Liệt Diễm Sắc Nhân Tâm

Dạy Hôn (học đường SM+++++)

Toggle naviTrường học lúc 6h sáng thật yên tĩnh, mặt trời ban mai ló rạng đôi chút, mang những tia sáng ấm áp luồn qua cây lá xum xuê, những đám mây trắng phía chân trời dưới buổi bình minh ánh lên sắc hồng rạng rỡ.

Thời gian vào lớp là 8 giờ, hiện tại hầu hết học sinh đều còn ôm giường ngủ say, đến tận 7 giờ mới có vài học sinh lục tục dậy tới trường. Theo lý mà nói thì hiện tại phòng học không có ai cả. Nhưng ở tầng 3, lớp học năm hai, lại loáng thoáng phát ra những tiếng thở dốc rêи ɾỉ nữ tính cùng tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân.

"Thầy à... Ưʍ... A em không thở được..."

Trên bàn học sách vở, bút thước toán loạn, cô gái bị người đàn ông kiên quyết đè nhẹ ở trên bàn, đầu ngửa cao, lộ ra chiếc cổ cùng bộ ngực đầy đặn mà trần trụi, thân hình chặt chẽ dán vào nam nhân, bị bắt chịu đựng người đàn ông phía trên dịu dàng mà tàn nhẫn trừng phạt.

Vốn Triệu Thuần muốn dạy kèm cho Tống Thiển Thiển, để cho cô học nhiều thêm một chút, cho nên hôm trước nhắn nhắn cô gái nhỏ hôm nay đến trường sớm, dùng thời gian trước giờ vào lớp để giảng cho cô nàng một số đề mục. Để cho cô nàng ngồi ở chỗ quen thuộc, gương mặt cứng rắn không chút biểu cảm đứng bên cạnh, vốn là lòng không chút ý nghĩ nào khác, ai biết cô nhóc kia tinh thần lơ mơ, luôn vụиɠ ŧяộʍ ngáp, lại bày ra bộ dáng không muốn tỉnh, giải đề không được, còn dám làm nũng nói không muốn học bù, chỉ muốn ngồi trong lòng anh mà ngủ.

Triệu Thuần dỗ mãi mà không được, khi anh cúi xuống dùng giọng dịu dàng khuyên bảo, Tống Thiển Thiển càng nghe càng híp tịt mắt lại khiến anh sa sầm mặt. Anh biết thời gian vừa rồi đem cô nhóc này cưng chiều lên trời, lúc học bù cô muốn uống nước thì phải dùng môi mớm cho cô uống, lúc làm bài cũng phải ôm vào lòng mới chịu ngoan ngoãn giải đề. Chính vì thấy mình không nỡ trừng phạt nên cô mới làm nũng như vậy.

Nam nhân trầm mặt, thật sự có chút tức giận. Nhưng Triệu Thuần mặt không biến sắc, suy nghĩ một chút xem nên dùng biện pháp nào trừng phạt cô.

Anh quả thật không nỡ hung dữ trừng phạt cô, nhưng có thể dùng một phương pháp khác dạy dỗ cô nhóc hư này một phen.

Đã sắp 7 giờ, còn nhiều nhất 20 phút nữa sẽ có học sinh đến trường sớm, vốn anh muốn rời đi trước 7h20 lúc chưa có người tới trường để bảo vệ quan hệ giữa anh và Tống Thiển Thiển không sớm bị phát hiện.

Nhưng hôm nay Tống Thiển Thiển quả thật hơi tùy hứng, anh quyết định dùng phương pháp riêng của mình để trừng phạt cô.

Tống Thiển Thiển chọc chọc cơ bụng mạnh mẽ của anh, cười nói "Dáng người của thầy tuyệt ghê, chắc chắn thầy đã bí mật tập thể hình."

Triệu Thuần vì Tống Thiển Thiển làm nũng, liền thu hồi giáo án, nhìn thoáng qua cô, ngay lúc cô gái nhỏ nghĩ thầm cuối cùng không cần học bài rồi, anh liền cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Tống Thiển Thiển, nụ hôn lần này không hề nhẹ dịu âu yếm mà mang theo du͙© vọиɠ cô chưa từng biết đến.

Tống Thiển Thiển bị kéo đứng dậy, từ đứng rồi chuyển thành bị đè xuống mặt bàn. Đôi môi của anh nóng rực áp xuống, tham lam hút lấy cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt trườn vào khoang miệng cô, liếʍ qua hàm răng, rồi cuốn lấy đầu lưỡi cô, cướp đoạt hết thảy trong khoang miệng cô. Nụ hôn này không hề chỉ dừng lại ở liếʍ mυ'ŧ nhẹ nhàng, đầu lưỡi anh vào sâu trong khoang miệng, bắt trước động tác giao hợp, liên tục vào tới tận cổ họng mềm mại của cô. Niêm mạc trong miệng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng phân bố thêm nhiều nước bọt, cô không kịp nuốt xuống, dòng nước ngọt ngào theo khóe miệng chảy xuống dọc chiếc cổ trắng ngần.

Tống Thiển Thiển bị đầu lưỡi của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến người phát run, thẹn thùng run rẩy muốn dùng tay lau nước bọt chảy xuống, anh phát hiện ra động tác của cô, cương quyết đè cổ tay cô lại, đem hai tay cô giao nhau cố định ở đỉnh đầu, không cho cô cử động. Nước bọt vì thế chảy từ cổ xuống dưới, tiến vào sâu trong rãnh ngực của cô, dần dần lưu lại một vệt nhỏ ẩm ướt trên ngực áo.

Anhghé sát vào bên tai cô thở hổn hển nói: "Có phải em vẫn luôn muốn thầy làm vậy với em không?"

Môi anh tiếp tục lướt xuống phía dưới, hôn vào chiếc cổ trắng nõn của cô, dùng răng cắn nhẹ rồi lại dùng lưỡi liếʍ qua an ủi, da thịt cô xuất hiện một đám vệt đỏ hồng. Anh bỏ cổ tay của Tống Thiển Thiển, hai tay tiến xuống với vào áo cô, một bàn tay dễ dàng cở bỏ nút gài của áσ ɭóŧ, nắm lấy bầu ngực trắng nõn no đủ của cô, một bàn tay khó khăn lắm mới nắm được một bầu ngực đầy đặn, hai bầu nhũ thịt mềm mại trên tay anh bị nắn bóp thành hình dạng bất đồng, núʍ ѵú màu hồng phấn dưới ánh mắt chăm chú của anh mà thẹn thùng cứng rắn dựng thẳng lên.

Tống Thiển Thiển hoảng hốt mà òa lên nức nở, ôm lấy bản thân mà che không được đôi bầu vυ' to trần trụi, bị anh nắn bóp mà rêи ɾỉ yếu ớt: "Thầy đừng nhìn mà... của em... Núʍ ѵú của em cứng lên rồi... Không được nhìn... A..."

Vẻ mặt cô thanh thuần mà dâʍ ɭσạи, đôi môi đỏ tươi hé mở đầu lưỡi hơi vươn ra, quần áo hỗn loạn, đôi bầu vυ' to lớn trần trụi lộ ra ngoài, che đậy nửa kín nửa hở, đầṳ ѵú theo khe hở lộ ra cứng rắn đáng thương. Váy bị cuốn cao lên, đôi chân dài trắng nõn giao nhau, cô vô tình ma sát rất nhỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ đã tràn ra khỏi tiểu huyệt.

Nam nhân dường như mất dần lý trí không nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô, tay trái xoa phải nắn khiến bầu vυ' cô run rẩy lay động không ngừng, chốc chốc lại dùng lực nắm lấy đầṳ ѵú cô kéo lên, xoay tròn, đè nén khiến nó ngày càng sưng đỏ mẫn cảm. Dùng tay ước lượng lát, anh hỏi: "Trước khi thầy sờ qua, nơi này của Thiển Thiển cũng đã là cỡ C phải không?"

Cô gái ngây thơ hoàn toàn không chống đỡ được sự trừng phạt đầy phóng đãng, cho dù anh vẫn chưa đυ.ng chạm tới hạ thân của mình, chỉ mới trêu chọc dùng những từ ngữ phóng đãng mà dưới váy, qυầи ɭóŧ cô đã ướt đẫm, tiểu huyệt không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, thấm đẫm qυầи иᏂỏ của cô. Tống Thiển Thiển không nói ra lời, cả người vô cùng mềm yếu, núʍ ѵú bị anh hung hăng trêu chọc sưng đỏ đáng thương, nhưng khi tay anh rời đi lại ngứa ngáy vô cùng, cô theo bản năng nâng người đưa bầu vυ' lớn hướng về phía tay anh cọ cọ, thẹn thùng trả lời: "Phải... Bầu vυ' Thiển Thiển vốn đã rất lớn... Chờ thầy hung hăng bắt nạt nó... Cũng bị thầy bắt nạt mà lớn hơn..."

