Có kinh lần đầu, mấyngày nay, hai sư phụ sợ ta tập võ ảnh hưởng thân thể, tạm ngưng việc tập luyện mỗi ngày, chỉ cho ta ở trong cung nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng mà,bọn hắn mỗi ngày đều phải giúp ta rịt thuốc, còn... hung hăng hôn ta xoanắn ta, lấy tay chỉ làm cho ta một lần lại một lần thét chói tai khóccầu xin tha thứ, thật sự là mắc cỡ chết người. Mỗi ngày buổi tối, ta,trên ngực tuyết, mông trắng, đùi ngọc đều che kín dấu vết hôn xanh xanhđen đen chằng chịt, vừa vặn vào ngày hôm sau tựa như mất hết, trở nêntrắng trong một mảnh, vô cùng mịn màng. Hai cái sư phụ tựa hồ phi thường vừa lòng đối với việc này.
Quỳ Thủy rốt cục trôi qua, ta cảmthấy cả người tràn ngập mùi máu, khẩn cấp truyền nha hoàn thu thập trong cung, rồi dẫn vào ôn tuyền thành trì vững chắc, muốn ngâm mình thậtlâu. Linh tê Cung ở kinh thành hướng về chân núi, vốn là có ôn tuyềnmạch nước ngầm, phụ hoàng hạ lệnh cho ba trăm thợ thủ công khéo tay ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, đem tuyền mạch dẫn vào trong cung thành trì vữngchắc, để ta thường xuyên an dưỡng cường thân kiện thể. Vào trong ôntuyền, ta sợ trên người có dấu hôn bị người khác nhìn đến, liền truyềnhạ nhân lui xuống, một mình tắm rửa thoái mái. Bên cạnh ao cực lớn,Phượng Hoàng bằng ngọc trong miệng không ngừng chảy ra nước suối ấm áp,phòng trong sương mù lượn lờ ấm áp thoải mái, không lâu ta liền mơ mơmàng màng dựa vào khối ngọc ấm áp chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên bị một trận tê dại cảm giác làm cho tỉnh lại . "Ô..." Ta nửa tỉnh nửa mê,cảm giác trên người giống như lông chim bị khẽ vuốt. "A... Ôn Nhai sưphụ.". Bỗng nhiên trước ngực một trận đau đớn: "Đau". Ta mở mắt ra,nhưng nhìn thấy Ôn Ly sư phụ ánh mắt lạnh lùng, "Ôn Ly... Sư phụ ".
"Xem ra tiểu Tê Nhi không thích ta" thanh âm lạnh băng vang lên.
"Không có, sư phụ" ta mềm mại nói, sợ hắn tức giận.
"Ừ, vậy ngươi vì sao kêu Ôn nhai?"
"Ta... Ta cảm thấy vừa rồi thực ôn nhu... Không giống như là... Ngươi ... Nha... Sư phụ, người làm gì..."
Nói còn chưa dứt lời sư phụ nhưng lại từ trong nước lôi ta đứng lên, đặt ởbên cạnh ao phía trên nhuyễn tháp. Giống như Lãnh Băng ánh mắt như muốnnuốt ta vào trong bụng giống nhau, "Ta giúp ngươi khảm sâu vào trí nhớ".
Ta thân thể lõα ɭồ nằm ở trên giường, nhìn hắn "Xuy" xé mở bên cạnh ao, giắt sa mỏng màu đỏ hồng, sau đó cột vào mắt ta, phía trướcđột nhiên trở tăm tối, chỉ có bóng dáng màu đỏ mờ mờ truyền đến."Sư phụ... Ta rất sợ hãi, ngươi không cần đánh ta". "Ngoan... Sư phụ như thế nàonhẫn tâm đánh ngươi?" âm thanh gợi cảm thổi thổi bên cạnh tai, mang theo một cỗ khác thường tình triều, làm cho người ta trầm mê."Sư phụ chínhlà làm cho ngươi nhớ kỹ ta mà thôi" vừa nói xong, hắn liền đi đến ngaycạnh ta.
Hai tay bị áp lêи đỉиɦ đầu phía trên, ta chỉ có thể cảmthụ được hắn, làm cho người ta mặt đỏ tim đập hô hấp nặng nề, lỗ tai bịngậm trong miệng hắn khẽ cắn khẽ mυ'ŧ trằn trọc, sau đó là cổ, phía saulưng... Hoa kính nơi đó vừa động, giống như có cái gì đi vào, không phảigiống như hai ngày trước như vậy lạnh lạnh, ngược lại có một cỗ cảm giác nóng nóng phát ra."Sư phụ..."
"Hư, Tê Nhi, sư phụ hôm nay cho ngươi không đồng dạng dược như vậy, thuốc này cho ngươi thực vui vẻ, một hồi ngươi sẽ biết".
Sư phụ không mang theo cảm tình thanh âm dán sát lỗ tai, thế nhưng gợitrong người ta một trận tình triều: "Nha...". Có nong nóng dâʍ ŧᏂủy̠ theonơi đó chảy ra ."A... Tiểu tao hóa, vừa mới nhét ngón tay đến chỗ đó, da^ʍthủy liền chảy ra",tà nịnh âm thanh không ngừng truyền đến, làm cho taxấu hổ đến cực điểm. Ngón tay sáp nhập sâu trong hoa kính "A... Đau quá ".
"Mặc kệ như thế nào cho vào đều là hút nhanh như vậy , tưởng muốn nuốt ngón tay ta sao? Tiểu tao hóa..."
"Ưm, sư phụ, aaa..." Ta giống như con cá vậy vặn vẹo, mưu toan uốn éo thânmình bắt lấy, hùa theo ngón tay hắn sáp nhập vào sâu hoa kính.
"Không nghe lời phải không?"
"Ưʍ......Sư phụ..." Ta ánh mắt rưng rưng nước mắt, không dám nói lời nào. Tay phíatrên bỗng nhiên được buông ra, thả ta sao? Ai ngờ trượt chân một cái,tiếng tê bố theo bên tai truyền đến, sau đó hai tay ta bị bắt trụ trên đỉnh đầu, bị gắt gao trói chặt vào cột đầu giường hoa lệ.
"Không cần a... Sư phụ" ta sợ hắn thật sâu. Nỗi sợ hãi trong cơ thể cùng với cỗtình triều xa lạ dâng lên rốt cục làm cho ta khóc rống lên."Ba" một tiếng, tuyết đồn đau xót, sư phụ đánh vào mông ta: "Tiểu tao hóa, ngươi có biết thời điểm ngươi kêu không cần có bao nhiêu quyến rũ, dụ hoặcngười, ân?" Bên tai lại truyền đến thanh âm trầm đυ.c, mang theo tiếnghít thở ngày càng dồn dập, "Ngươi thanh âm như vậy mềm mại như vậy nhunhược, giống như trơn mềm thân thể này, vì dụ dỗ nam nhân đến".
"Nha...", bàn tay to xẹt qua phía sau tấm lưng trắng ngần, sau đó ngón tay hung hăng chọc hoa kính. "Đau... Ô ô ô... Sư phụ, ta đau".
"Ngoan Tê Nhi, chờ một lát thì tốt rồi", tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần, ngón tay lại hung hăng rút ra chọc vào, hai loại cảm giác hỗn hợp, kìdị cùng một chỗ, làm cho rên hừ hừ, tiểu huyệt dần dần trở nên tê dạikhôn xiết, "A... A... Sư phụ... Nơi đó rất ngứa".
"Làm sao ngứa?", "Nơi ngươi sáp ngón tay đó!!!"
"Phải không?", bụng dưới bỗng nhiên căng thẳng, giống như lại gia nhập thêmmột ngón. Ngón tay khuếch chọc nơi ấy giống như đốt cháy một ngọn lửa,hung hăng thiêu đốt lý trí ta, "A... Sư phụ... Mau lên chút nữa, ta muốn".
"Tiểu Lãng hóa, quả nhiên là như vậy dâʍ đãиɠ", thanh âm vô tình từ đỉnh đầutruyền đến, lại làm cho thân thể ta tìиɧ ɖu͙© càng thêm điên cuồng thiêuđốt.
