Liệt Diễm Sắc Nhân Tâm

Chương 37 : ᛕích Ŧìиh trong thang máy

Toggle navigationc mộng tỉnh lại, hạ thân đau đớn, cô giãy dụa cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, hỗn hợp chất lỏng trắng đυ.c cùng tơ máu từ giữa hai chân tràn ra, nhắc nhở cô chuyện gì đã xảy ra.

Đầu óc là một mảnh trắng xóa, không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì, dường như trống rỗng lại giống như bị lấp đầy.

Bên cạnh có một cánh tay khô quắc quàng bên gối cô, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy đó là một ông lão đầu tóc hoa râm hỗn độn, hắn ngủ rất say, hình như còn đang ngáy, giống như đang tràn ngập trong hương vị ngọt ngào thỏa mãn.

Chính là người như thế này đã đoạt đi đêm đầu tiên của mình sao? chính là người như thế này, sau này sẽ là người chồng sớm chiều bên nhau của cô sao?

Thư Liên cắn môi dưới, gian nan đứng dậy, mỗi một bước đi, đều cảm thấy giữa hai chân đau đớn, đầu óc ong ong , hẳn là di chứng sau khi say rượu, may mắn, may mắn là cô say, nếu không đêm qua, hẳn là rất khó để vượt qua.

"Tinh...tinh" - Cửa thang máy mở ra , Thư Liên kéo cổ áo cúi đầu bước nhanh vào trong, âm thanh nhẹ nhàng: "Lầu 1, cám ơn."

"Không cần khách khí." Trả lời cô là một giọng nam trầm thấp dễ nghe, mà không phải là giọng nhân viên phục vụ của khách sạn.

Thư Liên kinh ngạc ngẩng đầu, người người đàn ông đã đưa tay ra ấn lầu 1, hắn thế nhưng lại để trần toàn bộ thân trên, phía dưới mặc quần cộc vải hoa màu bạc, da thịt màu đồng cổ tinh tráng phập phồng, còn mang theo những giọt mồ hôi chưa kịp khô, một cỗ hương vị người đàn ông dày đặc phả vào mặt cô.

Mái tóc người đàn ông rối loạn cơ hồ che hết gương mặt, thế nhưng đôi mắt kia đen bóng sáng rực, giống như con báo hoang, vừa cuồng dã lại vừa nguy hiểm.

Thư Liên nhất thời đỏ mặt, lập tức nghĩ đến đây là thang máy chuyên dụng của khách sạn Thất Tinh nổi tiếng xa hoa, tại sao lại xuất hiện một người người đàn ông không hợp phong cảnh như thế này.

Nghi ngờ không rõ làm cô không tự chủ lui về phía sau.

"Tầng cao nhất ống nước có vấn đề." Người đàn ông nhẹ nhàng lạnh nhạt nói ra một câu.

Hóa ra là công nhân sửa ống nước, Thư Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi: "À."

Cô cúi thấp đầu nhích ra sát vách thang máy, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi cố bảo hộ chính mình, trên chiếc cổ trắng nõn, xuất hiện vết xanh xanh tím tím lớn nhỏ không đồng nhất, cô vốn biết những vết đó tồn tại , chỉ là vì khẩn trương, nên đem cổ áo kéo thật chặt, muốn che khuất đi những dấu vết đó, ngược lại càng lộ liễu dễ khiến cho người khác chú ý.

Cô không thể nào biết được , không chú ý đến, ánh mắt người người đàn ông bên cạnh giống như con sói, một con sói đói khát lâu năm, ánh mắt hắn tối sầm lại, mang theo nồng đậm du͙© vọиɠ soi xét cô, ánh mắt hắn như con dao nhỏ hung hăng cắt qua thân thể cô, tựa hồ muốn lột da lóc xương, đem cô ăn đến xương cốt cũng không chừa.

"Tinh" - Thang máy ngừng lại, nhưng cửa lại không mở ra, đột nhiên chấn động, Thư Liên trọng tâm không vững, ngã sang bên cạnh.

Cô kinh hô một tiếng, không ngờ lại ngã vào một vòng tay rắn chắc hữu lực, cổ áo bị lệch qua một bên, vết hôn rậm rạp nhất thời lộ ra dưới ánh sáng chói mắt của ngọn đèn, đồng tử người người đàn ông gắt gao co rút lại, hơi hơi mị mắt, từ trên nhìn xuống nhìn vào trong cổ áo cô

Bởi vì bị ngã, cổ áo chữ T mở rộng, da thịt tuyết trắng mềm mại lộ ra hơn phân nửa, bộ ngực dồn dập phập phồng, dấu hôn trên ngực cũng phập phồng di động theo hô hấp, giống như bánh bao quét mứt dâu tây, dụ dỗ người ta tiến lên cắn một ngụm.

Cảm giác được phía sau truyền đến tiếng hô hấp nặng nề rất rõ ràng, bàn tay to bên hông giống như bàn ủi nóng bỏng, Thư Liên vội vàng đứng thẳng, sửa sang lại áo của mình: "Thực xin lỗi."

"Không có gì." Âm thanh của người đàn ông kia khàn khàn, mơ hồ mang theo vẻ ái muội cùng du͙© vọиɠ, hắn không chịu buông tay, ngón tay thô ráp cách lớp quần áo mỏng manh vuốt ve thắt lưng cô, truyền đến cảm giác nóng cháy.

Thư Liên cắn môi, rụt người sang bên cạnh một chút, tay người đang ông không chịu buông ra, vẫn ôm chặt trên người cô.

"Đừng, đừng như vậy." Cô đẩy tay hắn ra, trong cổ họng giống như có cái gì chèn lại, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, nhưng cũng không dám lớn tiếng với hắn.

"Cô có thói quen mang một thân toàn vết hôn ngân đi ra ngoài quyến rũ người đàn ông? Hửm?" người người đàn ông cúi sát vào cổ cô, hô hấp nóng rực phun trên gáy cô, hơi nóng làm cô run rẩy một trận.

"Không, không có." Cô xấu hổ, vươn bàn tay nhỏ bé đẩy hắn ra bên ngoài, bởi vì môi người người đàn ông đã muốn khắc trên cổ cô, ái muội khẽ cắn lên vết hôn xanh tím.

"Anh làm cái gì vậy, đây là thang máy, có camera quay lại, sẽ bị người ta nhìn thấy... A!" Thư Liên kinh suyễn một tiếng, bàn tay to kia đã kéo vòng eo cô về phía trước, nhanh chóng cầm một bên đẫy đà, thô lỗ vuốt ve .

"Vậy có nghĩa là chỉ cần người khác không nhìn thấy mặt là được , đúng không?" Người đàn ông ôm thân hình mảnh khảnh của cô hướng về góc thang máy, để cho mặt cô hướng về mặt kính lạnh như băng, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, liền thấy vυ' mình bị người người đàn ông phía sau nắn bóp thành đủ loại hình dạng, cô còn cảm thấy có cái gì đó cứng rắn đâm vào thắt lưng cô, làm cho cô thở dồn dập hút không khí.

"Không, đừng!" Cô lo lắng vặn vẹo thân thể, cô không dám tưởng tượng một lát nữa khi cửa thang máy mở ra sẽ có chuyện gì xảy ra, tay người người đàn ông cường tráng hữu lực, đem hai cái tay đang giãy dụa của cô kéo về phía sau, khiến cho đôi kiều nhũ càng vểnh cao hơn, càng thuận lợi cho bàn tay kia của hắn tùy ý chà đạp, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, mυ'ŧ một cái thật mạnh vào cổ cô, cây gậy cứng rắn đặt trên thắt lưng cô, không ngừng ma sát qua lại, cho dù cách một lớp quần áo, Thư Liên cũng có cảm giác rất rõ ràng cái cây gì đó thật lớn thật nóng cháy, nhất là mỗi khi cô giãy dụa, cái cây kia rõ ràng càng lớn hơn một phần.