Ánh mắt Triệu Thuần đỏ lên, rõ ràng anh muốn hung hăng trừng phạt cô nhóc này một chút, chẳng ngờ lại bị ngây thơ mà quyến rũ đến độ suýt không kiềm chế nổi.

Anh kiên quyết cắn một chút đầu lưỡi, mới có thể tỉnh táo lại. Sau mắt kính, ánh mắt anh trở lại sắc bén, đôi môi ép sát vào gương mặt đã mê đắm rối loạn của Tống Thiển Thiển, cắn một cái, nhẹ nhàng hỏi: "Thiển Thiển có biết... Mấy giờ rồi không?"

Tống Thiển Thiển đang đắm chìm trong sắc dục lúc này mới bừng tỉnh, cảm thấy thẹn thùng cùng sợ hãi, "Đã là?"

Tay Triệu Thuần tiếp tục vuốt ve đôi bầu vυ' tròn trịa của cô, thậm chí chí còn nắm đầṳ ѵú kéo lên rồi thả xuống, nắn bóp không ngừng, tiếp tục nói: "Vài phút nữa sẽ có học sinh vào lớp... Bọn họ sẽ nhìn thấy bộ dạng Thiển Thiển quần áo lộn xộn núʍ ѵú lộ ra ngoài... Thiển Thiển có phải vẫn luôn tưởng tượng ra tình cảnh trước mặt cả lớp, bị tôi đặt trên bục giảng, mạnh mẽ mà đùa bỡn em đến khóc? Sau đó lại để cho toàn trường đều nhìn thấy?"

Tống Thiển Thiển không chịu được sự đùa bỡn của nam nhân, nhưng cảm xúc sợ hãi vượt qua kɧoáı ©ảʍ, khỏi khóc nức nở, "Không cần... Thiển Thiển không muốn bị người khác nhìn đến... Thiển Thiển không chịu nổi..." Cô bắt đầu giãy dụa đứng lên, vừa giãy vừa khóc. Nghĩ đến việc các bạn học nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ, khinh khi, cô liền xấu hổ muốn tự tát vào mặt mình, bản thân mình sao lại dâʍ đãиɠ như vậy.

Tay của nam nhân nhẹ nhàng dừng lại, thở khẽ một hơi, cài lại áσ ɭóŧ và cúc áo sơmi, sửa sang lại quần áo, chỉnh trang bộ dạng lộn xộn của cô, lại đưa cho Tống Thiển Thiển khăn tay. Nâng cằm cô lên, để cho đôi mắt đẫm lệ ngơ ngác của cô nhìn vào mình, anh chậm rãi nói: "Đó là kết cục của việc anh phóng túng quá mức. Thiển Thiển có sợ không? Anh cũng sợ, nhưng vừa sợ lại vừa lo. Anh chiều chuộng em, nhưng chiều chuộng quá cũng là buông thả. Thầy thương em, yêu em nhưng phải có mức độ. Thiển Thiển hãy ngoan, không được tùy hứng như thế."

Tống Thiển Thiển hiểu ý Triệu Thuần nói, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, giật giật tay áo Triệu Thuần, "Thầy, em sai rồi, em sẽ cố gắng học bù. Em sẽ không tùy tiện nữa, thầy đừng giận nhé."

Triệu Thuần bật cười, điểm điểm lên trán cô, "Có thể làm nũng, có thể tùy hứng. Nhưng lúc cần thì phải nghe lời. Được rồi, đừng sợ, anh có chừng mực." Anh xong nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô, dịu dàng vuốt ve lưng thiếu nữ, "Đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng."

Tiếng chuông reo lên vọng từ ngoài cửa sổ, là giờ bắt đầu mở cổng trường, tiếng nói chuyện ồn ào từ xa vọng lại. Tống Thiển Thiển nín khóc, lau nước mắt mỉm cười, "Thầy đi đi, em sẽ ngoan mà."

Triệu Thuần sờ sờ đầu cô, thu thập đồ, ra đến cửa đột nhiên quay đầu cười với cô "Thiển Thiển thật ra thích thầy làm như vậy với em đúng không."

Tống Thiển Thiển mặt đỏ lên hét: "Không có đâu! Tạm biệt"

Sắp 7 giờ, sắc trời muộn tối, trong văn phòng khoa toán, thầy Lý thu dọn đồ đặc chuẩn bị đi về, nhìn Triệu Thuần còn đang cúi đầu sửa bài, giúp học sinh học bù, không khỏi cảm thán nói: "Thầy Triệu, thầy vất vả quá, đã sắp 7 giờ tối rồi, tôi về trước đây, thầy cũng mau về sớm chút còn nghỉ ngơi nhé."

Triệu Thuần ngẩng đầu, hướng về thầy giáo toán lớn tuổi của khoa, nét mặt ôn hòa, "Vâng, thầy đi đường cẩn thận ạ." Bên cạnh anh có một cái đầu nhỏ không ngẩng lên, bộ dáng chăm chú giải bài viết viết xóa xóa.

Thầy Lý khoát tay, đi ra cửa còn thuận tiện đóng cửa phòng. Trên đường về, thầy giáo già còn cảm động nghĩ, thầy giáo trẻ họ Triệu thật nhiệt huyết với công việc giáo dục, thật tốt quá.

Người đàn ông nhìn đồng nghiệp cuối cùng đi về, quay đầu lại ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái nhỏ, "Thiển Thiển làm xong chưa?"

Tống Thiển Thiển đưa bút liên tục, không chú ý đến sự dịu dàng của anh, vội vàng nói, "Thầy đợi một chút nha, em sắp xong rồi! Còn một câu cuối nữa!"

Hôm nay sau bài giảng trên lớp, Triệu Thuần đưa cho Tống Thiển Thiển mấy dạng đề ôn tập, đều là những dạng đề có trong bài kiểm tra mấy năm nay. Vốn nói với cô là có thể mang về nhà làm nhưng không ngờ cô nhóc ý chí hừng hực, kiên trì nói muốn làm xong tại đây, để thầy có thể cho bài khác về nhà. Triệu Thuần thấy hiếm có dịp cô nhóc này có khí thế chăm chỉ như vậy, liền để cô làm tiếp mới có tình huống như thế này.

Tống Thiển Thiển vừa giải bài vừa lẩm bẩm, nhớ kỹ dữ kiện bài cho, vừa tìm hướng giải "Theo trục Y... nối liền à... Không đúng....không đúng... Theo trục X chứ..." Triệu Thuần nhìn cô viết viết vẽ vẽ, mặt ngoài tuy không thể hiện cảm xúc nhưng trong lòng lại vui sướиɠ muốn ôm chặt lấy cô nhóc mà hôn vài cái.

Chính mình nói học bù phải ra học, không được làm nũng, nhưng khi cô gái nhỏ trở nên nghiêm túc, cô không dùng đôi mắt ướt sũng chứa đựng tình cảm nhìn mình thì anh lại cảm thấy có chút mất mát. Triệu Thuần buồn rầu phát hiện bản thân mình bị cô nhóc kia ảnh hưởng quá nhiều, vui cũng do cô, tức giận cũng do cô ảnh hưởng.

Tống Thiển Thiển khó khăn lắm mới giải xong câu cuối cùng, hạnh phúc than thở: "Cuối cùng cũng xong! Tay em đều mỏi muốn gãy rồi!" Lại dùng ánh mắt hơi hơi oán hận nhìn người đàn ông bên cạnh, chợt nhớ ra là không được làm nũng, cô bèn cẩn thận bổ sung: "Như vậy không tính là làm nũng nhé, chỉ là... chỉ là em mỏi tay thật mà."

Triệu Thuần biết lần trước mình nghiêm khắc trừng phạt dọa đến Tống Thiển Thiển, nên cô nhóc trước khi sợ trời chẳng nể đất hiện giờ lại cẩn thận lấy lòng mình. Anh không khỏi thở dài, có chút áy náy nghĩ lần trước có phải hay không làm hơi quá, bèn muốn bồi thường chút. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng mát xa ve vuốt, "Có đỡ hơn chút nào không?"

Tống Thiển Thiển biết anh đã không giống lần trước vì tùy hứng mà tức giận, liền vui vẻ bổ nhào vào l*иg ngực ấm áp, rộng lớn của Triệu Thuần, ở trong lòng ngẩng đầu nhìn nét mặt anh, "Được thầy hôn sẽ không đau."

Triệu Thuần bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng mềm mại của thiếu nữ, vờ vịt hỏi: "Như vậy sao?"

Tống Thiển Thiển vùi đầu vào ngực anh lắc lắc, giọng rầu rĩ truyền ra: "Chưa đủ."

Anh nhẹ nhàng hôn phớt lên môi cô, "Như vậy hả?"

Tống Thiển Thiển thoải mái híp mắt lười biếng giống chú mèo nhỏ cuộn mình trong ngực anh, "Ưʍ... vẫn....vẫn không đủ."

Triệu Thuần làm bộ khó xử, "Thầy không biết làm thế nào, vậy em thử xem."

Thiếu nữ biết người đàn ông này có ý xấu, muốn cô chủ động hôn anh, cô cắn môi, đè bả vai anh, thẹn thùng tách chân chậm rãi ngồi trên đùi anh. Hôm nay cô mặc chiếc váy bò, vì váy không ngắn lắm nên cô không mặc quần đùi bên trong. Hiện giờ tình trạng khá xấu hổ, cảm nhận rõ ràng tiểu huyệt bí mật của mình chỉ cách đùi anh có một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh.

Hơi nóng từ đùi ạn tỏa ra truyền tới tiểu huyệt mẫn cảm, Tống Thiển Thiển khốn quẫn vô cùng, xê dịch trên đùi anh một chút, muốn thay đổi tư thế xấu hổ này. Nhưng trong mắt Triệu Thuần chỉ thấy cặp đùi non mềm của cô vặn vẹo di chuyển tới lui trên chân mình, kết hầu anh di chuyển lên xuống gấp gáp, khàn giọng ra lệnh: "Thiển Thiển đừng nhúc nhích."

Tống Thiển Thiển mờ mịt dừng động tác lại, đột nhiên cảm nhận được phía dưới quần anh đã căng phồng lên, chỗ nhô lên tiếp xúc với tiểu huyệt của cô, khiến cô cả người mềm nhũn, "A... thầy..." Du͙© vọиɠ nảy sinh mãnh liệt đến ngỡ ngàng, Tống Thiển Thiển cảm thấy tiểu huyệt của mình bắt đầu chậm rãi có dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, cô muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng vì tư thế ngồi lại không thể làm được.

Tống Thiển Thiển vô lực ghé vào vai anh thở khẽ tạo phả hơi gió yếu ớt vào lỗ tai người đàn ông, "Thầy có biết... Lần trước... vì thầy bắt nạt em... mà qυầи ɭóŧ của em ẩm ướt cả một ngày, ướt đẫm... Không biết phải làm sao cả..." Cô nói xong lền mở miệng cắn vào cành tai anh, rồi vươn đầu lưỡi chậm rãi liếʍ xung quanh.

Triệu Thuần hoàn toàn có thể tưởng tượng đến hình ảnh khi ấy, cô gái nhỏ bị mình bắt nạt, nước mắt lã chã khóc, qυầи ɭóŧ nho nhỏ ẩm ướt dính vào tiểu huyệt mềm mại, thiếu nữ không thoải mái vặn vẹo cái mông vểnh đầy đặn, lại bởi mắc kẹt trong lớp học không thể đi thay qυầи ɭóŧ, chỉ có thể cả một ngày mặc trên người, chịu đựng dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ của chính mình làm ướt qυầи иᏂỏ, dính vào da thịt.

Triệu Thuần đột nhiên ngửa đầu rên một tiếng, tay nắm chặt lại.

Hóa ra là chiếc lưỡi nhỏ của thiếu nữ đang liếʍ lên yết hầu của anh, đã liếʍ ướt đẫm còn chưa dừng lại mà còn dùng răng cắn nhẹ yết hầu anh. Một chút đau đớn hỗn loạn thành kɧoáı ©ảʍ chạy thẳng lên não bộ, não bộ lập tức phản ứng -- Anh cúi đầu cắn vào cằm cô, thở hổn hển ra lệnh: "Vươn đầu lưỡi ra."

Cằm cô bị giữ không nhúc nhích được, e thẹn nhắm mắt, chậm rãi lươn cái lưỡi hồng hồng nho nhỏ ra, chỉ vươn ra một chút liền cảm thấy thẹn thùng không tự giác rụt lại.

"Bốp!" Triệu Thuần vỗ nhẹ vào chiếc mông vểnh của cô, "Không được nhúc nhích."

Nói xong liền cúi đầu ngậm đầu lưỡi cô, dịu dàng mà nhiệt tình mυ'ŧ đầu lưỡi cô vào miệng anh, tùy ý đùa giỡn đảo qua đảo lại. Cô gái nhỏ còn ngồi trên đùi anh, eo nhỏ bị cố định trong vòng tay nóng rực, đầṳ ѵú vểnh lên ma sát với vải dệt, cứng rắn khó chịu, cả người nằm trong tay anh, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trưởng thành kinh nghiệm mà dần dần trở nên thành thục.

Phía dưới, tiểu huyệt lại bắt đầu chảy ra dòng nước, đại âm thần bao vây lấy tiểu âm thần, ma sát giữa hai chân và phần cứng rắn nóng bỏng kia mang đến kɧoáı ©ảʍ ràng, đầu tiên làm ướt qυầи ɭóŧ của chính mình, sau đó dần dần thấm ướt quần tây của người đàn ông.

Triệu Thuần nhận thấy trên đùi một mảng ướŧ áŧ, buông đôi môi đang bị giày vò của cô, cúi đầu nhìn vệt nước ẩm ướt dưới váy cô, cười nặng nề, "Thiển Thiển thật nhiều nước."

Tống Thiển Thiển mềm nhũn cả người, "Em... Em không cố ý mà..." Cô giãy dụa muốn đứng dậy lại bị anh dùng sức đặt ngồi trên đùi, thân thể hai người kề sát vào nhau.

Triệu Thuần mυ'ŧ vành tai đỏ bừng của Tống Thiển Thiển, giọng mập mờ "Thấm ướt quần của thầy rồi, phải làm thế nào đây?"

Cô gái nhỏ loạn ý mê tình bị anh thiết lập phương cách dịu dàng mà dạy dỗ tình ái đã không thể kiềm chế, cô không biết phải trả lời sao, dưới thân tiểu huyệt lại chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, không khí trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào bí ẩn.

Triệu Thuần nói tiếp: "Thầy nghĩ biện pháp thay em nhé..." Nói xong liền nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy, bản thân vẫn duy trì tư thế ngồi, "Giúp anh liếʍ sạch sẽ đi."

Cô thực sự mềm cả chân, không thể tin được thầy giáo lạnh lùng cấm dục trước khi, giờ như thay bởi một người khác, có thể dễ dàng nói ra yêu cầu da^ʍ tà xấu xa như vậy.

Trời càng lúc càng tối, trường học vô cùng yên tĩnh. Trong văn phòng khoa toán truyền ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt của cô cùng với tiếng nước bí ẩn.

Người đàn ông đã tháo xuống kính mắt, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm, ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ. Phía trước anh là một cái đầu đen nhỏ nhỏ cúi giữa hai chân anh. Cô gái quỳ gối trước mặt anh, thẹn thùng cúi đầu, từng chút từng chút một liếʍ lên mảng ướt quần tây của anh, mảng ướŧ áŧ đó đều mang hương vị chảy ra từ tiểu huyệt cô. Bất đắc dĩ cô phát hiện càng liếʍ thì càng ướt, vật to lớn trong quần anh càng lúc càng nhô cao hơn. Tiểu huyệt của cô cũng càng ướt đẫm, từng giọt từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ nhẹ nhàng chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà tí tách, chỉ trong một lát đã để lại thành vũng trên nền.

Tống Thiển Thiển xấu hổ muốn chết, giọng như sắp khóc ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trên: "Em liếʍ không sạch được... Ưʍ... thầy..."

Anh càng kiếm chế càng phát hiện ra việc này thực sự là đang tra tấn bản thân mình, không tiếp tục chậm rãi mà tra tấn du͙© vọиɠ của cô nữa. Triệu Thuần dùng sức kéo cô đứng dậy, nâng cái mông nhỏ ẩm ướt của cô, đặt ngồi trên bàn công tác của anh. Thiếu nữ sợ hãi kêu lên, không tự chủ đem chân vòng lên lưng anh, kẹp chặt lấy thắt lưng anh.

Triệu Thuần cúi đầu che lại đôi môi phấn hồng căng mọng của Thiển Thiển, anh tham lam cuớp lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng cô.

Trong văn phòng, cô gái nhỏ ngồi trên bàn công tác của người đàn ông, hai chân dài trắng nõn kẹp chặt lấy thắt lưng của người đàn ông, bị anh điên cuồng hôn môi.

Cô dường như không thở nổi, chỉ phát ra vài câu yếu ớt, "Ừm... thầy à, em đã khiến bàn của thầy... A... cũng bị ướt rồi... Thực xin lỗi... Ưʍ... Dâʍ ŧᏂủy̠ của Thiển Thiển nhiều quá..."

Người đàn ông càng dùng sức, đem môi bịt chặt miệng coi, khiến cô không nói được tiếp, anh chỉ sợ nếu nghe tiếp anh sẽ trở thành ác ma, cứ như vậy mà làm chuyện đó với cô tại đây.

Giọng Triệu Thuần kiên định, "Anh không chỉ muốn có tâm của em, con người em, mà còn cần em cả đời."

Đã đau lòng thương cô, lại cảm thấy cô khờ đến đáng yêu, nhỡ cả đời bị gạt thì phải làm sao?

Tống Thiển Thiển nín khóc, mỉm cười lau nước mắt: "Thật ra em đã rất cố gắng đó, lúc thi có kiểm tra lại cẩn thận mà."

Anh xoa đầu nói, "Anh biết. Đi nào, đi ăn cơm, sau đó mua cho em bộ quần áo, hôm nay mặc phong phanh quá." Nói xong anh liền cởϊ áσ khoác của mình, trùm lên vai cô, lấy tư thế bảo vệ ôm cô cùng đi.

Trong phòng thử đồ của cửa hàng quần áo cao cấp, người đàn ông tay đút túi quần, tùy tiện đứng dựa vào cửa một gian thử đồ, bên trong Tống Thiển Thiển thử bộ đồ mà Triệu Thuần chọn cho cô, áo lông trắng rộng dài, váy kẻ ô vuông màu xanh, phối hợp tốt vô cùng mang phong cách trầm tĩnh mà ấm áp.

Triệu Thuần phía ngoài đứng chờ, bên trong truyền ra giọng cô gái, "Thầy... Khóa của váy... bị kẹt rồi... Thầy có thể vào giúp em không..."

Triệu Thuần bất đắc dĩ cười, nhìn quanh khu vực thử đồ cũng không có ai chú ý đến phía này, gõ cửa ra hiệu mình muốn đi vào, cô gái lặng lẽ mở một khe hẹp, người đàn ông bèn lách người tiến vào.

Gian thử đồ hẹp có một mặt là gương soi, anh vừa vào biết mình bị cô nhóc này lừa gạt. Tống Thiển Thiển phía trên mặc một cái áσ ɭóŧ màu trắng ngà tôn lên da thịt trước ngực càng thêm trắng nõn, cô đối mặt với gương, đưa lưng về phía anh, một tay thẹn thùng che ngực, tay nhấc váy, lộ khe ngực sâu hun hút, bầu ngực tròn to lớn lắc lư trong áσ ɭóŧ, đầṳ ѵú mẫn cảm sắp lộ ra. Áo lông để trên ghế, căn bản không có mặc, phía dưới chiếc váy kẻ ô vuông không kéo khóa phía sau, lộ ra qυầи ɭóŧ màu nude, cái mông vểnh nẩy nở uốn éo xoay xoay. Cô nghiêng thân hướng về phía Triệu Thuần, "Thầy, giúp em kéo khóa."

Triệu Thuần ánh mắt lập tức liền tối lại, cúi đầu mở miệng, "Em ..."

Anh tiến lên phía trước, l*иg ngực chạm vào sống lưng gần như trần trụi của cô, tay nhẹ nhàng đặt ở trên khóa váy, thong thả mà kéo lên, rồi bất ngờ kéo mạnh xuống dưới, chiếc váy lập tức rơi xuống. Cô gái sợ hãi kêu nhỏ giọng, kẹp chặt hai chân, nam nhân lập tức đưa ngón tay thon dài vào miệng cô khuấy đảo, đùa giỡn với cái lưỡi xinh, nước bọt không nuốt kịp liền chảy dọc theo ngón tay như sợi chỉ bạc trong suốt. Tay kia của anh thoải mái cởi bỏ dây lưng áσ ɭóŧ của cô, hai bầu ngực to lớn nhảy ra, đầṳ ѵú hồng phấn đứng thẳng. Anh cúi đầu áp sát vào vành tai cô, ngậm vành tai, mập mờ hỏi, "Thiển Thiển có phải thích đùa giỡn như vậy, phải không?"

Tống Thiển Thiển chịu không nổi khi nam nhân dùng thanh trầm thấp ghé vào tai mình nói một tiếng "phải không", mỗi lần nghe được giọng của anh đều mềm cả người, huống hồ lúc này cô gần như trần trụi, bị anh tà ác nắm trong tay. Thiển Thiển chỉ có thể dựa vào vách tường lạnh như băng, dùng giọng nói ngọt như nước thở dốc mờ mịt, "Thầy xấu lắm... Bên phải... thật khó chịu... Thầy sờ nơi đó của Thiển Thiển đi..."

Hóa ra Triệu Thuần vẫn đang đùa giỡn với bầu vυ' bên trái của Tống Thiển Thiển, dùng sức nắm lấy đầṳ ѵú sưng đỏ cứng rắn, dùng hai ngón tay ra sức lôi kéo, rồi dùng ngón trỏ đè đầṳ ѵú xuống thật sâu, lún xuống bầu ngực căng tròn, ngón tay ấn nhũ hoa lún sâu vào da thịt mềm mại của bầu ngực, chậm rãi rút ra rồi lại đâm ngược lại. Nghe cô nói vậy, anh bèn xoay người cô lại, để hai tay cô ôm cổ mình, hai chân vòng quanh lưng mình, một bàn tay ôm lấy lưng cô, bao cô chặt chẽ trong vòng ôm, hai bầu ngực lớn trần trụi hiện ra trước mắt anh.

Ánh mắt Triệu Thuần tối sầm, cúi đầu chậm rãi ngậm đầṳ ѵú bên phải của Tống Thiển Thiển, đầu tiên là dùng đầu lưỡi đẩy qua đẩy lại làm cho nó chậm rãi trướng lên, lại không chút lưu tình dùng răng cắn đầṳ ѵú sưng cứng, rồi lại mυ'ŧ vào đùa bỡn. Núʍ ѵú bên trái sưng đỏ, trướng to lên không ít, đầṳ ѵú đỏ tươi ướt đẫm, cô khôg khỏi thẹn thùng rêи ɾỉ, "Ưm, núʍ ѵú của Thiển Thiển ... Thầy đừng liếʍ... Hỏng mất..."

Nam nhân nặng nề nở nụ cười nói, "Thiển Thiển nói nhỏ một chút.", nhả đầṳ ѵú đã sưng đỏ không chịu được, "Đây là thầy thưởng cho."

Hai chân cô quấn quanh cái lưng cường tráng của anh, tiểu huyệt mềm mại đã làm ướt cả qυầи ɭóŧ, ẩm ướt ngượng ngùng chảy ra từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠, tiểu huyệt vô thức cọ xát vào phần phía dưới của nam nhân. Chính cô cũng không biết bản thân muốn gì, chỉ cảm thấy tiểu huyệt nước chảy không ngừng, nam nhân đùa bỡn lại không chạm vào khiến cô ngày càng khó chịu.

Anhthấy Tống Thiển Thiển đã ướt đẫm, khỏi bật cười, "Thiển Thiển đừng làm ồn, đùa giỡn thêm nữa anh không kiềm chế được, không thể ở làm chuyện đó với em ở đây. Trở về làm tiếp." Anh cũng không muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong gian thử đồ mà lấy đi lần đầu tiên quý giá của cô gái mình trân quý. Lần đầu tiên nhất định phải ở trên một chiếc giường lớn mềm mại, an ủi thân thể của cô, lại càng có thể biến đổi nhiều tư thế... Sau đó từng bước từng bước đùa giỡn thân thể cô.

Cô gái mặt lại ửng hồng, nhẹ nhàng đem tay nam nhân đặt trên bầu ngực lớn của mình, "Thiển Thiển không chịu được... Thiển Thiển muốn thầy tiếp tục..." Cô hổn hển lại ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi, "Thầy có phải cảm thấy Thiển Thiển rất dâʍ đãиɠ không?"

Người đàn ông phải dùng hết sự tự chủ của mình mới tỉnh táo lại, buồn rầu phát hiện bản thân mình không có biện pháp nào với cô gái nhỏ này, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Không hề, Thiển Thiển thế nào anh đều thích. Trở về lại tiếp tục, anh không thể ở bên ngoài mà làm việc này với em."

Cô gái đỏ mặt gật đầu, kẹp chặt tiểu huyệt ướt đẫm, núʍ ѵú còn truyền đến cảm giác tê dại, xoay mông, "Vậy thầy giúp em mặc..."

Triệu Thuần nhìn qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm của cô, lộ ra gò đất bí ẩn, ở giữa lộ ra một khe hở hẹp, không kìm được vỗ mông cô, bàn tay anh để trên hai cánh hoa đang run rẩy, "Đừng phóng túng, còn muốn chơi đùa lần nữa sao?"

Cô cười quyến rũ: "Thiển Thiển biết thầy thích làm Thiển Thiển." Nói xong còn dùng chân đυ.ng vào phần nhô cao giữa chân nam nhân, cọ xát qua lại, cảm giác dưới đυ.ng chạm của mình vật cứng càng trướng lớn căng phồng. Cô cắn cắn môi, vẫn cố thẹn thùng nói, "Hôm nay Thiển Thiển là của thầy, thầy muốn làm gì... Em đều nguyện ý."

Triệu Thuần khó nhịn rên lên, "Em thật sự muốn gϊếŧ chết anh ..."

Anh lo sợ bản thân mình không nhẫn nhịn được đến khi trở về nhà mất.

Sau khi sửa sang lại quần áo, từ cửa hàng đi ra, mãi cho đến khi cả người mềm yếu vô lực bị anh bế lên xe taxi, Tống Thiển Thiển vẫn biết rõ tiểu huyệt non nớt của mình giống như cái miệng nhỏ nhắn còn hé mở mà phun ra ngọt ngào nước dính.

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm dưới váy, người khác không nhìn được, nhưng cô biết rõ nguyên bản qυầи ɭóŧ màu nude đã ướt thành trong suốt, hoàn toàn hiện ra hình dạng gò đất cùng cánh hoa thần bí, lại đè ép vào âm thần mẫn cảm. Vì xoay người chỉnh sửa lại tư thế, đáy qυầи ɭóŧ lại xộc xệch cuốn xoắn thành dạng dây áp sâu vào miệng huyệt, vừa cử động nhẹ liền đè ép lên hạt đậu nhỏ, chỉ một lát đã bị ma sát đến sưng đỏ.

Tài xế chuyên tâm lái xe phía trước, ở hàng ghế phía sau, cô gái toàn thân mềm nhũn vô lực bị người đàn ông ôm vào trong ngực. Cô giãy giụa cúi sát đầu vào một bên tai anh, hổn hển đứt quãng mấy lần mới nói đầy đủ được câu, "Phía dưới của Thiển Thiển... Bị cọ sát rất khó chịu ưʍ... Thầy giúp giúp em..."

Cô dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của nam nhân lên qυầи ɭóŧ mình.

Triệu Thuần cảm nhận được chỗ bí mật của cô ẩm ướt ấm áp, dù cách một lớp vải dệt mỏng manh, tiểu huyệt phấn nộn như miệng nhỏ không học mà biết âm thầm hút ngón tay nam nhân vùa hút vừa co rút mấp máy khát cầu. Anh đè thấp giọng, "Thiển Thiển nhịn một chút, về nhà ôm em." Cách vải dệt mềm mại, ngón tay anh ấn lên hạt đậu, an ủi sự nóng vội của cô.

Tài xế phía trước không có phát hiện ra tình cảnh sau lưng, thoải mái ậm ừ hát theo nhạc, vui vẻ lái xe vòng qua một ngã tư đường.

Cô đành phải cắn môi, không dám phát ra âm thanh, trong bóng đêm đôi mắt to tròn đảo quanh, bỗng nhiên nghĩ đến một ý định xấu xa, cô yên lặng cởi một bên giày, để lại tất mỏng, giống mèo con nhỏ vươn chân cọ sát bắp đùi rắn chắc của anh, nhẹ nhàng bao lấy rồi táo tợn giẫm lên vùng giữa hai chân nam nhân, hơi dùng thêm chút sức ấn lên rồi xoa nhẹ, lòng bàn chân mềm mại đùa giỡn vật to lớn giữa hai chân anh.

Triệu Thuần hơi trở càng lúc nàng nặng nề, bàn tay ấn vào hạt đậu của cô gái nhỏ cũng thô lỗ hơn, không hề giống lúc trước chỉ nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, mà dùng sức xoa nắn cánh hoa của cô, đâm vào giữa rồi lại rút ra, xoa nắn gẩy nhẹ hạt đậu nhỏ đùa giỡn.

Dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy ra càng lúc càng nhiều, suýt chút nữa bị kɧoáı ©ảʍ ập đến làm cho kêu lên, người đàn ông ánh mắt sắc bén nhìn mặt đoán ý, đem ngón tay dài dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô thuận thế nhét vào cái miệng nhắn của cô không ngừng rút ra chọc vào. Cô gái bị bắt liếʍ ngón tay dính dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình, thẹn muốn phát khóc nhưng vẫn mυ'ŧ chặt ngón tay anh, dùng cặp mắt vừa ngây thơ vừa quyến rũ liếc nhìn chằm chằm anh, dùng đầu lưỡi hồng non mềm di chuyển qua lại đảo quanh ngón tay anh, nuốt vào thật sâu, nhả ra liếʍ rồi lại mυ'ŧ vào. Người đàn ông trầm mặc nhìn động tác của cô, lại duỗi thêm mồ ngón tay đâm vào kẹp lấy đầu lưỡi cô, đầu tiên là vuốt ve cái lưỡi nho nhỏ hồng hồng, rồi nhẹ nhàng lôi kéo nó ra bên ngoài đùa bỡn. Ngay lúc hai người tình ý mê loạn, xe taxi vòng qua một ngã tư, tấp vào lề dừng lại.

Tài xế vui vẻ nói, "Đến rồi."

Cô gái từ trong du͙© vọиɠ tỉnh táo lại vội đè lại tay nam nhân, lắc đầu cầu xin.

Triệu Thuần chậm rãi rút tay ra, nhìn chăm chú vào mắt Tống Thiển Thiển, thong thả đem ngón tay ngậm vào miệng mình mυ'ŧ lấy.

Cô gái nhìn thấy động tác tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người mền nhũn, tiểu huyệt lại phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt đệm phía dưới chỗ ngồi.

Triệu Thuần thanh toán tiền, lại bế cô xuống xe, gió lạnh thổi qua, Tống Thiển Thiển bị lạnh giật mình. Triệu Thuần âu yếm cởϊ áσ khoác lên người cô, trong mắt ánh cười, "Anh đoán... Thiển Thiển làm ẩm hết đệm xe của người ta."

Tống Thiển Thiển bĩu môi có chút ngượng ngùng, "Không biết tài xế vừa rồi có phát hiện ra không... Lần sau em cũng không ngồi xe của ông ấy."

Triệu Thuần nghe vậy, cưng chiều sờ sờ đầu cô, "Sau này đi xe của anh. Chúng ta đi lên nào."

Vào trong thang máy, Triệu Thuần vừa bấm số tầng nhà mình đã bị cô gái nhỏ ôm lấy. Tống Thiển Thiển to gan lớn mật kiễng chân hôn lên môi Triệu Thần, cười nói: "Em thích nhất bộ dạng mặt người dạ thú như vậy của thầy."

Triệu Thuần cố ý mặt không đổi sắc nói: "Thích như vừa rồi? Vậy đợi "làm" chết em mới được."

Tống Thiển Thiển mặt đỏ bừng, "Không đúng không đúng, không phải như vậy."

Nam nhân không nhịn được nở nụ cười, "Vậy phải làm thế nào nào mới đúng?"

Tống Thiển Thiển mặt càng đỏ, do dự không chút rồi mới bộc lộ suy nghĩ của mình, "Thầy lúc này phải... Mạnh mẽ đè em lại... Sau đó lại bắt nạt em... Không nên chỉ nói như vậy..."

Triệu Thuần thú vị hàm xúc lặp lại: "Hóa ra Thiển Thiển thích như vậy."

Hai người vừa đi vừa nói không chú ý đã đến cửa nhà anh. Tống Thiển Thiển lần đầu tiên đến nhà thầy giáo lúc đêm tối, khi Triệu Thuần lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, Tống Thiển Thiển đột ngột kéo tay áo anh hỏi, "Trong nhà thầy còn có ai khác không?"

Người đàn ông mặt không chút thay đổi tiếp tục mở cửa, "Không có, nhưng thật ra vẫn còn thiếu một người."

Cô tò mò hỏi, "Thiếu ai ạ?"

Nam nhân nhả ra ba chữ, "Nữ chủ nhân."

Tống Thiển Thiển lập tức đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời.

Anh bật cười, nắm bàn tay nhỏ bé mịn màng của cô vào nhà mình.

Trong nhà Triệu Thuần phong cách bài trí thiên về tối giản kiểu Bắc Âu, phòng khách có bộ sofa màu café, phía trước lót thảm nhung trắng, trên bàn ăn dài bằng gỗ còn có một bình hoa dáng bầu dục cổ cao, trong bình là những cành hoa hồng kiều diễm đang hé nở. Không gian được bài trí xa hoa mà mang vẻ thanh thoát đậm phong cách cá nhân. Trên bức tường màu trắng là một bức tranh nghệ thuật hiện đại được l*иg khung kính, cửa sổ cũng được sơn trắng, bên cạnh cửa sổ là chiếc ghế nghỉ bằng vải bố, bên cạnh là giá sách nhỏ, nơi này nhất định là cho anh hằng ngày thích nằm dựa ghế nghỉ đọc sách.

Cô gái nhỏthích thú cách bài trí trong nhà, vừa nhìn thấy mang phong cách riêng của anh. Triệu Thuần từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng cắn lỗ tai Thiển Thiển, "Có thích không?"

Cô gái yếu ớt ưm một tiếng, "Ưʍ... Rất thích..."

Triệu Thuần nắm tay nhỏ bé của cô, chậm rãi kéo xuống vật đã căng phồng khó nhịn giữa hai chân mình, dùng giọng nói dịu dàng thân mật như cũ hỏi, "Vậy nơi này... Thiển Thiển có thích không?"

