ có thể bị lạc không biết đường mò về phòng. Đợi ổn ổn một chút rồi làm quen cũng không muộn.
Trưa nay, cô cũng đã được đưa đi làm giấy đăng kí hôn thú. Nhưng dẫu là cầm bút kí tên vào các giấy tờ công chứng, cả tên của vị Tứ thiếu kia cũng bị một tên thủ hạ đứng cạnh dùng tay che lấy.
Mặc dù rất tò mò lẫn thắc mắc, nhưng ngay từ đầu người tên G cũng đã nói vị thiếu gia này không muốn tiết lộ danh tính cho bất kì ai qua cái chuyện trái luật này. Bởi nên Trạch Lam cô cũng không dám có lòng suy đoán hay tìm hiểu. Một lòng làm đúng trách nhiệm được giao trong bản hợp đồng là được.
Nằm trên giường hồi lâu, Trạch Lam nghĩ ngợi lung tung đôi chút rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Cả ngày cô cũng đã dụng não suy nghĩ quá nhiều vấn đề rồi, đến lúc cho cái não này của cô nghỉ ngơi một chút.
Bên dưới sân lớn của dinh thự, chiếc xe của Giang Triết Hàn đã trở về. Đêm nay, hắn cố ý về trễ hơn so với mọi khi. Vừa vào tới sảnh đã thấy Tôn Nghị đi đến, Giang Triết Hàn hỏi: "Cô ta ở đâu?"
Tôn Nghị hướng mắt lên trên lầu rồi đáp: "Lầu một, phòng số hai từ cuối hành lang đếm lên."
"Cô ta đã gặp mặt cậu ở đây chưa?" Giang Triết Hàn lại hỏi. Tôn Nghị chỉ lắc đầu. Sau đó, Giang Triết Hàn chậm rãi bước đi lên cầu thang.
Phía dưới, Tôn Nghị vẫn dõi mắt nhìn theo bóng dáng của hắn đến khi khuất hẳn. Nhìn từ sâu trong đáy mắt u tối của Giang Triết Hàn, thực đến cả Tôn Nghị anh đây chưa dám tưởng tượng được ông chủ mình sẽ làm gì với cô gái họ Lưu kia.
"Dù gì cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh. Lưu Trạch Lam, có trách thì trách ông trời để cô gặp được Tứ thiếu...."
Giang Triết Hàn dừng chân đứng ngay trước cửa phòng, bên trong chính là cô gái vừa bị hắn cho vào cái bẫy tàn độc của mình. Hai bàn tay hắn vô thức siết chăt, đôi nhãn khí lãnh khốc như tối tăm hơn mọi khi. Hắn khẽ thì thầm: "Lưu Trạch Lam, Tứ thiếu phu nhân....để xem, đêm nay sẽ là đêm mà tôi khiến cả đời này của cô cũng không thể nào quên được!"
Bàn tay vặn nhẹ, cánh cửa được hé mở. Bên trong phòng, không gian tối đen như mực. Giang Triết Hàn đảo mắt quan sát, ánh nhìn dừng lại ngay chiếc giường phía gần cửa sổ. Dưới ánh trăng chiếu rọi từ bên ngoài, hắn hoàn toàn nhận ra dáng vẻ của một cô gái đang nằm trên đó.
"Ngủ rất ngon giấc nhỉ?" Hắn nghĩ thầm. Rồi bước chân nhẹ nhàng di chuyển đến gần hơn, cô gái trước mặt hắn hiện giờ quả thực đã ngủ rất say.
Giang Triết Hàn đưa ánh nhìn lạnh lẽo lướt dọc thân người Trạch Lam. Cô mặc một chiếc đầm ngủ hai dây satin màu trắng sữa, đôi ngực căng đầy của cô dễ dàng được cặp mắt tinh tường của hắn nhìn rất cặn kẽ. Mái tóc đen mượt của Trạch Lam vương tuỳ ý ở bờ vai nhỏ nhắn, dưới ánh sáng mờ ảo của bóng trăng, mọi đường nét trên con người cô như được lột tả một cách sắc sảo.
Giang Triết Hàn dù hận cô, nhưng với bản năng một người đàn ông, hắn không thể phủ nhận...quả thực Trạch Lam - cô ta rất đẹp. Mà nét đẹp này lại rất khác, nó không như những vẻ đẹp gợi cảm hay quyến rũ đại trà trong xã hội, mà vẻ đẹp toát ra từ con người cô như một sức mạnh tà mị khó đoán vô cùng.
Giang Triết Hàn đưa tay cởi bỏ caravat ném sang một bên, hắn bắt đầu nhẹ nhàng leo lên giường, chầm chậm tiến gần con mồi đang không chút phòng thủ.
Bàn tay to lớn của hắn mang hơi nóng truyền đến da thịt nhẵn mịn của Trạch Lam qua lớp đầm ngủ. Bắt đầu từ vòng eo của cô trượt dần lên cánh tay thon thả.
Giang Triết Hàn kéo nhẹ chiếc chăn bông ra khỏi người Trạch Lam, tiếp tục đưa nhãn dục nhìn lấy đôi chân ngọc thẳng nuột. Không cần ánh sáng rõ rệt, mọi thứ trên người Trạch Lam đẹp đẽ, hoàn hảo như một viên pha lê thuần khiết phát quang giữa bóng tối.
"Bên ngoài thì rât sạch sẽ...để tôi xem bên trong cô liệu có sạch như vẻ ngoài của cô hay không?" Giang Triết Hàn thì thầm, đoạn nói xong hắn đưa tay vén nhẹ lọn tóc phủ trên vai Trạch Lam, nơi cổ gợi cảm cùng phần xương quai xanh tinh tế đập ngay vào đôi mắt của hắn.
Hạ mặt áp đôi môi nóng rực như lửa của mình lên làn da mát lạnh của Trạch Lam, hắn từ tốn hôn nhè nhẹ từ ngạnh hàm trượt xuống cần cổ rồi tìm đến xương quai xanh. Kéo tuột hai bên dây áo mỏng manh, hắn lại tham lam liếʍ láp bờ vai trền gợi cảm.
Trong tiềm thức bản thân Trạch Lam cảm nhận cơ thể nhột nhạt khó chịu, liền chậm rãi mở mắt ra. Lập tức cô hét lên thất thanh: "Ai....ai đó?"
Không đợi cô nói thêm tiếng nào, Giang Triết Hàn đã nhanh chóng bịt kín cửa miệng của cô bằng một tay. Trạch Lam hãi hùng nhận ra là một nam nhân, dưới bóng tối trong căn phòng, cô vẫn đủ hình dung người nay dáng dấp rất cao to, lực luõng.
Trạch Lam điên cuồng vùng vẫy, hai mắt đỏ hoe mau chóng ngấn đầy thứ nước mặn đắng. Nhưng mọi sự phản kháng của cô hầu như bị vô hiệu hoá bởi nam nhân ẩn mặt kia. Sức lực của hắn mang một sự áp đảo khủng khϊếp, ghì chặt cơ thể nhỏ bé của cô đến muốn lún sâu xuống tấm nệm bên dưới.
Trạch Lam không thể phát ra âm thanh nào ngoài những tiếng "Ú ớ" không ý nghĩa trong cổ họng. Cô khóc thảm thương, cô liên tục lắc đầu nhằm van xin người kia sẽ không làm hại cô.
Lúc này, nam nhân ngự bên trên mới lên tiếng, thanh âm thâm trầm lại khàn khàn vang nhẹ trong buổi đêm tĩnh mịch. Hắn thì thầm: "Tứ thiếu phu nhân, chúng ta đã đăng kí hôn thú, cô là vợ của tôi, thì việc này không có gì gọi là quá đáng, đúng không?"
"Vợ...mình là vợ của người này. Vậy ra đây là vị thiếu gia ẩn danh đó hay sao?" Trạch Lam căng mắt mà suy nghĩ. Nhưng cô không hiểu, vì lí do gì hắn lại hành động thế này, khi trước đó rõ ràng đã giao ước chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thì làm sao hắn có quyền động vào người cô.
Trạch Lam tiêp tục kháng cự, đôi chân giẫy giụa một cách vô vọng khi bị nam nhân kia đè xuống bằng cả sức nặng của cơ thể to lớn, vạm vỡ. Giang Triết Hàn không nói một lời, bàn tay vừa rời khỏi miệng Trạch Lam, không để cô có thời gian la hét, hắn đã vội áp chế cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào đó của cô bằng cánh môi nóng rực của mình.
Trạch Lam trợn mắt trắng dã, cái cảm giác kinh hoàng này không khác gì với tình cảnh xảy ra ở căn phòng VIP tại nhà hàng. Mà trong tình huống kẻ ngự trên người nằm dưới thế này, cảm giác đó còn kinh hoàng hơn gấp cả trăm lần.
Trạch Lam điên cuồng phản kháng, hai cánh tay bị một tay nam nhân kia khoá cao giữ chặt trên đỉnh đầu, thân người yếu ớt vùng vẫy một cách vô vọng. Giang Triết Hàn hôn lấy cánh môi mềm mại kia một cách luyến tiếc không muốn rời bỏ, vị ngọt nơi đầu lưỡi của Trạch Lam như một thứ mê dược mang tính quyết định du͙© vọиɠ cuộn trào trong con người hắn.
Trạch Lam bị nam nhân kia ô nhục đến không nói được lời gì ngoài khóc đến sưng cả mắt. Giang Triết Hàn lúc này vẫn chậm rãi quan sát cô, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài cửa sổ hắc vào vừa hay soi rọi từ trên đầu và dừng lại ở phần ngực của cô. Nhìn cô nước mắt ứa ra như mưa trút hắn lại thấy thích thú bội phần.
Đưa tay cởi lấy áo sơmi trên người, rồi lại đến thắt lưng cùng khoá quần. Giang Triết Hàn mạnh bạo nắm thân người của Trạch Lam ném vào phía trong giường, nhằm né tránh ánh sáng kia chiếu vào gương mặt của hắn.
Hắn muốn Trạch Lam cô phải nhục nhã, tủi hổ đến cả người làʍ t̠ìиɦ với cô và là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô là ai cô cũng không biết. Điều này, chính xác là điều hắn trông đợi. Làm cô xấu hổ, làm cô đau khổ, chà đạp lên nhân cách của cô, tất cả đều là mục đích hắn gài cô lọt vào cái bẫy này.
Trạch Lam khi nghe đến tiếng "Lạch cạch" phát ra khi nam nhân kia tháo bỏ thắt lưng, cô mở mắt muốn xoay người lết khỏi giường nhưng lại bị một tay hắn thô bạo kéo ngược trở lại.
Ghì chặt cơ thể Trạch Lam hằn sâu xuống tấm nệm, Giang Triết Hàn một tay luồn vào nước tóc của cô mà ra sức siết chặt, hạ thấp người ra sức hôn lấy cánh môi đang ngậm chặt của cô.
Hắn không thương tiếc, một tay bóp mạnh vào khuôn miệng của Trạch Lam nhằm cho cô phải hé môi. Nhưng hắn lại không nghĩ, cô cứng đầu đến phát bực. Dù hắn có bóp đến hai bên mặt cô hằn lên từng dấu tay đỏ ửng, cô vẫn cắn chặt hàm răng không một kẻ hở.
"Cô sẽ mạnh mẽ được trong bao lâu?" Giọng Giang Triết Hàn khàn khàn cất lên. Hắn nhanh chóng cho bàn tay của mình tìm đến nơi huyệt nhỏ của Trạch Lam, cô khép chân giẫy đạp điên cuồng. Giang Triết Hàn dùng hai tay tách rộng đôi chân ngọc, thân người chen vào giữa làm vật cản trở. Hai ngón tay một lần nữa mạnh bạo xâm nhập đâm sâu vào trong huyệt thịt.
"Aaa....đau...." Trạch Lam cơ hồ cong lưng ngửa đầu ra sau khi chịu đựng cảm giác đau đớn khó chịu. Nơi huyệt nhỏ của cô nhạy cảm vô cùng mà nam nhân kia lại không hề có chút nhẹ nhàng. Cứ rút ra rồi đâm vào, cú đâm nào cũng dồn hết sức lực vào cánh tay rắn chắc mà tiến sâu trong người cô, làm cô vùng vẫy kêu khóc không ngừng.
Chẳng đợi thêm, Giang Triết Hàn đã nhoàng người chế ngự áp đôi môi cùng đầu lưỡi của mình thâm nhập vào khoan miệng Trạch Lam. Bao nhiêu nước bọt trong miệng cô dường như cũng bị hắn nuốt cạn. Trạch Lam càng lúc càng thấy cổ họng mình dần khô khan, tiếng khóc thay bằng những tiếng kêu vô nghĩa nhỏ xíu khàn đặc.
Bên dưới hạ thể, hai ngón tay thon dài của Giang Triết Hàn liên tục ra vào vô tư, động tác dứt khoát lại mạnh bạo không hề nương tay với lần đầu của một cô gái.
Bất chợt Giang Triết Hàn rút tay khỏi huyệt nhỏ, ngón tay cái chạm nhẹ miết lấy hai ngón tay bị ướt đẫm dịch thuỷ hoà lẫn chút sắc đỏ của máu. Hắn khẽ thì thầm: "Bản thân thì làm ra vẻ không muốn nhưng cơ thể lại phản ứng dữ dội...."
"Không, không có! Tôi không muốn, là do mấy người gạt tôi. Là lũ khốn Giang gia các người...." Trạch Lam phẫn uất gào lên.
Giang Triết Hàn lúc này đôi mắt toé lên tia lửa hận vô tình đến lạnh người, hắn cúi xuống gầm nhẹ bên tai Trạch Lam một lời: "Lưu gia mấy người...hẳn là rất tốt!"
"Anh nói cái gì?" Trạch Lam căng mắt hỏi hắn. Nhưng bất chợt, cô trở nên hoảng loạn tột độ khi nam nhân kia nắm lấy hai chân cô đẩy cao hết cỡ, đến cả đầu gối cũng chạm luôn vào hai đầu nhũ hoa đã đỏ tấy.
"Đừng...đừng làm vậy, tôi xin anh....." Trạch Lam hai tay cố gắng dồn đẩy thân người nặng nề của kẻ ngự trên, nhưng một chút xê dịch hắn cũng không có.
Sức lực của con người này mang tính áp đảo khủng khϊếp, đến cả hơi thở của cô cũng sắp bị hắn đè nén sâu xuống cùng cực. Trạch Lam thở hỗn hễn, tay cứ múa mây không ngừng. Giang Triết Hàn vẫn nắm chặt đè ép hai chân cô vương cao, ở tư thế này, phần huyệt nhỏ của Trạch Lam hoàn toàn bị mở ra một chút.
Cô xấu hổ chỉ muốn cắn lưỡi chết quách cho xong, mặc cho cô kháng cự, từ chối lại gào khóc van xin. Giang Triết Hàn chỉ nhếch môi cười nhạt rồi lạnh lùng tiến tới.
"Aaa....không...." Trạch Lam ưỡn người cong lưng khi bất chợt bị xâm nhập. Côn ŧᏂịŧ của nam nhân kia quá khổ với huyệt nhỏ của cô, đột ngột phải tiếp nhận thứ to lớn một cách thô bạo khiến huyệt nhỏ cùng cánh hoa thịt của cô bị nong ra đến đau rát.
Trạch Lam bật khóc đến không thành tiếng, chỉ thấy thân thể cô run lên bần bật vì từng cơn khóc nghẹn trong cổ họng. Mười ngón tay của cô cấu chặt vào hai bắp tay của Giang Triết Hàn đến muốn rách cả da.