"Trên người cô thơm quá, có nhiều vết hôn ngân như vậy, tiểu tao hóa, đêm qua nhất định đã cùng người ta điên cuồng cả một đêm đi." Người đàn ông vừa nói ra những lời hạ lưu dâʍ đãиɠ, vừa đưa một tay vào trong váy cô, không để ý đến cô giãy dụa, cường lực đưa tay sờ lên địa phương tối mật bí ẩn, chà xát vào viên trân châu mẫn cảm của cô.

"A!" Thư Liên mạnh mẽ run lên, chỉ cảm thấy bụng dưới không thể khống chế co rút một trận, có một luồng khí nóng truyền thẳng xuống phía dưới, một cảm giác xa lạ, kỳ quái làm cho cô xấu hổ và giận dữ không biết làm sao.

"Đừng, đừng chạm vào nơi đó!" Cô thét chói tai, khóc lóc, "Cầu xin anh, đừng... ngừng lại!"

"Đừng có ngừng sao?" Người đàn ông thở hộn hển, hai ngón tay thô lỗ chen vào hoa huyệt, khuấy động thịt mềm bên trong, "Tiểu dâʍ đãиɠ, cô kẹp tôi thật nhanh, A, thật muốn gϊếŧ chết cô!"

"Không cần! Cầu xin anh, thang máy sẽ lập tức mở ra! Người ta sẽ nhìn thấy, anh buông tha cho tôi!" Thư Liên giãy dụa khóc, cô không biết tại khách sạn cao cấp cũng sẽ gặp phải những chuyện như thế này, nếu như bị người khác thấy , không chỉ có chồng mới cưới không bỏ qua cho cô, mà cha mẹ cũng sẽ đánh chết cô .

"Thang máy hỏng rồi, tạm thời sẽ không có người vào đây." Ngón tay người người đàn ông ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, mang theo ra ngoài một luồng hoa dịch trong suốt, "Nhìn cô xem, rõ ràng muốn như vậy, lại cố sống cố chết giả vờ trinh tiết liệt nữ."

Hắn rút ngón tay ra, đưa ngón tay dính đầ chất lỏng trong suốt xoa xoa trên mặt cô, hô hấp hắn trầm trọng cắn lấy vành tai cô, dùng sức kéo váy cô lên trên, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Bảo bối, em rõ ràng đang cầu xin anh chơi em."

Thư Liên hoảng sợ giãy dụa , lại bị người đàn ông đè chặt trên mặt kính không thể động đậy, người đàn ông động tác thực lưu loát cởϊ qυầи ra, giây tiếp theo cô liền cảm giác được một cây gậy thật lớn, thô dài gì đó đập thật mạnh vào mông mình, vừa nóng vừa cứng rắn như một cây côn bằng sắt.

"Anh nhịn không được rồi, bảo bối..." Người đàn ông thở dốc thật mạnh, âm thanh như từ trong kẽ răng bật ra , "Em quả thật sinh ra để quyến rũ đàn ông !"

"Không! Không!" Nhận thấy được người đàn ông sắp làm cái gì, Thư Liên khẩn trương toàn thân đều căng lên, tuy rằng đêm qua đã trải qua lần đầu tiên, nhưng mà là dưới tình huống cô bị quá chén, người chưa bao giờ có kinh nghiệm như cô, đối chuyện "tính" vừa sợ hãi vừa kích động. Quan trọng nhất là, cô cũng không biết người đàn ông là ai!

"Đừng nói "không", em nhất định đang cầu xin anh muốn em !" Người đàn ông cắn răng, mạnh mẽ động thân, đem dương cụ nóng cháy kiên đĩnh mạnh mẽ hữu lực cắm vào!

"A ── "

"A ── "

Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu, Thư Liên là kêu đau đớn , còn người đàn ông là kêu thích thú.

"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đau... A!" Thư Liên khóc , dùng sức giãy dụa vặn vẹo, lại chỉ có thể tuyệt vọng, cảm giác được cây gậy nóng trong cơ thể kia gần như đem cô xé rách , vật đó lại càng ngày càng cứng rắn , to lớn hơn.

"Em muốn bức điên anh sao! Tiểu yêu tinh!" Người đàn ông chỉ cảm thấy bên trong khít khao có thể làm cho người ta phát cuồng, giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hung hăng hút hắn, làm cho hắn sắp không khống chế được, thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.

Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, hưng phấn chụp lấy cái mông tuyết trắng của cô, không để ý cô kêu khóc, mãnh liệt động nhanh thắt lưng tráng kiện, điên cuồng rút ra chọc vào.

"A! Đau! Buông, buông ra!" Thư Liên bị đè ở trên tường không thể động đậy, hai chân cô bị người đàn ông bá đạo tách ra, bị cường lực va chạm đứng thẳng không được ngồi xuống cũng không xong, toàn bộ sức nặng của cơ thể tựa hồ đều tập trung ở nơi đang kết hợp với hắn kia, mỗi khi cô muốn rơi xuống, liền bị người đàn ông kia dùng sức đẩy trở về, đau đớn, toàn thân cô run run, lại có một cỗ kɧoáı ©ảʍ khó có thể nói nên lời, cái loại kɧoáı ©ảʍ này làm cho cô cảm thấy xấu hổ, trong lúc không kịp tự hỏi chính mình lại bị đẩy trở về, lại tiếp tục đón nhận du͙© vọиɠ của người đàn ông kia! Một chút, một chút, lại một chút, tiết tấu người đàn ông này không có bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ dùng sức mạnh va chạm, nhiều lần vọt tới đỉnh, mỗi khi đâm đến hoa tâm, cực đại qυყ đầυ mãnh liệt đâm vào tử ©υиɠ bị thương chưa khép lại, lai cấp tốc rút về, xoay tròn trong nhục bích non mềm, đau đớn bén nhọn cùng kɧoáı ©ảʍ xa lạ hợp lại cùng một chỗ, làm cho Thư Liên phát ra tiếng rên như mèo kêu.

"Tiểu yêu tinh, em kẹp nhanh quá! A ──" người đàn ông hưng phấn ngẩng đầu lên, hầu kết không ngừng trượt lên xuống, bàn tay thô lỗ nắn bóp mông thịt của cô, sau đó "phát" vào thật mạnh , phát ra tiếng ba ba giòn giã.

"A!" Thư Liên khóc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, trên mông đột nhiên truyền đến đau đớn làm cho cô run rẩy không thôi, tiểu huyệt mạnh mẽ co rút lại!

"Đáng chết!" ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, mạnh mẽ rút côn ŧᏂịŧ ra, cực đại qυყ đầυ kịch liệt run run , tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ ra.

Một lúc lâu sau, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nhìn Thư Liên, đột nhiên kéo người cô lại, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô, cái lưỡi ẩm ướt linh hoạt thừa dịp cô mở miệng hô hấp mà tiến quân thần tốc, xâm lược khoang miệng cô, cuối cùng ngậm lấy cái lưỡi non mềm, mυ'ŧ vào.

"Ngô ── ngô muốn, a!" Thư Liên vừa lúc hắn nhả ra định nói chuyện, liền bị người đàn ông nâng lên một chân đâm vào thật sâu.

Người đàn ông không giống như lúc trước liên tục đánh thẳng về phía trước nữa, mà là tiếp tục hôn sâu cô, thong thả rút ra chọc vào, làm cho cô có thể cảm nhận được nam căn kia cứng rắn nóng rực, từng chút một ma sát lên vách tường của cô, dùng một loại tư thế cường ngạnh, chân thật đáng tin xâm chiếm nơi bí ẩn của cô, hắn dùng du͙© vọиɠ của mình, đem du͙© vọиɠ ẩn núp ở sâu trong nội tâm cô chậm rãi thức tỉnh

"Ân..." Vô ý thức phát ra âm thanh rêи ɾỉ, Thư Liên bị âm thanh yêu kiều tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của mình dọa sợ, đó chính là thanh âm của cô sao? Cô cho tới bây giờ đều không thể tưởng được mình lại có thể phát ra loại rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ này.

Người đàn ông tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, trong con ngươi đen hiện lên thần sắc khó có thể nắm bắt, hắn hơi hơi câu môi, một bên dùng đầu lưỡi miêu tả cánh môi cô, một bên lấy ngón tay vuốt ve mặt cô, như là giữa hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt, chậm rãi lướt qua làn mi cô, mắt cô, cuối cùng xuyên thật sau vào mái tóc đen mềm mại, cảm giác được giữa hai chân cô xuân triều đang tuôn ra, người đàn ông ác ý chậm rãi rút phân thân ra, lại thật mạnh đỉnh nhập vào!