Tống Thiển Thiển xấu hổ muốn rút tay về, lại bị anh giữ lấy ấn trở lại không nhúc nhích được, chỉ có thể đỏ mặt giọng trả lời vấn đề phóng đãng của anh, "Thiển Thiển thích..."

Người đàn ông ôm thân hình mềm nhũn của cô gái lên, đá văng cửa phòng ngủ của mình, không còn thấy hình ảnh lạnh nhạt cấm dục hằng ngày, cô gái nhỏ này đã khiến anh phá giới, cũng thiêu cháy lớp vỏ ngoài lãnh đạm của anh, lộ ra nhiệt tình nóng bỏng như nham thạch.

Tống Thiển Thiển quần áo hỗn độn, bị anh đặt lên lớp ga trắng mềm mại trên chiếc giường lớn, đang muốn xoay người lại đối mặt với anh, lúc này người đàn ông lại ngồi lên khóa chặt đùi ngăn chặn động tác của cô, chậm rãi nới lỏng cà vạt màu xanh lam, tháo xuống cặp kính mắt đặt một bên, nheo mắt nguy hiểm mở miệng, "Việc đầu tiên... Phải trừng phạt cô nhóc hư hỏng này."

Trong phòng ngủ, người đàn ông cao lớn đè dưới thân cô gái nhỏ nhắn.

Tống Thiển Thiển quẫn bách vô cùng, muốn chạy trốn lại bị nam nhân cố định chặt chẽ dưới thân, anh nắm hai bàn tay của cô lại, dùng chiếc cà vạt màu lam trói hai cổ tay trắng nõn của cô, cúi đầu xuống trần thuật "hành vi phạm tội" vào tai cô, "Thiển Thiển có phải rất thích thầy chơi nơi này, đúng không? Nếu còn quyến rũ anh một lần nữa..." Anh nhẹ nhàng cởi váy của cô, chỉ để lại qυầи ɭóŧ ướt đẫm, khe khẽ vỗ vào cái mông vểnh đầy đặn của cô, nặng nề cười, "Thật ra... Thầy cũng thật thích chơi đùa nơi này của Thiển Thiển."

Tống Thiển Thiển vội vã lắc đầu, lại cảm thấy không đúng, chần chừ một chút lại gật đầu, cuối cùng thấy trả lời thế nào cũng không được, đành phải lắc lắc cái mông trần trụi của mình, cầu xin nam nhân, "Thầy cởi bỏ... Ô ô em sai rồi... Đừng đánh mông Thiển Thiển..."

Người đàn ông lại cố tình như không nghe thấy, hung hăng vỗ lên cái mông xinh mềm mại của cô, trái đào tiên nhất thời khó nhịn mà run rẩy, hiện ra dấu bàn tay đỏ tươi trên da thịt trắng nõn mang vẻ vô cùng nhục cảm.

Một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ nhất thời bắn ra, Tống Thiển Thiển thở dốc không ngừng "Aa..." Anh đánh cũng không mạnh, điều chỉnh lực vừa phải, nhưng lại cố tình vỗ vào nơi gần tiểu huyệt của cô, mỗi lần đánh vào, đau đớn cùng khoái càm đồng thời truyền tới, làm cô khó lòng nhẫn nại. Tống Thiển Thiển không tự chủ được, vặn vẹo cái mông sưng đỏ, vừa muốn né tránh sự trừng phát của anh, lại vừa giống càng muốn sáp đến mặc cho anh đùa giỡn khinh bạc mình.

Triệu Thuần khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, tiếp tục đánh lên quả đào xinh đã sưng đỏ của cô, làm cho nguyên bản cái mông rất vểnh càng trở nên trướng lớn, tiếp tục nói: "Nếu không nghe lời, mông của Thiển Thiển sẽ bị thầy đánh cho sưng, hung hăng mà đánh thành mông lớn."

Tống Thiển Thiển hoàn toàn đắm chìm trong sự chà đạp có phần thô bạo của anh, miệng rêи ɾỉ vặn vẹo mông, "Thầy tiếp tục đánh em... Thiển Thiển không ngoan...Aa... Mông cũng bị thầy niết mạnh mà aa..."

Thật ra anh cũng không hề thỏa mãn ở việc dùng tay đánh sưng mông cô, dùng một bàn tay to lớn của mình giống như nhào nặn bột mì, nắm lấy cánh mông mà một bàn tay cũng không thể nắm hết được của cô vần vò. Dưới động tác phóng túng của anh, xoa nắn, niết nhấn rồi vỗ lên cánh mông phì nhiêu của cô tạo thành thanh âm da^ʍ mỹ.

Tiểu huyệt non mềm của cô ngày càng ẩm ướt, trong vách tường thịt co rút chặt chẽ rồi chậm rãi thả lỏng, rồi lại gắt gao co rút lại vì bàn tay của anh vỗ vào một cái, cánh hoa màu mỡ bao bọc hạt đậu nhỏ bị cọ sát sưng đỏ, làm cho cô càng thất thố tiết ra dịch thủy, theo từng tiếng vỗ vào của nam nhân mà dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, "Aaa! Thiển Thiển không được aaaaaaaa."

Từ tiểu huyệt non mềm phun ra một tia nước trong suốt, làm ướt đẫm ga trải giường màu trắng phía dưới, Tống Thiển Thiển hoàn toàn mềm nhũn xụi lơ ở trên giường. Cô cảm giác được cổ tay được nam nhân cởi bỏ cà vạt nút thắt, da thịt bị hằn lên những vết đỏ được anh liếʍ láp an ủi, rồi cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh hỏi, "Em có ổn không?"

Nước mắt không tự chủ đước trào ra, cô gái cố sức quay qua ôm lấy thắt lưng cường tráng của người đàn ông, giọng nức nở mang theo tiếng khóc lên án nói, "Đều sưng lên rồi! Đau quá huhuhu..."

Triệu Thuần nhẹ nhàng buông cô ra, cởϊ áσ trên người cô, trong nháy mắt cô gái cả người trần trụi, chỉ còn qυầи ɭóŧ ướt đẫm bị cọ sát lộn xộn cuốn thành sợi như dây thừng thít chặt lấy nộn huyệt ẩm ướt. Môi lưỡi nóng bỏng của anh dọc theo sống lưng trần của cô mà hôn liếʍ cho đến khi chạm tới quả đào xinh đã sưng đỏ, liền mập mờ an ủi nói, "Liếʍ liếʍ sẽ không đau..." Đầu lưỡi linh hoạt mà dịu dàng tỉ mỉ liếʍ cái mông đã sưng đỏ, từ trên xuống dưới, một chỗ cũng không bỏ qua, mỗi tấc da thịt đều được hưởng thụ sự an ủi da^ʍ mỹ. Cô gái không tự chủ được hạ thấp eo, nâng mông càng cao, thuận tiện cho nam nhân liếʍ hôn. Cảm giác đau dần chuyển thành mát lạnh, cả mông cô dính đầy nước bọt của anh.

Dần dần tư thế của cô chuyển thành nằm úp sấp quỳ gối trên giường, đôi bầu vυ' lớn đè ép lên khăn trải giường, mông nhếch lên cao, hình thành một tư thế dâʍ đãиɠ xấu hổ giống như động vật giao phối. Người đàn ông quỳ gối phía sau cô, mải mê mà da^ʍ mĩ liếʍ quả đào đỏ mọng trước mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng lên ồ ồ thở dốc, trên mũi còn dính chất lỏng trong suốt.

Cô quay đầu lại nhìn thấy anh còn quần áo chỉnh tề, áo sơmi trắng cùng quần âu đều còn trên người, chỉ có bản thân mình là gần như trần trụi, nháy mắt liền xấu hổ vô cùng, che kín bầu vυ' tròn trịa của mình, "Không công bằng... Chỉ có Thiển Thiển cởi..."

Anh thở phì phò cười, không nói gì cởϊ áσ lộ ra cơ thể cường tráng, cơ ngực vạm vỡ, bụng tám múi cơ săn chắc từ, thắt lưng trở xuống thấp hơn, bụng lộ chút ít lông hỗn độn, vật to lớn dưới háng căng phồng, tràn đầy nam tính. Cởi xong áo, anh giữ dây thắt lưng, nhìn về phía cô cười, "Thiển Thiển lại đây, giúp anh cởi."

Tống Thiển Thiền quỳ gối đi qua, cúi đầu đỏ mặt vươn tay chuẩn bị cởi dây thắt lưng cho anh, trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói, "Không được dùng tay."

Không được dùng tay... Có nghĩa là... Dùng miệng sao...

Do dự hồi lâu, cô đỏ mặt mang theo cảm giác quẫn bách thẹn thùng, cụp mắt lộ hàng mi dài cong vυ't, cúi đầu nhàng dùng răng cắn dây lưng của anh, hơi hơi dùng sức mở ra, sau đó vất vả mãi mới có thể linh hoạt mà xoay sở để kéo mở quần tây, lộ ra qυầи ɭóŧ bao vây vật cứng rắn ở hạ thân của anh. Cô ngẩng đầu xấu hổ thẹn thùng liếc nhìn anh, phát hiện ra anh cũng chưa kêu cô ngừng lại, đành phải áp dụng phương pháp cũ, tiếp cục cắn vào cạp qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng kéo xuống thứ cuối cùng che đậy thân thể anh.

