Thăng Thiên Huyền Giới

Chương 9 ; Một Đao

Ba tháng sau, trên một cái sân rộng trong trang viên ở ngoại thành. Dưới ánh mặt trời gay gắt, Thạch Mục tay cầm thanh trường đao dài ba xích (*) màu xanh đang liên tục huy động. Mấy trượng quanh đó bóng đao phiêu hốt không ngừng.

* Chú thích: 1 xích = 33,33cm. 3 xích ~= 1 mét. 1 trượng = 3,33m

Bốn phía xung quanh cái sân này không ngờ còn dựng một ít cọc gỗ cùng mấy cỗ bù nhìn hình người, vài chiếc khoá đá nặng trình trịch, ngoài ra còn có một chiếc giá gỗ thật dài bên trên cắm đầy các loại vũ khí thường dùng như đao, thương..

Ngừng! Thanh âm thô lỗ của một nam tử bỗng nhiên vang lên.

Thân hình Thạch Mục liền dừng lại, đao ảnh nhất thời đều biến mất, đao trong tay cũng thu lại.

Tạm ổn, bộ Phong Trì Thập Tam Thức này ngươi cuối cùng cũng đã nắm giữ được hình thức ban đầu. Chẳng qua với trình độ như bây giờ chỉ tính là nhập môn cơ bản. Cách cấp độ tiểu thành có thể đối địch vẫn còn xa.

Người nói chuyện là một gã nam tử gầy còm, đang khoanh tay đứng cạnh sân luyện võ, tinh quang hai mắt bắn ra bốn phía, làn da màu đồng cổ. Bề ngoài gã mang lại cho người ta một cảm giác đây là một kẻ thập phần khôn khéo, mạnh mẽ.

Hết thảy đều nhờ đến Lệ sư phó tự mình chỉ điểm, nếu không đao pháp huyền diệu như vậy ta không có khả năng chỉ trong ba tháng đã thi triển ra được. Thạch Mục cung kính trả lời.

Thì ra nam tử gầy còm này chính là Lệ Thương Hải, giáo đầu nổi danh của Lưu Phong võ quán, một võ giả Hậu Thiên Trung kỳ.

Người này từ ba tháng trước đã đến trang viên. Thạch Mục sau khi nhìn thấy đao pháp kinh người của hắn lập tức bị thuyết phục, quyết định mời hắn chỉ dạy. Thành ra hiện tại Lệ Thương Hải mỗi ngày sẽ giành ra hai canh giờ đến dạy võ công cho Thạch Mục.

Bộ Phong Trì đao pháp này mặc dù chỉ là Võ kỹ cấp Võ Đồ, nhưng chỉ cần sau này tu luyện công pháp tương ứng thì đến cảnh giới Hậu Thiên vẫn có thể mượn dùng để đối địch được. Phong Trì đao pháp chủ yếu là mượn nhờ sức gió, một đao nhanh hơn một đao, chiêu thức cũng không nhiều rườm rà. Trong một trận chiến ta đã từng dùng đao pháp này gϊếŧ gọn hai gã võ giả cùng giai, tổng cộng cũng chỉ mới mất có vài hơi thở. Ở cấp Võ Đồ, một trong các loại võ công rườm rà phức tạp nhất hẳn phải kể đến Tiểu Chu Thiên kiếm pháp. Kiếm pháp này có ba trăm linh sáu thức. Có rất nhiều người dù tu luyện kiếm pháp này cả đời cũng không cách nào chính thức nắm giữ được nó. Lệ Thương Hải chậm rãi nói ra.

Lệ sư phó ngài đã từng nói qua, võ công! Võ công! Chính là Võ kỹ cùng Công pháp! Trong đó Võ kỹ là các loại kