Cẩn vương phụ vương nàng là bào huynh với Hàn Dạ đế Nghinh Bắc Chiến. Năm xưa hai huynh đệ cùng nhau tranh giành ngai vị, phụ vương nàng chủ động nhường ngôi, làm một vị vương gia nhàn tản du ngoạn khắp nơi.
Đáng tiếc, năm nàng lên mười, phụ vương trong một lần cứu tế dân lành bị ám sát chết. Mà trong lúc đó, phủ đệ vương gia cũng trải qua một trận huyết tinh. Máu...xác người...xác của sủng vật nàng nuôi nằm la liệt. Mẫu phi nàng liều mạng giấu nàng vào mật thất dưới gầm giường, lưu giữ lại huyết mạch duy nhất của Cẩn vương.
Nàng không ngốc, trái lại nàng rất thông minh!
Nàng cắn vào tay, cắn thật mạnh, nước mắt tuôn dài. Nàng không muốn khóc lớn để kinh động sát thủ bên ngoài, nàng muốn tỉnh táo, muốn ghi nhớ từng giờ khắc đau khổ dày vò này, nuôi ý niệm báo thù cho phụ mẫu.
Nàng ngây ngốc thật lâu...
Một gương mặt tuấn mĩ xuất hiện trước mặt nàng. Dung mạo góc cạnh tựa như gọt dũa, tràn ngập dã tính khỏe khoắn. Hắn cau mày nhìn bộ dáng chật vật của nàng, sau đó giang tay: "Anh Túc, Hoàng thúc đến rồi."
Chỉ một câu nói đó, nàng hé miệng, nhả bàn tay đã bị cắn cho máu thịt lẫn lộn, thất thanh khóc lớn tung người ra khỏi mật thất, ôm chặt lấy hắn như cọng cỏ cứu mạng, vùi cả thân hình be bé vào l*иg ngực vững chãi. Hoàng thúc vụng về vuốt lưng an ủi nàng.
Sau đó, Hoàng thúc đón nàng vào hoàng cung, cùng ngự tại điện Thiên Hoa. Nàng chỉ cách tẩm điện của hoàng thúc một bức tường. Hoàng thúc cưng nựng sủng ái nàng tựa trân bảo, nàng muốn gì đều được nấy. Có đôi lúc mượn cớ sợ sấm sét, nàng còn trốn lên long sàng ôm Hoàng thúc ngủ cùng. Cảm giác...thật vui thích a.
Hoàng thúc cũng nạp vài tần phi, chức vị không cao, nhưng chủ yếu để làm bình hoa di động, một năm Hoàng thúc bước vào hậu cung không quá ba lần. Triều thần khuyên bảo, Hoàng thúc đều dùng thủ đoạn sát phạt đàn áp. Từ ngày nàng được đón vào cung, Hoàng thúc cũng không thị tẩm tần phi nữa, nói tóm lại, cả hậu cung chỉ có nàng thoải mái thư thái hô mưa gọi gió, khiến bao người ghen ghét đỏ mắt.
Nhưng nàng vẫn thấy không đủ!
Nàng muốn Hoàng thúc, rất muốn Hoàng thúc. Nhìn thấy Hoàng thúc, tim nàng liền không tự chủ nóng lên, đập mạnh, hai má cũng đỏ bừng, rất thích thân cận với người. Đáng buồn là, càng lớn, nàng càng trổ mã, Hoàng thúc lại càng xa lánh nàng...
Đứng trước gương thủy tinh duy nhất trong cung cao hơn cả nàng, Nghinh Anh Túc xoay vài vòng. Thân thể thiếu nữ lả lướt xinh đẹp, lồi lõm đều có đủ. Ngực tròn trịa đủ nắm tay, mông cong cong vểnh lên, da thịt trắng mịn như bạch ngọc cực kì dụ hoặc. Chưa kể đến dung mạo tựa phù dung, mị hoặc câu dẫn, nhìn một lần liền kinh diễm, lại nhìn thêm vài lần, lập tức bị hãm sâu vào dung mạo ấy. Quả là không hề hữu danh tên của nàng, Nghinh Anh Túc, một đóa hoa anh túc diễm lệ xinh đẹp khiến người khác nghiện ngập trầm mê không dứt.
Nghinh Anh Túc đâu biết rằng, không phải Hoàng thúc Nghinh Bắc Chiến của nàng ghét bỏ nàng, mà là hắn sợ, sợ không kiềm chế được muốn nàng, dọa nàng chạy mất. So với du͙© vọиɠ bản thân, hắn càng quý trọng nàng hơn, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, né tránh nàng, tự dày vò bản thân không ngừng.
"Phúc Quý, hoàng thúc bây giờ đang làm gì?"
Phúc Quý là thái giám thϊếp thân của nàng. Phúc Quý thấy quận chúa đã gần đêm muộn còn khoác áo khoác dày, bộ dạng muốn ra ngoài, liền chạy đến vung phất trần đáp: "Bẩm quận chúa, bệ hạ hiện đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng, có dặn nô tài báo lại đêm nay sẽ không hồi tẩm cung, quận chúa ngài cứ nghỉ ngơi trước."
Nghinh Anh Túc hít sâu, ngoắc tay, nhỏ giọng phân phó Phúc Quý.
Phúc Quý nghe xong, sắc mặt liền biến hóa, hai mắt trợn trừng, khổ não hết sức: "Quận chúa...ngài"
"Nhanh một chút!" Nghinh Anh Túc không cho hắn cơ hội phản bác, lách thân mình bước ra khỏi điện.
🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶
Nghinh Bắc Chiến buông tấu chương, xoa xoa mi tâm đau nhức.
Chết tiệt! Từ nhỏ hắn yêu thích võ thuật, chinh chiến nhiều năm, chỉ muốn làm một võ tướng phò tá huynh trưởng. Không ngờ một khắc bại trận dưới bảy tấc lưỡi của huynh trưởng mà bây giờ phải chịu hậu quả thật đắng.
Nhắc đến huynh trưởng, đầu óc lại nhớ đến tiểu nhân nhi mị nhãn như tơ, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ dụ hoặc hắn, khiến hắn gặp nàng, trong đầu chỉ xuất hiện mỗi ý nghĩ đè nàng xuống, không ngừng sủng hạnh nàng.
Chỉ nghĩ thôi, thứ kia dưới hạ thân lại dựng thẳng, cứng rắn như sắt.
Nghinh Bắc Chiến sầm mặt, truyền lệnh cho đại nội tổng quản: "Khởi giá dục uyển."
Xa giá với tốc độ cực nhanh đến dục uyển. Mỗi khi tắm, Nghinh Bắc Chiến bên cạnh không có bất kì cung nữ nào hầu hạ. Đi qua năm tầng cửa, trước mắt là hồ nước nóng tỏa khói nghi ngút, Nghinh Bắc Chiến cởi long bào, bước xuống, tựa người vào thành bể, híp mắt hưởng thụ.
"Leng keng"
Nghinh Bắc Chiến lập tức cảnh giác mở mắt. Không biết từ khi nào, thân ảnh xinh đẹp của một nữ tử từ tủ y phục bước ra, yểu điệu đứng trước tầm mắt hắn. Nàng ấy trên người chỉ là một tầng sa mỏng, cảnh xuân nửa ẩn nửa hiện khiêu gợi còn hơn là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dung mạo giấu sau khăn đeo mạn, chân đeo chiếc vòng vàng đính chuông tinh xảo.
Mắt anh đào câu dẫn không hề e ngại, nhìn thẳng vào hắn. Nàng ấy chỉ hơi khụy gối, thanh âm khàn khàn vấn an: "Tham kiến bệ hạ."
Nghinh Bắc Chiến xác thực bản thân chưa từng gặp nữ nhân này. Hắn cảnh giác cao độ, mày cau thành chữ xuyên: "Ngươi là ai?"
Nữ tử khẽ cười, bước xuống bể tắm. Nước làm tấm sa mỏng dính sát y phục nàng, hai đầu nhũ hoa non nớt phấn hồng lộ rõ ra. Hạ thân Nghinh Bắc Chiến dần nóng lớn, rất muốn hung hăng kéo nàng kia lại, mạnh mẽ xâm chiếm.
Bởi vì, nữ tử kia, giống Anh Túc của hắn như đúc!
Rất nhanh, nàng ấy đã rẽ nước đến trước mặt Nghinh Bắc Chiến, tự mình ngồi lên đùi hắn, tay dưới nước chạm vào cự long nóng rực, mắt anh đào tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Nha...bệ hạ đã cứng như vậy rồi?"
Nghinh Bắc Chiến nhếch môi, tay lập tức động. Tay hắn như kìm sắt, gắt gao giữ chặt hai tay nàng, tay kia nhanh nhẹn kéo khăn mạn xuống.
"Anh Túc! Con đây là đang làm cái gì?" Nhìn thấy người trước mắt, hô hấp hắn như dừng lại, phẫn nộ gầm thét
"Hoàng thúc, mau thả tay. Hức...đau" Nghinh Anh Túc lập tức bày ra vẻ mặt ấm ức, nước mắt nói đến liền đến, đáng thương lên án hắn.
Quả nhiên chiêu này rất hiệu quả, Nghinh Bắc Chiến vội vã thả tay, kiên quyết nhắm mắt, cật lực xem nhẹ sự tồn tại của tiểu mỹ nhân trên mình. Nghinh Anh Túc chớp chớp mắt, không ngần ngại dựa cả thân mình trên người hắn, nhẹ nhàng cọ xát, tay không ngừng vẽ loạn vòng tròn lên l*иg ngực nâu đồng săn chắc, nghiêng đầu, không ngừng phun khí vào sườn mặt hắn, còn le lưỡi liếʍ vành tai, sắc tình dụ hoặc: "Hoàng thúc, Anh Túc thích người. Anh Túc nhìn thấy người tim liền nóng lên, ngực trướng đau, cả nơi này..." Ngừng một chút, nàng kéo tay to của hắn, mạnh mẽ ép vào nơi thần bí của nàng "Nơi này, cũng ngứa ngáy trống rỗng, ẩm ướt a ~"
Lí trí Nghinh Bắc Chiến bắt hắn phải đẩy nàng ra, nhanh chóng rời khỏi, sau đó dạy dỗ nàng lại. Thế nhưng, thân thể không nghe ý hắn. Chạm được vào nơi ấm nóng kia, ngón tay hắn không nhịn được vuốt ve, thăm dò, khẽ gảy gảy.
Nghinh Anh Túc cảm nhận hoàng thúc đáp lại, hưng phấn ưm một tiếng thõa mãn, chủ động nâng mình, để ngón tay hắn phía dưới càng dễ dàng luồn vào.
"Hoàng thúc...hoàng thúc..." Nghinh Anh Túc kéo tay còn lại của hắn, để bàn tay to phủ lên bộ ngực đẫy đà, nàng gục lên vai hắn, ngâm nga thích thú.
Ngón tay của hắn thuận thục day day, xoa nắn, miết hai cánh hoa. Tiếp đó, hai ngón tay tách hai mép hoa đầy đặn ra, một ngón liền vội vã chen vào, khuấy động bên trong điên cuồng.
Mà lực đạo trên tay cũng không giảm bớt, mà còn ngày một tăng lên. Chỉ là, Nghinh Bắc Chiến vẫn không mở mắt nhìn nàng.
Nghinh Anh Túc buồn bực, ôm mặt hắn, bắt hắn đối diện với nàng, mạnh mẽ xâm chiếm bạc môi của hắn. Môi nàng nhỏ bé mềm mại, mang theo vị ngọt tươi mới của xử nữ, cái lưỡi đinh hương cuốn lấy lưỡi hắn không ngừng, xúc cảm mềm mịn ở một tay, xúc cảm ấm nóng khít chặt ở tay phía dưới, tất cả càng làm cho cự long hắn trướng đau, làm cho ham muốn của hắn lên đến cực điểm, làm cho ý chí hắn bị bào mòn từng chút một.
"Hoàng thúc, Anh Túc yêu người...Người mở mắt ra nhìn Anh Túc đi mà" Nàng hôn sâu xong hổn hển thở, thấp giọng bên tai hắn cầu xin.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, dụ hoặc như vậy...
Tâm trí sắt đá của hắn cuối cùng bị đánh bại
Nghinh Bắc Chiến đổi khách thành chủ, áp nàng vào thành bể, đôi mắt sung huyết hằn tơ máu, chứng tỏ bản thân chịu đựng thực vất vả!
Bạc môi hắn bá đạo xâm chiếm đôi môi anh đào của nàng. Hắn điên cuồng khuấy đảo, sục sạo từng ngỏ ngách trong miệng nhỏ, tựa như khi hắn đang trên chiến trường, một kích bất ngờ, tấn công như vũ bão khiến địch nhân vô phương chống đỡ. Nghinh Anh Túc bị hành động của hắn làm cho giật mình, nhưng sau khi ý thức được hành động của hắn, nàng liền vòng tay ra sau gáy hắn, phối hợp cùng hắn dây dưa một chỗ.
Nghinh Bắc Chiến nhìn nữ tử trong ngực, đôi mắt hoa đào mị hoặc mờ sương, cả thân thể trắng như bạch ngọc đều nhuộm màu của du͙© vọиɠ mà hồng phấn mê người, hắn sung sướиɠ thở ra. Đã bao nhiêu lần hắn mơ được đặt nàng dưới thân, hung hăng ra vào, đem nàng hòa vào xương máu hắn. Nay phát hiện đây không phải mộng mà là thật, hắn kích động đến mức thứ kia liền cứng rắn như sắt, gào thét muốn được gấp rút giải phóng.
Buông tha môi mềm của nàng, bạc môi hắn trượt xuống, hôn cái cằm nhọn, hôn cổ thon dài, hôn xương quai xanh gợi cảm, cuối cùng ở nơi đỉnh anh đào hồng nhuận thẹn thùng run rẩy, hắn vươn lưỡi gầy nhẹ, đảo quanh vài lượt, sau đó mới ngậm lấy, mυ'ŧ mạnh.
Tiếng chậc chậc hòa với tiếng rêи ɾỉ nỉ non kí©ɧ ŧɧí©ɧ thính lực nam nhân đến cực điểm. Nghinh Bắc Chiến ồ ồ thở dốc, rất vui vẻ mυ'ŧ mạnh nụ hoa tạo âm thanh da^ʍ mỹ trêu chọc nàng.
Hắn rút bàn tay đang vùi trong hoa nguyệt của nàng ra, vươn lên xoa nắn bờ ngực đẫy đà bên kia, tay còn lại lập tức thế chỗ, hai ngón tay chen vào, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy. Hắn lúc nhanh thật nhanh, lúc lại chậm rãi, rồi đôi khi dừng lại, không lưu tình dùng hai ngón tay tách tiểu huyệt non mềm ra.
Nghinh Anh Túc cả người mềm nhũn, tùy ý để hắn chơi đùa. Nàng cảm thấy cực kì dày vò, cả người khô nóng khó chịu, hạ thân trống rỗng đói khát cần được lấp đầy, thế mà hoàng thúc không thõa mãn nàng, cứ chơi đùa thân thể nàng đến phát nghiện. Ngón tay phía dưới ra vào đột ngột dừng lại làm nàng khó chịu vặn vẹo thân thể, tiếp đó nàng cảm nhận rõ tiểu huyệt được nới rộng, nước nóng trong ôn tuyền lập tức len vào, nóng bỏng khiến nàng càng thêm ngứa ngáy khó chịu, hai mắt mờ sương đỏ hoe, thở dốc cầu xin: " Hoàng thúc...không cần...uhm...khó chịu"
Nghinh Bắc Chiến xấu xa rút hai ngón tay ra, ngẩng đầu, miệng cong thành hình bán nguyệt khiến dung mạo vốn nghiêm túc của hắn nay lại tuấn mĩ hút hồn, nhất là đôi mắt sung huyết nhiễm du͙© vọиɠ, quả thật câu dẫn nữ nhân chết người...
"Anh Túc, vậy ta ngừng lại?" Hắn khàn khàn hỏi
"Không được. Mau...đến lấp đầy Anh Túc...Hu hu, hoàng thúc, ta muốn ngài, muốn..."
Không đợi nàng ấm ức xong, hạ thân lập tức căng cứng, vật lạ to lớn kia như muốn xé rách nàng. Nghinh Anh Túc hít sâu, đau đớn làm du͙© vọиɠ giảm đi quá nửa, móng tay nàng bấu chặt nơi vòm ngực rộng lớn của hắn, nước mắt thi nhau tuôn rơi, ấm ức lên án: "Hoàng thúc...đau...ngài đừng động ...A"
Tên đã kéo cung làm sao thu lại, cho dù đau lòng cho tiểu oa nhi dưới thân, nhưng bắt Nghinh Bắc Chiến hắn không động thì thật không làm được. Hắn ngậm lấy môi nàng phân tán sự chú ý, tay xoa nắn nơi giao hợp để nàng thả lỏng.
Chân mày Nghinh Anh Túc dần dần giãn ra. Nghinh Bắc Chiến chỉ đợi có vậy, hắn bắt đầu di chuyển. Ban đầu là những lần thăm dò nhẹ nhàng, nhưng càng lúc, tốc độ hắn càng nhanh, càng gấp rút.
Hơi nước ấm nóng bốc lên, cũng không biết là do nước hun nóng hay do lâm vào cao trào mà hai má nàng hồng nhuận mê người, mắt khép hờ mông lung, cánh môi anh đào đỏ son khẽ hé mở, phát ra những thanh âm rêи ɾỉ mê người. Nghinh Anh Túc bắt đầu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ của việc hoan hảo, hai tay ngọc vòng ra sau ôm cổ Nghinh Bắc Chiến, hai chân thon dài quấn lấy hông hắn, chặt chẽ cùng hắn dây dưa một chỗ. Hoa nguyệt của nàng tham lam nuốt trọn hắn, hấp đến gốc, bên trong non mềm nóng bỏng, làm hắn sung sướиɠ dục tiên dục tử.
"A...hoàng thúc thật hảo sâu...liền đâm chết ta...."
Tay hắn xoa bóp mông thịt, ngậm lấy trêu chọc nụ hoa, phía dưới mãnh liệt ra vào. Nước nóng cũng theo tiết tấu của hắn lên xuống, thanh âm dâʍ đãиɠ hòa với tiếng nước nóng chuyển động, làm cho vật cứng rắn bên trong hoa nguyệt càng thêm to lớn.
"Tiểu vưu vật, ngậm chặt như vậy chính là muốn nuốt chửng ta luôn đúng không? Bộ dáng da^ʍ oa này, không cho phép ở dưới thân người khác rõ chưa! Anh Túc là của riêng trẫm!" Nghinh Bắc Chiến khàn giọng cảnh cáo, tốc độ ra vào càng nhanh càng gấp.
Nghinh Anh Túc nghe thấy hắn bá đạo tuyên hệ chủ quyền thì rất vui vẻ, đôi mắt đẹp mờ sương làm một bộ dáng nghe lời ngoan ngoãn, chủ động ngẩng đầu dâng môi thơm, tay kia vuốt ve lên xuống vòm ngực màu nâu đồng cường tráng: "Hoàng thúc...ngài cũng là của ta."
Thân thể Nghinh Bắc Chiến căng cứng, ép sát nàng bào thành bể, cự long cũng chôn chặt trong hoa nguyệt. Nghinh Anh Túc cảm nhận rõ, một cỗ nóng bỏng bắn thật sâu vào nàng, bắn thật lâu thật lâu, cảm giác thõa mãn này làm nàng khẽ run rẩy, rêи ɾỉ nho nhỏ, khép hờ mắt hưởng thụ.
Nghinh Bắc Chiến rút cự long, dịch thể màu trắng theo đó ào ào ra, nổi lên mặt nước. Hắn ôm lấy thân thể tiểu mỹ nhân mềm mại, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra khỏi bể tắm.
Dục uyển có một mật đạo thông đến tẩm cung của hắn. Nghinh Bắc Chiến dù mới xuất ra, nhưng cự long vẫn dũng mãnh ngẩng đầu, thích thú cọ cọ cặp mông đẫy đà của nàng. Hắn muốn nàng lâu lắm rồi, chỉ nhiêu đó làm sao đủ thõa mãn hắn! Cấp tốc về tẩm cung, sủng hạnh nàng, hảo hảo sủng hạnh nàng, điên cuồng sủng hạnh nàng.
Nghinh Anh Túc vừa trải qua hoan ái, toàn thân vô lực, mệt đến không nhấc nổi mí mắt. Nàng cảm nhận hoàng thúc bế nàng lên, một lúc lâu lại đặt nàng xuống nệm giường mềm mại, lại...
Cảm nhận được ngón tay hoàng thúc lại xoa nắn hoa nguyệt, Nghinh Anh Túc khẽ mở mắt, theo bản năng khép chân, rầm rì kháng nghị: "Hoàng thúc...ta mệt...mai lại tiếp a."
Dĩ nhiên hắn không để nàng cứ như vậy ngủ, hắn tách hai chân ngọc của nàng, khàn khàn dỗ dành: "Anh Túc ngoan, nàng cứ ngủ, hoàng thúc làm một chút, rất nhanh thôi."
Ngón tay của hắn chen vào, khuấy đảo bên trong, cố gắng khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra. Hai ngón tay dính đầy dịch nhờn màu trắng, có tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng, hắn cạy môi anh đào nhỏ, đem hai ngón tay đẩy vào. Lưỡi đinh hương tập tức cuốn lấy, liếʍ láp ngón tay to lớn của hắn, nuốt sạch nước trên ngón tay. Nghinh Bắc Chiến lặp lại vài lần, đến khi xác định không còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa nguyệt nữa, hắn mới cúi đầu, nhìn chăm chăm hoa nguyệt.
Vì mới hoan hảo, hoa nguyệt của nàng ướt đẫm nước, màu hồng hồng xinh đẹp tựa nụ hoa mới nở, hắn chỉ cần dùng hai ngón tay tách ra, hoa nguyệt bởi vì được nới rộng có thể nhìn sâu vào bên trong, nóng bỏng, khẽ mấp máy mời gọi hắn. Hắn thích thú ngửi mùi hương đặc trưng của nàng, sau đó bạc môi phủ lên hoa nguyệt, mυ'ŧ nhẹ, đưa lưỡi liếʍ láp bên ngoài, cảm thấy đủ rồi, lưỡi hắn mới vói vào trong.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai nụ hoa lại dựng đứng run rẩy, Nghinh Anh Túc làm sao ngủ được, mắt anh đào câu dẫn chớp chớp mở ra, hơi nửa ngồi, cố gắng giang rộng hai chân để hoàng thúc dễ dàng hôn liếʍ nơi ấy của nàng.
"Uhm...hoàng thúc...sướиɠ quá...a...đừng mυ'ŧ mạnh như vậy...uhm.."
Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều ập đến từng đợt từng đợt khiến nàng ngoại trừ run rẩy thừa nhận thì chỉ có yếu ớt ngâm nga. Nghinh Bắc Chiến yêu chết đi sự hoang dã dâʍ đãиɠ của nàng, du͙© vọиɠ cũng vì vậy càng lúc càng trướng đau. Anh Túc của trẫm, sao trẫm cảm thấy sủng nàng mãi vẫn không đủ?
Cơ thể kiều mị của Nghinh Anh Túc khẽ giật giật, một dòng nước ấm bắn ra, toàn bộ đều được Nghinh Bắc Chiến nuốt sạch.
"Anh Túc, Anh Túc..." Hắn gọi nàng, ôm lấy thân thể nàng, để nàng ngồi lên hắn, tay không ngừng xoa nắn hai khỏa cầu tròn trịa mê người.
"Hoàng thúc...Bắc Chiến....uhm...thật dũng mãnh...thật hung bạo...thật hảo sướиɠ."
Nghinh Anh Túc tựa đầu dựa vào ngực hắn, từ góc độ này, nàng có thể nhìn rõ cự long thô to không ngừng chen vào huyệt vị non mềm của nàng, gấp rút ra vào, khi ra còn kéo theo mị thịt đỏ hồng ướŧ áŧ. Cảnh tượng mỹ lệ dâʍ đãиɠ khiến nàng ngượng ngùng, nhưng nàng không dời mắt khỏi nơi giao hợp được, nhìn thứ thô to đâm nàng, mang nàng đến cảm giác dục tiên dục tử, dịch thủy của nàng càng tiết ra, nơi ấy càng co rút bao lấy cự long thêm chặt chẽ, kɧoáı ©ảʍ của hai người thêm một dâng cao.
"Hộc hộc, Anh Túc, đây là muốn siết chết hoàng thúc?" Hoa nguyệt không ngừng bao lấy, khít chặt, tham lam nuốt trọn cự long, Nghinh Bắc Chiến chưa từng nếm qua nữ nhân nào mê người dụ hoặc đến vậy, sung sướиɠ khiến hắn thêm thở dốc, thêm ra sức đâm mạnh nàng.
Nghinh Anh Túc bị dày vò không biết bao lâu, ra bao nhiêu lần, đến khi nàng chịu không nổi ngất đi thì hoàng thúc mới tha cho nàng.