Giang Triết Hàn vẫn nhìn cô, ngay từ đầu đến cuối đôi mắt lãnh khốc đó luôn luôn nhìn cô với ánh nhìn tàn độc nhất. Hắn biết cô rất đau, là đau về cả thể xác lẫn tinh thần, cười hài lòng, hắn lại lần nữa cúi xuống thì thầm bên tai Trạch Lam: "Từ bây giờ, cô sẽ biết thế nào là thống khổ thật sự!"
Nói xong, còn không đợi cô gái đáng thương bên dưới tỏ vẻ kháng tuyệt, Giang Triết Hàn đã bắt đầu luận động hạ thân của mình. Từng cú nhấp mạnh bạo dồn hết mọi sức lực đưa đỉnh đầu côn ŧᏂịŧ thúc đến tận cổ tử ©υиɠ của Trạch Lam, khiến cô điên loạn đau đến giẫy giụa cả thân người.
"Đau....Aaa...đừng động nữa, thật sự...ưʍ...tôi không chịu được..." Trạch Lam cố gắng đẩy thân người Giang Triết Hàn ra, nhưng hắn vẫn dán chặt cơ thể cô không một khe hở.
Hai mắt Trạch Lam khóc đến khô rát, hàng mi dài đen cong vυ't bây giờ đã nặng nề ướt đẫm. Cả gương mặt của cô nóng bừng, đỏ như say rượu. Giang Triết Hàn chỉ tiếc rằng, giây phút này không đủ sáng để hắn có thể nhìn thấy rõ biểu diện đau đớn của cô.
Mặc dù trong bóng tối, thị lực của hắn vẫn rất tốt. Nhưng thứ hắn muốn trông thấy nhất chính là từng đường nét nhăn mày, nhíu mặt, cắn môi của Trạch Lam mỗi khi hắn dấn sâu vào trong người cô.
Huyệt thịt nhỏ hẹp bị hắn nông ra đến căng trướng, hắn lại bao phen rút ra đâm vào một cách cuồng dã, hệt như đang phát tiết lên thân thể cô.
Trạch Lam kêu gào một lúc cũng phát mệt, sức lực nơi cô dường như cũng bị rút cạn sau một thời gian vật vã kháng cự. Hai cánh tay cự tuyệt cơ thể hắn bây giờ đã mặc nhiên buông xuôi. Cô nằm nghiêng mặt sang một bên, khép mắt cắn chặt môi mà bật khóc.
Giang Triết Hàn vẫn vô tư đem côn ŧᏂịŧ lấp đầy bên trong huyệt nhỏ đang thắt chặt. Chính hắn lại không nghĩ cảm giác mà Trạch Lam mang lại cho hắn tuyệt mỹ vô cùng.
Không như những lần hắn bị phát dược, bất đắc dĩ hắn mới phải tìm một mối dục loạn để giải toả cơn đau. Nhưng những cô gái này không đủ khả năng để xoa dịu những cơn hành hạ từ tinh thần đến thể xác của hắn.
Vậy mà chỉ với một mình Trạch Lam, chỉ cần ngửi lấy mùi hương kì lạ khó hiểu từ cơ thể cô cũng đủ ức chế độc tính của loại độc dược ác ôn. Đến khi chạm được vào da thịt trơn láng, mềm mịn của cô thì hắn lại càng như bị cuốn sâu vào ngọn lửa du͙© vọиɠ.
Hôm nay, Giang Triết Hàn hắn chưa bị độc dược bộc phát, hắn điên rồ khi thoáng nghĩ hắn thực sự muốn biết Trạch Lam liệu có làm mất đi độc tính ác ôn đó hay không. Hắn bây giờ...lại muốn bản thân mình bị phát độc để trải nghiệm.
Giang Triết Hàn hắn không kiềm chế được bản thân, khi huyệt nhỏ kia dường như không chịu tiếp nhận mà cứ co lại siết chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, tạo ra sự vướng víu khó chịu.