"Đùng", cây gậy cứng của anh mạnh mẽ bật ra đánh mạnh vào gương mặt mềm mịn của cô, lập tức khiến chết đứng, ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào vật trước mặt.

Nam nhân côn ŧᏂịŧ bình thường đã rất lớn, cực thô, khác hẳn với vẻ bề ngoài nhã nhặn cấm cùng của anh. Côn ŧᏂịŧ đã trướng lớn, lỗ nhỏ phía trên qυყ đầυ cực lớn còn chảy ra chất nhầy trong suốt, qυყ đầυ màu đỏ mượt mà, côn ŧᏂịŧ thô dài còn lộ rõ gân xanh chằng chịt, phía dưới hai túi thịt căng phồng nặng trịu ở hai bên. Toàn bộ côn ŧᏂịŧ hiện rõ vẻ dữ tợn uy phong diễu võ giương oai trước mặt cô gái ngây thơ chưa biết vị đời.

Anh nhẫn nại, không lập tức đem côn ŧᏂịŧ đâm vào miệng hoa huyệt của cô. Anh thương tiếc Tống Thiển Thiển là lần đầu tiên, hơi nghiêng người về phía trước, để qυყ đầυ chạm vào môi cô, dùng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ lỗ ngỏ chậm rãi phủ lên đôi môi của Tống Thiển Thiển, nặng nề mở miệng, "Liếʍ lấy nó." Trong giọng nói chất chứa sự dịu dàng cưng chiều và nhẫn nại vô cùng.

Tống Thiển Thiển cụp đôi mắt ướt sũng, tò mò vươn đầu lưỡi liếʍ một chút qυყ đầυ hồng nôn, nam nhân không tự chủ được hừ một tiếng, thẳng lưng đâm về phía trước. Cô gái bị côn ŧᏂịŧ thô to chọc thẳng vào miệng, ngước mắt thầm oán liếc nhìn anh một cái, rồi run rẩy vươn đôi bàn tay nhỏ mềm mại cầm côn ŧᏂịŧ dữ tợn, tiếp tục tò mò liếʍ dọc côn ŧᏂịŧ, rồi khó khăn ngậm lấy qυყ đầυ to lớn, nếm vị mặn tanh nồng, ủy khuất nhả qυყ đầυ ra, nắm lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân, dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn anh nói "Mặn. Không thể ăn."

Triệu Thuần cũng bị cô tra tấn đến phát điên, lại không nỡ làm cô bị thương, chỉ có thể dùng thanh âm khàn khát phát ra từ cổ họng gọi cô, "Thiển Thiển."

Tống Thiển Thiển bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời tiếp tục ngậm lấy qυყ đầυ đang phình trướng của cô, khoang miệng trong nháy mắt bị lấp đầy. Cô nghịch ngợm đem đầu lưỡi trêu chọc chen lỗ nhỏ trên đỉnh, khiến anh phải nắm chặt tay thành nắm đấm để giữ tự chủ. Côn ŧᏂịŧ của Triệu Thuần thực sự quá lớn, khoang miệng mềm mại của cô cơ bản không thể ngậm lấy được toàn bộ, chỉ có thể ngậm mυ'ŧ qυყ đầυ, sau đó dùng tay nhỏ non mềm mà vuốt ve lên xuống phần côn ŧᏂịŧ phía ngoài và hai túi thịt căng phồng, vừa ngậm mυ'ŧ vừa mơ hồ nó, "Quá lớn.... Ô... Thiển Thiển ăn không hết..."

Nam nhân không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, dùng tay ấn đầu Tống Thiển Thiển, hơi dùng sứng hướng côn ŧᏂịŧ đang căng phồng của mình, từng chút từng chút đâm vào sâu hơn, đem qυყ đầυ to lớn chọc sâu vào cổ họng mềm mại của cô. Cảm giác được bao bọc bởi khoang miệng ấm áp, chật hẹp vô cùng tốt đẹp, khiến anh thở dốc nói: "Thật muốn cứ như vậy mà hung hăng đâm hỏng em."

Côn ŧᏂịŧ chọc vào thực quản khiến hít thở khó khăn, cô gái nhỏ khó chịu rêи ɾỉ trong vài tiếng trong họng, người đàn ông mạnh mẽ đâm vào thêm vài lần mới dịu dàng rút côn ŧᏂịŧ nặng trịch ra, nhẹ nhàng nắm côn ŧᏂịŧ ướt đẫm vuốt ve quanh mặt cô, anh hơi bất mãn nói: "Cô nhóc yếu ớt."

Tống Thiển Thiển ho khù khụ xoa xoa cổ họng, làm nũng nói: "Đều tại anh quá lớn, làm em ngậm không được."

Triệu Thuần thuận thế sờ sờ tiểu huyệt đã đầm đìa nước non của cô, nặng nhọc cười: "Vậy... Nơi này của Thiển Thiển có nuốt được hết không?" Vừa nói vừa cởi ra qυầи ɭóŧ sớm đã vắt ra nước của cô, hai người rốt cuộc trần trụi hoàn toàn đối diện.

Tống Thiển Thiển có chút lo sợ căng thẳng nói: "Thầy... nhẹ chút... Em sợ..."

Người đàn ông này ngay cả việc để cô dùng miệng cũng không nỡ đâm chọc mạnh, huống hồ đây là lần đầu quý giá của cô. Triệu Thuần nhẹ nhàng đỡ cô nằm thẳng cái giường lớn màu trắng, cô gái tóc xõa dài như thác, núʍ ѵú sớm đã cứng rắn căng phồng giống hai trái nho đỏ, vô cùng thùy mị và tin tưởng nằm dưới thân anh không chút nào kháng cự, thậm chí còn có chút vui mừng. Cô dùng đôi mắt to ướŧ áŧ theo dõi từng động tác của anh.

Cảm xúc trìu mến và tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng hòa quện với nhau, anh vừa muốn cô thoải mái lại vừa muốn bắt nạt cô phát khóc, lại muốn hung hăng làm cô đến cao trào phun nước, phun đến độ cả giường đều dính dấu vết.

Triệu Thuần cổ họng khàn khàn nói với Tống Thiển Thiển: "Anh biết, Thiển Thiển đừng sợ."

Nam nhân cúi đầu, hôn lên tiểu huyệt non mềm của cô, hung hăng mυ'ŧ lấy, nhất thời một dòng nước ngọt ngào dâng lên, bị anh nuốt hết không thừa một giọt, lại duỗi đầu lưỡi đâm sâu vào vách tường thịt tìm kiếm, hung hăng liếʍ qua từng ngóc ngách, vách tường mẫn cảm ướŧ áŧ hút chặt lấy đầu lưỡi, thậm chí còn co thắt. Nam nhân càng đâm mạnh đầu lưỡi vào tiểu huyệt đang co rút chặt chẽ, tách mở rồi ra ra vào vào huyệt thịt, khiến cô tự chủ dang rộng chân hơn, phó mặc cho anh liếʍ láp mυ'ŧ mát chỗ mẫn cảm nhất của mình, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra không ngừng. Mỗi giọt dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào chảy ra đều bị nam nhân mυ'ŧ vào miệng cùng thịt huyệt, sau đó dùng răng nhẹ nhàng nhiền nát âm đế, khiến âm đế sưng đỏ càng trướng lớn hơn, hai cánh hoa huyệt đã hoàn toàn không che đậy được hạt đậu nhỏ, tùy ý nam nhân cắn nút chơi đùa.

Anh thực sự cực kỳ yêu thích tiểu huyệt non nớt của cô, hình dạng hồng hào mềm mại, chặt chẽ co thắt, vô cùng xinh đẹp, như chỉ chờ anh hung hăng dùng côn ŧᏂịŧ đâm xuyên.

Tống Thiển Thiển nhắm hờ mắt, bị kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng tăng vọt ập tới, vặn vẹo thân thể khóc lóc, muốn chạy trốn hành động kiềm hãm mà phóng tùng da^ʍ tà của anh, "Thầy... không cần! Huhuhuh... Không được... Thiển Thiển muốn phun nước... Aaa chịu không được....Thật lợi hại... Không cần liếʍ ô ô..."

Nam nhân động tác càng mạnh hơn, hoàn toàn không quan tâm cô gái đang khóc lóc kêu lên, đầu lưỡi càng lúc càng đâm mạnh hơn, vào sâu hơn trong tiểu huyệt mon mềm, lôi kéo khong ít thịt huyệt hồng mềm ra bên ngoài, đột nhiên cô gái nhỏ co giật mạnh, đầu lưỡi của nam nhân còn để trong tiểu huyệt bị hút mạnh, cô gái cao trào tiểu huyệt phun ra một dòng nước trong suốt, Triệu Thuần không kịp tránh ra, bị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô phùn đầy mặt.