"Hung hăng nuốt trọn sư phụ ... A..." Ngón tay rút ra chọc vàotốc độ nhanh hơn, lại thêm một ngón tay gia nhập. Đau, đau quá, nhưnglại là đau thống khoái đầm đìa, trong thân thể du͙© vọиɠ tích tụ càngnhiều, thân thể gắt gao banh ra, "A..." Tiểu huyệt điên cuồng run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ theo huyệt đạo bên trong cuồn cuộn phun ra, mà ngay cả phía dướimông, tơ lụa đều ẩm ướt. Ta mở to miệng từng ngụm từng ngụm hô hấp, lạiphát ra thanh âm kì quái. Bỗng nhiên một cỗ quen thuộc mùi hương truyềnđến, một cái lửa nóng đại bổng để đến bên môi.
"Hé miệng, tiểutao hóa, hảo hảo liếʍ ta" "Ô..." Còn không kịp phản ứng, lửa nóng liền tấn công mạnh mẽ, sáp nhập miệng anh đào nhỏ nhắn của ta, nhanh như vậy.Đầu lưỡi ta cuồng loạn liếʍ . Bỗng nhiên hạ thân một trận nóng ẩm ướt,sư phụ thế nhưng ngậm đóa hoa.
"Ô...". Hắn cắи ʍút̼ đóa hoa, chiếclưỡi nham nhám điêu luyện, không ngừng rút ra chọc vào."Ô ô ô ô" tatrong miệng bị đại bổng chiếm cứ, phát không ra tiếng, chỉ có thể ô ôkêu to, đau đớn hòa khoái hoạt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống như pha lê trong suốt, hắn giống dã thú vừa cắn vừa nhả, đóa hoa giống như cũng bị như vậy, vừa đau vừa trướng. Hoa kính truyền ra khoái vô tận, ta cái miệng nhỏ nhắn nuốt đại bổng không cách nào hô hấp nổi, nghẹt thở muốnchết. Tứ chi giống như bị hỏa thiêu vậy, lại càng ngày càng hư không,cần hung hăng chiếm lĩnh. Vì thế liều mạng liếʍ thật lớn, hai chân cũngdần dần rộng mở, đón hắn lời lẽ cùng ngón tay.
A... Tay hắn lạiduỗi thẳng đâm vào Cúc Hoa, đau quá. Trong miệng đại bổng được nước bọtbôi trơn, đi theo đầu lưỡi ngón tay cùng nhau rút ra chọc vào, thân thểba cái lỗ nhỏ đều bị chiếm cứ , ta giống một cái búp bê vải giống nhaubị sư phụ hung hăng đùa giỡn nhấm nháp. Thân thể khoái trá hòa thống khổ tích tụ càng nhiều, đột nhiên cảm thấy có gì đó chợt nổ mạnh, cuối cùng đều theo dòng nước ấm chậm rãivọt vào bụng, nha nha nha, vừa muốn ... ,hạ thân hung hăng co rút lại đứng lên "Ân..." Sư phụ thở hổn hển, rút ratrong miệng thật lớn, "Tiểu tao hóa, thiếu chút nữa bị ngươi gϊếŧ chết".
Trong thân thể dục hỏa bị thiêu đốt rốt cục cũng được dập tắt , ta bị bay qua đến, hồng sa cũng được tháo xuống ."A..." Ôn Ly sư phụ lõa thân mình,thân thể màu đồng tràn ngập lực lượng, dụ hoặc, giống như một đầu báosăn màu đen đang chờ vận động, làm cho ta không tự giác nuốt nuốt nướcmiếng.
"Tiểu Tê Nhi lại muốn rồi, hửm?"
"Ôn Nhai sư phụ!"Nguyên lai hắn đã sớm ngồi ở bên giường, nhìn Ôn Ly sư phụ tiết ngoạnta... Kia hai tròng mắt ôn nhu như nước màu nâu giống như hàm chứa vô hạnquang mang "Tiểu Tê Nhi, nhìn bộ dáng ngươi ăn nhục bổng, khiến cho visư cứng rắn".
Dứt lời lại ôm lấy ta, đối với Ôn Ly sư phụ nói, "A Ly, phía trước lần đầu tiên liền cho ngươi đi, sư huynh muốn mặt saunày" nói xong, liền đem thân mình nghiêng nghiêng của ta đi đến, ôm lấytừ phía sau. Ôn Ly sư phụ theo ngay, mặt đối với ta nằm xuống, ngón taylại một lần sáp nhập tiểu huyệt có chút sưng phù, "Nha..." Ngón tay sápnhập tỉnh lại vừa rồi bị ngăn chặn du͙© vọиɠ, thân thể của ta lại một lần hư không đứng lên, ta gắt gao bắt được bờ vai của hắn, theo hắn ngóntay rút ra chọc vào kêu lên "A... Sư phụ... Mau chút "
"Tiểu taohóa", âm thanh trầm thấp truyền đến sau lỗ tai, Ôn Nhai sư phụ đưa nhóntay sáp nhập cúc huyệt!"A... Sư phụ... A a..." Ta âm thanh phá thành mảnh nhỏ, theo bọn họ ngón tay ngày càng phát ra âm thanh mềm mại đáng yêu. Haingười ăn ý cùng nhau gia tăng ngón tay, phía trước thủy huyệt càng thêmthoải mái, mặt sau cúc huyệt lại càng ngày càng đau, cảm quan3 đã là một mảnh hỗn loạn.
[3]cảm xúc + giác quan.
"Không sai biệtlắm đi" thanh âm bao hàm du͙© vọиɠ truyền đến, cơ hồ nghe không ra đó làÔn Nhu sư phụ, bọn họ rút ra ngón tay, đồng thời đem nhục bổng đặt ởngay sát huyệt. Một cái bàn tay to nâng lên đùi phải, nhục bổng thật lớn theo giữa hai chân vươn đến, theo hoa huyệt lung tung quét bừa bãi mậtdịch, để ở cúc huyệt. Phía trước hoa kính cũng bị Ôn Ly sư phụ cự đạinhục bổng đè.
"Không cần..." Bọn họ sẽ không là muốn đồng thời đivào chứ... Không cần a... Như vậy thật lớn , một cái đều cất chứa khôngđược, hai cái phân biệt theo hai cái lỗ nhỏ tiến vào, ta khẳng định sẽbị sáp đến rạn nứt.
"Ngoan cục cưng, sư phụ chờ đợi ngày này suốt ba năm, ngươi nghe một chút chính mình dâʍ đãиɠ âm thanh, nhìn ngươitiểu huyệt nhiều phấn nộn, còn không có hung hăng sáp ngươi liền biến ẩm ướt như vậy, nếu hung hăng sáp, nhất định sẽ nhìn đẹp hơn". Dứt lời,hai người một trước một sau bắt đầu đem nhục bổng hướng trong tiểu huyệt sáp.
Đau quá! Hai cái lỗ nhỏ đồng thời bị banh ra thật lớn, đềuđau đớn đến chết. Ta ô ô bắt đầu khóc, nức nở dùng thanh âm đứt quãngcầu xin tha thứ, ai ngờ bọn họ bất vi sở động4, thế nhưng một cái chuyển qua hung hăng hấp trụ cái miệng nhỏ nhắn của ta, một cái vùi đầu tiếnvào bầu ngực thay phiên liếʍ cắn. Hạ thân xiết chặt hai cái đại bổnggiống nhau, đối xử với ta giống nhau, Ôn Ly sư phụ ở giữa hoa huyệt cắmvào một cái đầu, Ôn Nhai sư phụ ở cúc huyệt nửa cái đầu cũng không cónhét vào... Ta cả người khô nóng hư không, khát vọng lại vừa bị cứng, đạigì đó hung hăng nhồi, huyệt khẩu đau đớn liên lụy thân thể tri giác, tanhịn không được, đỏ hồng da thịt cùng tơ lụa cọ xát, cả người một trậnsợ run thế nhưng vừa co rút vừa tiết ra.
[4] không có động tĩnh,
Nhũ tiêm bị hung hăng kháp trụ, "... Lãng hóa... Tiểu huyệt cắn như vậy, tưởngkẹp chết ta sao?" Ôn Ly sư phụ một tay vặn vẹo ta nhũ tiêm bên trái,một bàn tay đỡ lấy tuyết đồn, hung hăng xỏ xuyên đi xuống.
"A!".Đó là một loại xé rách cảm nhận sâu sắc, phảng Phật Liên đầu đều bị xỏxuyên qua , ta thét chói tai khóc đi ra, đôi tay gắt gao nắm chặt hắnsong chưởng.
"Ngoan bảo bối... Làm đau ngươi đi, ngươi tiểu huyệtthật chặt!!!". Ôn Nhai sư phụ từ phía sau ôn nhu lau hai hàng lệ đangcòn rưng rưng, làm hại ta dẫn ra khóc thút thít nghẹn dừng không được,phía dưới thật sự bị xuyên qua. Cùng lúc đó, cúc huyệt kia, nhục bổngcũng thong thả rà soát, chơi đùa ngay bên ngoài. Ôn Ly sư phụ nhục bổngcắm ở miệng hoa huyệt không hề động, một bàn tay bỗng dưng chạm vào mặttrên hoa huyệt, nhẹ nhàng vuốt ve. Khô nóng dục hỏa theo hắn ngón taychồng chất khêu gợi, da^ʍ mỹ, cơ hồ cướp đi hô hấp, ta lại nhịn khôngđược a a kêu rên. Phía trước nhục bổng đem hoa huyệt phình lên, lướt qua cái miệng nhỏ thẳng sáp đến bên trong tử ©υиɠ, theo nhịp điệu luật động đột ngột ngưng hẳn, cùng với thoải mái xoa nắn làm cho ta càng thêmkhát vọng một ít cái khác này nọ:"Sư phụ... Muốn aaa.... ".
"Ngoan bảo bối, ngươi muốn cái gì?" hai người lời lẽ ở bên miệng phảng phất quẩn quanh, ngón tay cũng trêu chọc không ngừng.
"Ta không biết...", ta cảm thụ được thân thể thanh âm, tay nhưng lại bắt giữnhục bổng kề sát cúc huyệt, Ôn Nhai sư phụ dừng hẳn thong thả, đang kịch liệt thở dốc, ta mang theo giọng mũi mềm nói, "Sư phụ, ngươi vào đi"
"A!" Lại một lần xỏ xuyên qua làm cho ta cảm thụ du͙© vọиɠ mà thất thanh,chính là loại này nhồi, đau đớn lại mất hồn cảm thụ, "Nha nha... Sư phụ."
"Tiểu tao hóa, tưởng bị ta sáp tử có phải hay không?"
"A a a... Đúng vậy... Sáp ta đi... Sáp tử ta đi, tiểu huyệt hảo đói hảo đói,muốn các ngươi sáp...", "A... Nha... A a a..." Hai cái đại nhục bổng đồng thờico rúm đứng lên, trong thân thể dục hỏa mãnh liệt bốc cháy lên, khôngthể chịu được đau đớn hòa vui thích, đều làm cho thủy triều giống nhauphun từ giữa hai chân, ta nhịn không được hét rầm lên.
Bọn họbỗng nhiên đứng lên, hai cái cao lớn thân hình trước sau kẹp lấy ta, một trước một sau đồng thời co rúm, hai cái cự đại nhục bổng cách một tầngthịt hung hăng ma sát, hai cái giống nhau gương mặt anh tuấn nam nhându͙© vọиɠ đong đầy nhìn ta... Ta giống búp bê vải bị xé rách, nhẹ nhàng bịkìm chặt ở bên trong, tay ngọc ôm Ôn Ly sư phụ bả vai, chân bị Ôn Nhaisư phụ đặt tại cánh tay phía trên. Đột nhiên, đầu bị Ôn Ly sư phụ hunghăng xoay hướng một bên, là gương đồng! Thật lớn gương đồng phản ánhchúng ta ba cái bộ dáng, một cái lỏa thân cô gái nhỏ nhắn, kiềm giữa hai cái cao lớn anh tuấn nam nhân thân thể trần trụi, hai cái cự bổng cắm ở trước sau hai cái tiểu huyệt, liều mạng co rúm, nàng trong mắt giốngnhư hàm chứa thủy khí giống nhau, muốn khóc nhưng không khóc, cái miệngđỏ sẫm nhỏ nhắn còn rêи ɾỉ, trên mặt đúng là tràn ngập tìиɧ ɖu͙© biểutình. Vô cùng dâʍ đãиɠ hình ảnh, làm cho ta cảm thấy thẹn thùng, thânthể hốt hoảng căng thẳng, sau đó dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung toé, hai cái tiểuhuyệt điên cuồng co rút đứng lên.
"A, tao hóa, ngươi muốn kẹpchết ta có phải hay không?" Hai người sư phụ không để ý tiểu huyệt corút lại, càng thêm rất nhanh hung mãnh liệt rút ra chọc vào. Đó là mộtloại cực hạn cảm thụ a, như vậy đau nhanh như vậy, cái gì đều đành phảivậy!
"A a a a a..." Ta điên cuồng thét chói tai, "Sáp ta, sư phụ,hung hăng sáp ta, ta thật vui mừng... Nha nha nha... Vừa muốn đến" rốt cục,một trận điên cuồng co rúm sau, ta trước mắt trở nên tăm tối hôn mê bấttỉnh.
"Dùng đầu lưỡi liếʍ! Không cần ngậm như vậy."
"Ô ô ô...", ta vừa quỳ vừa nằm úp sấp ở trong điện, giữa đống tơ lụa rộngthùng thình, hàm chứa Ôn Ly sư phụ thật lớn, gian nan phun ra nuốt vào.Hắn hai tay cầm lấy đầu ta, không ngừng theo tiết tấu hắn rút ra chọcvào, khiến ta nghẹn cứng cổ họng, nước mắt thi nhau rơi, phía sau ÔnNhai sư phụ nhục bổng khi sâu khi nông rút ra chọc vào, trong phòngkhông ngừng xuất hiện âm thanh tiểu huyệt bị nhục bổng sáp nhập. "Baba"-âm thanh trong trẻo, da^ʍ mỹ làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
"A Ly, tiểu Tê Nhi gần đây luôn luôn lười biếng trên giường, có phải nênluyện công hay không?" Ôn Nhai sư phụ thanh âm tìиɧ ɖu͙© được thỏa mãnvang lên.
"Ân... Nga... Cái miệng nhỏ nhắn hấp thật thoải mái!!!", Ôn Ly sư phụ tiếp tục bắt tay vào di chuyển phía trên, động tác ngày càngthuần thục: "Nên bắt nàng luyện tập, mau, nhả ta ra, chúng ta đi luyệncông phòng."
Ta ô ô lắc lư đầu, dùng sức liếʍ mυ'ŧ nhục bổng, màphía sau nhục bổng rút ra chọc vào càng nhanh hơn thật sâu, mỗi một lầnđâm xuống đều chen vào hoa huyệt bên trong cái miệng nhỏ, đẩy sâu vào tử ©υиɠ, tiểu huyệt càng kẹp càng chặt, tứ chi bắt đầu múa loạn, "A..." Talại một lần nữa đạt cao trào.
"Vật nhỏ", bàn tay to "Ba" đánhmạnh vào tuyết đồn, đau đớn, thế nhưng làm cho co rút càng ngày càngmạnh, "... Nga... kẹp thật nhanh... Còn không có sáp vài cái liền lên tớiđỉnh, sư phụ nên trừng phạt ngươi".
"A..." Cao trào tìиɧ ɖu͙© làmcho ta vô lực, cả người mềm nhuyễn mất hết tinh lực, muốn rời khỏi người họ, bọn họ lại không buông tha ta, vẫn đang một trước một sau ra sứcrút ra chọc vào, mãi đến khi chính mình cũng thoải mái phun ra mới dừnglại. Sau khi qua cơn kɧoáı ©ảʍ, thân mình của ta không giống như làchính mình , căn bản không có biện pháp đứng dậy, Ôn Ly sư phụ đôi tayrắn chắc bao bọc lấy ta, hướng thư phòng đi đến.
Vừa rồi bọn họnói phòng luyện công ở đâu? Ta mơ mơ màng màng nghĩ đến, trước giờ không hề đi qua a... Đến thư phòng, Ôn Ly sư phụ ôm ta đi đến chỗ bức họa vẽcảnh sông núi rồi dừng lại, Ôn Nhai sư phụ đem đinh sắt gần bức họa nhẹnhàng nhấn một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng, sau đó giá sách thếnhưng chậm rãi di động mở ra, lộ ra một cái thông lộ đi xuống lòng đất.
"A, sư phụ, đây là cái gì?"
"Bảo bối, chúng ta đến một ngày nào đó sẽ khiến cho người Ngự Tông thấy, sẽ chờ đến khi có thể biến ngươi thành tính nô "
"Sư