"A a a a ──" cảm giác mãnh liệt xông đến, Thư Liên cơ hồ kêu khóc, đạt đến cao trào, đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết vô ý thức ôm lấy cổ người đàn ông, trong tiểu huyệt nộn thịt điên cuồng mυ'ŧ lấy nhục bổng của hắn, hận không thể hút hết dương khí người đàn ông này.

"Quả nhiên là thân thể dâʍ đãиɠ, nhanh cao trào như thế." Người đàn ông cắn thật mạnh lên cổ cô, không để ý tiểu huyệt Thư Liên còn đang co rút có bao nhiêu mẫn cảm, hung hăng rút ra cực đại, lại hung hăng va chạm đi vào, Thư Liên đang trong cao trào dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra như suối, hạ thân hai người phát ra tiếng phốc phốc rung động.

A! Không muốn không muốn! Không cần!" Thư Liên dù sao cũng mới trải sự đời, làm sao có thể chịu nổi người đàn ông va chạm thô bạo như thế, nhưng mà sức lực của cô đối với người đàn ông cường tráng trước mặt mà nói, lại chỉ như con mèo nhỏ đang gãi ngứa không đáng nhắc tới, ngược lại bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy l*иg ngực người đàn ông, mang lại xúc cảm tinh tế càng làm cho người đàn ông đỏ mắt, cặp mông tráng kiện bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng tăng nhanh tốc độ, đem cô đính ở trên tường điên cuồng chọc một trận.

"Tiểu tao hóa, anh làm em thích hay khó chịu! Hửm?" hắn đem mặt vùi thật sâu vào bộ ngực mềm mại của Thư Liên, thanh âm người đàn ông khàn khàn, tràn ngập tìиɧ ɖu͙© cùng đắc ý.

"Ân... Đau quá, buông! Buông, được không." Thư Liên bị hắn đỉnh cho ngã đông ngã tây, một chân đã không còn đủ sức để chống đỡ sức nặng của cô, dư vị cao trào làm cho hai chân cô như nhũn ra, cô không thể không bám víu lấy người đàn ông, đề phòng mình trượt ngã.

Thân thể lại trái với lương tâm nổi lên phản ứng, người đàn ông gầm nhẹ, mùi mồ hôi trên người hắn, cùng với âm thanh da^ʍ mỹ tràn ngập trong không khí, đều làm cho cô có cảm giác mặt đỏ tai hồng, phía dưới cô rất đau, bị người đàn ông đâm cho run lên tê tê, áp lực cùng kɧoáı ©ảʍ, truyền tới ào ạt, làm cho cô trở tay không kịp.

"Ân..." Thư Liên ngẩng đầu lên, hàm răng như vỏ sò cắn chặt môi dưới đến ứa máu, khóe mắt ướŧ áŧ không dấu được xuân ý, cứ việc cô cảm thấy xấu hổ, lại ngăn cản không được khát vọng của thân thể, cô cong người lên, không tự chủ đón ý hùa với người đàn ông rút ra chọc vào, bề mặt tiểu huyệt sưng đỏ vốn nhăn nhó bị chống đỡ thành diễm hồng ướŧ áŧ, gian nan mà lại dâʍ đãиɠ phun ra nuốt vào nhục bổng tím hồng của người đàn ông , vừa giống như kháng nghị người đàn ông thô bạo, lại vừa giống như mời hắn đến chà đạp.

Người đàn ông rõ ràng bị một màn kích trước mắt này làm bộc phát thú tính, hắn đem một chân còn lại của cô nâng lên, để cho hai cái đùi cô bị hai cánh tay cường tráng hữu lực nâng lên chống đỡ , toàn bộ trọng tâm thân thể đều dừng lại trên nhục bổng của người đàn ông.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

"A, đừng!" Thư Liên bị hắn làm cho hoảng sợ, ôm chặt cổ hắn, thấp giọng năn nỉ, "Đừng như vậy! Sẽ, sẽ phá hư mất!"