"A aaa! Phun nước..."

Cô gái sợ hãi kêu lên cao vυ't, người ưỡn lên đầu ngẩng cao, rồi cả người xụi lơ rơi xuống, giữa hai chân lầy lội không thể tả, tiểu huyệt run rẩy tiếp tục nhả ra từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠.

Nam nhân ôm cô, nhẹ nhàng dùng côn ŧᏂịŧ sưng trướng trước miệng huyệt, nhẹ giọng nói: "Anh muốn đi vào, được không?"

Cô gái nhỏ mềm mại gật gật đầu ôm lấy cổ anh, đầu chôn vào giữa cổ anh, thở dốc nói, "Anh có làm em đau... Hay làm em thoải mái... Thiển Thiển đều thích..."

Triệu Thuần bị cô gái hồn nhiên mà phóng đãng thông báo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, khàn khàn nói: "Em như vậy... Thầy không nhịn được mà làm em đến chết."

Cô gái cúi đầu nói: "Vậy làm chết Thiển Thiển đi..."

Anh nghe vậy, dùng qυყ đầυ cực lớn tách cánh hoa đầy đặn, hung hằng đâm vào tiểu huyệt của cô, vừa cắm vào tầng tầng lớp lớp thịt huyệt bao vây hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ, thậm chí rất khó khăn mà nhúc nhích, nam nhân thở dài: "Thiển Thiển chặt quá... Thả lỏng nào..."

Thiển Thiển đỏ mặt, hơi cau mày, muốn thả lỏng người, lại bị nam nhân đâm sâu vào trong hơn làm tiểu huyệt càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ.

Anh cảm thấy qυყ đầυ đυ.ng vào một

lớp màng mỏng manh, dịu dàng nói: "Anh sẽ nhàng, đau thì cắn anh." Nói xong liền thong thả rút ra ngoài một chút rồi dùng lực đâm vào, cô gái kêu lên một tiếng rồi òa khóc, cắn thật sâu vào bả vai anh, anh bị đau cũng không rên ra tiếng, hơi dùng sức côn ŧᏂịŧ rốt cuộc đâm rách màиɠ ŧяiиɧ. Khi rút ra bên ngoài, hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ và tơ máu chảy ra theo, động tác của anh rất kiềm chế, lo lắng là lần đầu tiên của cô nên vô cùng cẩn thận, cô cũng không cảm thấy quá đau đớn mà không chịu được. Chờ cho cơn đau trôi qua, cô gái nhỏ ngẩng đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, lúc này mới phát hiện trên trán anh đều là mồ hôi, mày nhíu sâu, mồ hôi chảy dọc theo cơ bụng đi xuống, anh cố gắng kiềm chế bản thân mà không động, chờ Tống Thiển Thiển thích ứng.

Tống Thiển Thiển quên mất đau đớn dưới thân mà đau lòng người đàn ông dịu dàng này. Cô nâng đầu hôn môi anh nói nhỏ: "Thiển Thiển không đau lắm... Thầy à... Vào hết được chưa?"

Anh bật cười, "Còn chưa vào hết." Anh mới cắm vào hơn một nửa, còn một phần cột thịt vẫn ở bên ngoài.

Cô gái cắn môi, tò mò dùng tay sờ chỗ kết hợp của côn ŧᏂịŧ nam nhân và tiểu huyêt của mình, phát hiện quả thật còn một phần côn ŧᏂịŧ vẫn ở bên ngoài, vì thế khổ sở nâng nâng eo, muốn nuốt nốt phần còn lại của côn ŧᏂịŧ, nói: "Em muốn thầy tiến vào toàn bộ..."

Người đàn ông rốt cuộc hoàn toàn mất đi lý trí, xoa nắn bầu vυ' to lớn của cô, hung hăng đâm nốt phần còn lại của côn ŧᏂịŧ vào bên trong tiểu huyệt non mềm, nặng nề thở dốc: "Có phải anh nên làm chết em mới được?"

Cô gái bị côn ŧᏂịŧ đâm nói không ra lời, hai bầu vυ' đầy đặn trắng nõn không ngừng nhảy lên theo lực đâm rút của anh. Anh mạnh mẽ cắn lấy một đầṳ ѵú cứng rắn sưng đỏ kéo ra, hạ thân càng đẩy nhanh tốc độ đâm vào rút ra, mạnh mẽ thao làm. Đâm vào thật sâu rồi lại rút ra gần hết, hai túi tinh hoàn đánh vào miệng huyệt của cô, khiến miệng huyệt đỏ lên. Tiểu huyệt non tươi bị đâm hai cánh hoa lật ra bên ngoài, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy càng nhiều lưu thành vũng trên giường.

Tống Thiển Thiển thất thố lắc đầu khóc kêu: "Thầy à! A a a... quá lớn a a... Muốn hỏng mất... Thiển Thiển cũng bị thao hỏng rồi..."

Nam nhân không quan tâm, côn ŧᏂịŧ dữ tợn càng nổi gân xanh cuồn cuộn, cọ sát với huyệt thịt, đâm vào vừa mạnh vừa nhanh, thắt lưng cường tráng giống như mãnh thú, tàn nhẫn thẳng lưng mà ra sức thao cô gái dưới thân. Tiểu huyệt hàm chứa qυყ đầυ to lớn của anh đã là cố hết sức, nếp gấp xung quanh mở rộng ra thành hình tròn, tiểu huyệt há miệng nhỏ thê thảm bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ thô to của anh. Nam nhân còn có ý đồ đâm thêm một ngón tay vào tiểu huyệt, khi tay anh sờ đến miệng huyệt bị cô phát hiện, khóc lóc kêu anh không được cắm vào, "Không chen vào được nữa... Đừng chọc vào tiểu huyệt của Thiển Thiển huhuhu..."

Anh buông tha ý tưởng chọc thêm một ngón tay vào, vì tiểu huyệt của cô gái thực sự quá chặt, quá non mềm, nếu lại thêm một ngón tay nữa đâm vào, thực sự khó lòng mà chống đỡ. Anh lại nắm lấy thịt hạch phồng lên của Tống Thiển Thiển.

Tống Thiển Thiển lập tức mở to đôi mắt, cơ hồ muốn sụp đổ: "Thầy bắt nạt người ta... a a a... rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ..."

Nam nhân nắm hạt đậu nhỏ của cô thở dài nói: "Thiển Thiển nơi này còn nhỏ... Rất muốn đem nơi này thao cắm thành trướng to, về sau chỉ cần cọ sát vào là đã nhịn không được phun nước..."

Tống Thiển Thiển không nhịn được liên tưởng đến bản thân đi trên đường, cọ sát đến hạt đậu lớn dâʍ đãиɠ mà phun nước cảnh tượng, cô nhịn được càng kẹp chặt. Bị hút chặt anh rên lên mộg tiếng, rồi lập tức đâm vào như bão tố. Nam nhân không biết mệt mỏi thao tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô, như muốn đem cô làm đến không thể khống chế mà phun nướ© ŧıểυ. Trên tay còn giữ hạt đậu nhỏ của cô, tàn nhẫn mà cọ sát bóp nắn, kéo căng ra lặp đi lặp lại.

Cô gái bị làm đến không thể khống chế, giãy dụa khóc lóc: "Không cần không cần... Thiển Thiển muốn chết..." Từ sâu trong tiểu huyệt phun một dòng âm tinh nóng rực, phun trực tiếp trên qυყ đầυ của nam nhân, tiểu huyệt cắn càng chặt, muốn tước bỏ khí giới của anh.

Anh kéo cô lại, đè chặt mông cô, đâm sâu tận cùng rồi bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, Tống Thiển Thiển không chịu nổi kêu khóc càng lớn: "Nóng... Nóng quá... Bắn thật nhiều... Trướng quá..."

Nam nhân cấm dục lâu ngày, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nóng vừa nhiều trực tiếp bắn vào tiểu huyệt của cio, bắn vào tận cùng tử ©υиɠ sâu nhất, tiểu huyệt ăn no chống đỡ được. Bắn tinh xong anh liền đâm rút thêm vài lần, mới thỏa mãn ghé vào bên tai Tống Thiển Thiển thở dốc, "Anh cũng bị em giày vò đến chết..."

Tống Thiển Thiển thân thể vẫn còn đang run rẩy chưa hết, cảm giác bị nam nhân bắn vào bên trong nóng bỏng, liền bắt đầu thở dốc nói: "Em mới bị thầy gϊếŧ chết... Vừa nhiều lại vừa nóng... Anh rõ ràng làm em suýt chết..."

Côn ŧᏂịŧ nam nhân vẫn như cũ nặng trịch, to lớn chặn lại tiểu huyệt tràn đầy chất lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào một giọt cũng không chảy ra, hôn cô gái môi sưng đỏ, cúi đầu cười nói: "Đừng vội, sớm hay muộn thôi."