Hắn khẽ nói như ra lệnh: "Thả lỏng ra...."
Trạch Lam nằm im bất động, ngay từ giây phút cô chấp nhận buông xuôi, cô chỉ biết nằm đó mà khóc. Mọi sức lực, tâm trí đều bị sự nhục nhã làm cho tiêu tán, cô không đôi co, không cãi cự. Cô cũng không quan tâm đến những lời mà nam nhân kia vừa nói. Nhưng do sự đau rát lẫn cảm giác kì lạ, khiến cô cứ vô thưc gòng cứng thân người, làm cho bên trong huyệt nhỏ co lại hết cỡ.
Giang Triết Hàn không thấy cô trả lời hay có một động thái nào phản ứng, hắn nổi nóng nằm lấy khuôn mặt của Trạch Lam xoay về đối diện, đồng thời hôn lấy cánh môi gợi cảm, cũng cùng lúc ấn sâu côn ŧᏂịŧ đâm vào kịch liệt điên cuồng.
"Aaa...ưʍ..." Trạch Lam bây giờ không thể chịu thấu, cô dù không muốn để lộ bản thân đang có cảm giác bị xâm chiếm, nhưng cơ thể lại bật ngược hoàn toàn.
"Đừng...lấy nó ra khỏi người tôi, rất đau...." Trạch Lam cựa quậy thân người mà kêu khóc, đôi ngực đầy đặn ẩn hiện nửa kín nửa hở bởi lớp đầm ngủ kịch liệt nhấp nhô như đang gọi mời.
Giang Triết Hàn không buồn đáp trả, hắn cúi người ngậm vào khoan miệng ẩm ướt một bên nhũ hoa đã sớm bị hắn làm cho sưng tấy. Đầu lưỡi hết liếʍ quanh rồi mυ'ŧ mạnh làm Trạch Lam không kiềm được mà hé môi kêu ra một tiếng nhỏ xíu.
Côn ŧᏂịŧ to lớn quá sưc không ngừng đỉnh vào tận nơi thâm sâu nhất trong người cô, khiến cô vừa đau lại vừa thấy khó chịu vô cùng. Hai bàn tay của cô lại tiếp tục đánh mạnh vào lưng Giang Triết Hàn đỏ ửng, lại còn cào cấu điên cuồng.
Hắn giữ chặt tay cô khoá cao lêи đỉиɦ đầu, không cho cô cơ hội phản kháng. Côn ŧᏂịŧ vẫn được hắn đẩy nhanh, hệt như một cuọc chạy nước rút đang tới.
Huyệt nhỏ của Trạch Lam chịu đựng ma sát quá lớn nên sưng tấy cả lên, hắn mặc kệ cô vẫn đang gòng cứng thân người mà vẫn đâm vào thật mạnh.
Buông bỏ nhũ hoa căng cứng bị hắn mυ'ŧ đến sưng tấy, hắn lại gầm nhẹ bên tai Trạch Lam với âm giọng đầy sắc dục: "Cô càng gòng, thì bên trong cô lại càng bóp rất chặt...cảm giác rất tốt!"
Trạch Lam tủi nhục cắn lấy vành môi đến bật máu, lập tức Giang Triết Hàn cho một ngón tay thô bạo tách lấy cửa miệng của cô ra, cho vào trong khoan miệng cô hai ngón tay rồi giữ chặt, khiến cô hoàn toàn không thể nào khép miệng trở lại.
"Đừng..." Trạch Lam cựa quậy, lắc đầu cố gắng lên tiếng khi cửa miệng cũng bị hắn mang ra hành hạ.
Giang Triết Hàn vẫn áp sát cơ thể cô, hắn hết liếʍ láp vành tai mẫn cảm của cô rồi lại dùng răng cắn mạnh, khiến vành tai trái của cô bị đau nhức sưng đỏ.
"Tôi không tin cô không biết rên rĩ là gì..." Giang Triết Hàn thả nhẹ trong không khí một lời nói dâʍ ɭσạи khôn cùng.