"Nếu không phá hư, em làm sao có thể nhớ ôm anh chứ?" Người đàn ông tà tà cười, cánh tay hơi hơi buông lỏng, thân thể Thư Liên liền ngồi xuống nhục bổng, nhụy hoa bị mở bung ra, đâm thẳng tới hoa tâm!

"A! !" Một cỗ kɧoáı ©ảʍ như dời non lấp biển đánh sâu vào cảm quan Thư Liên , cô cơ hồ cảm thấy chính mình sẽ bị hắn cứ như vậy đâm chết ở chỗ này, nhưng mà giây tiếp theo, cánh tay hữu lực của hắn lại đem thân thể của cô nâng lên, lại thả xuống dưới thật mạnh!

"A! Trời! Trời ạ!" Thư Liên khóc kêu run run, cái loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, làm cho cô cơ hồ khó có thể thừa nhận!

"Đừng kêu trời, gọi anh là Phong." Người đàn ông cắn vành tai cô, lại một lần nữa đem cô nâng lên rồi buông xuống, cảm thụ cô khít khao cắn chặt hắn, kɧoáı ©ảʍ cùng thư sướиɠ, "Nhớ kỹ anh mới là người đàn ông chân chính của em!"

"Phong! Phong!" Thư Liên khóc hai mắt đẫm lệ mông lung, cắn một ngụm lên vai người đàn ông, "Đủ, đủ, đừng, dừng lại!"

SPONSORED/QUẢNG CÁO

"Hư..." Người đàn ông ngăn chặn môi cô, đem cô áp lên tường thang máy, bàn tay bóp chặt vòn eo mảnh khảnh, thân thể buộc chặt, liều mạng ở trong thân thể cô rút ra chọc vào.

"A, Phong ──" Thư Liên hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, chỉ biết không ngừng kêu tên người đàn ông, như người kề cận cái chết bắt được ngọn cỏ, cô đã quên là người đàn ông này đang cưỡиɠ ɠiαи cô, cô chỉ biết là hắn hiện tại là trời của cô, là thần của cô.

"Muốn nói cái gì? Hửm?" trên trán hắn rớt xuống một giọt mồ hôi, rơi xuống làn da trắng nõn của cô bắn tung tóe, nhục bổng hắn trong cơ thể cô lại lớn thêm một vòng, cứng rắn như thiếc, điên cuồng đâm chọc, giống như con ngựa hoang mất cương, trong không khí truyền ra âm thanh ba ba rung động của hai thân thể va chạm, hai người lại không hề biết đau, thầm nghĩ lại mạnh thêm một chút! Nhanh hơn một chút! Lại sâu thêm một chút! Lại mãnh nhất điểm!

"Thật thoải mái! Phong! Thật thoải mái! Em không được, không được! A a ──" Thư Liên cuồng loạn lắc đầu, đã hoàn toàn quên cảm giác xấu hổ và cố kỵ, chỉ biết run run ôm lấy thắt lưng hắn, cong người lên như con tôm, trước mắt lóe lên một luồng sáng bạc, cao trào hủy diệt tập kích cô, làm cho cô khó có thể ngăn cản, ngất đi.

Người đàn ông buộc chặt mông, bay nhanh trong nơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Thư Liên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, sau một trận điên cuồng mãnh liệt cuối cùng, chất lỏng màu trắng bắn ra ngoài, hắn rút ra để nó chậm rãi phun lên trên mặt trên đầu mọi nơi trên cơ thể Thư Liên.

Người đàn ông cầm lấy nhục bổng tím hồng trượt lên trượt xuống để kéo dài dư vị cao trào, mãi cho đến khi bài trừ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng mới mở ra đôi mắt sâu thẳm , hắn nắm hai má Thư Liên, hơi hơi dùng sức làm miệng cô mở ra, đem qυყ đầυ vẫn đang run nhè nhẹ đút vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, để cho khoang miệng mềm lại ấm áp mυ'ŧ sạch dâʍ ɖị©ɧ còn sót lại.