Câu nói chấm dứt cũng là lúc hắn buông bỏ hai cánh tay trên đỉnh đầu của Trạch Lam, di chuyển xuống dưới nhanh chóng nắm chặt đầu gối đẩy cao chạm lên nhũ hoa dựng đứng.
"Không...aaa" còn không đợi Trạch Lam kêu hết câu, Giang Triết Hàn đã như dã thú ngông cuồng đâm vào kịch liệt. Côn ŧᏂịŧ của hắn liên tục đỉnh vào tử ©υиɠ, Trạch Lam nhận thấy chỉ là một cảm giác đau thốn cả bụng nhỏ, cùng với đó là sự ran rát tột cùng nơi nhục huyệt.
Cô thở hồng hộc theo từng nhịp đẩy thô bạo của Giang Triết Hàn, khí sắc trên mặt cô từ ửng đỏ bây giờ đã chuyển sang tái nhợt. Sự đau đớn thể xác kinh khủng này cô không nghĩ lại dã man, tàn bạo đến như vậy. Hoặc giả, chính là do nam nhân kia mà ra.
"Ưʍ...haaa..." Trạch Lam không thể không rên rĩ khi bị đâm liên tiếp với tần suất cực mạnh. Giang Triết Hàn cười miệt, hắn nói: "Cuối cùng cũng kêu rên dưới thân người tôi...nhưng vẫn chưa đủ lớn. Rên lớn vào...."
Côn ŧᏂịŧ bắt đầu càng được đâm sâu, đôi chân thon của Trạch Lam bị nâng cao hẳn lên trên lại dang rộng hết cỡ. Giang Triết Hàn đem hạ thân tống vào điên cuồng, cô gái bên dưới hắn bị đâm đến sắp ngất, chỉ còn thều thào vài lời: "Ưʍ...làm ơn...mau chóng kết thúc đi...aaa...không được..."
Giang Triết Hàn cười bật thành tiếng một cái, thanh âm lạnh lẽo vang nhẹ trong không khí hoà với tiếng kêu rên khóc lóc của Trạch Lam đè nén cả căn phòng rộng lớn như bị thu hẹp cực độ.
Hắn tự mãn, lại ngông cuồng mà nói: "Như thế này chỉ là khởi đầu...tôi còn rất nhiều điều thú vị khác để dành tặng riêng cho cô về sau. Cứ từ từ mà tận hưởng...."
"Không...ưʍ...cầm thú...anh là đồ cầm thú...aa!" Trạch Lam gào lên, cổ họng khô khan đến sắp nứt toạt. Con dã thú trên người cô vẫn ngang tàn đâm vào không chút thương xót.
Giang Triết Hàn nắm lấy tóc của Trạch Lam kéo mạnh, khiến đầu cô hơi ngửa lên một chút. Phả lấy hơi thở nóng hổi dồn dập vào nơi cổ khả ái, hắn gằn giọng: "Tôi cầm thú chính là do một tay Lưu gia tạo nên..."
Trong đầu Trạch Lam văng vẳng những lời nói mơ hồ khó hiểu, cô bây giờ đã thực sự kiệt sức, nơi đại não dường như đã trở nên trống rỗng. Hai mắt cô không còn sức để gắng gượng dần dần thϊếp lại. Bàn tay cấu chặt bả vai Giang Triết Hàn một lúc cũng buông lỏng rơi xuống tấm nệm bên dưới.
Trạch Lam cơ thể nhỏ nhắn ngay từ trong ra ngoài, vậy mà lại bị Giang Triết Hàn thô bạo xâm chiếm trong suốt một khoảng thời gian dài. Đau đớn, nhục nhã về cả thể xác lẫn tinh thần, Trạch Lam bị con dã thú du͙© vọиɠ cuồn loạn rút cạn cả sức lực. Trước mắt cô bây giờ chỉ là một mảng màu đen kịt dày đặc bao trùm cả không gian. Con đường sau này của cô, có thể sẽ còn tồi tệ hơn gấp trăm lần cái đêm kinh hoàng của tối nay.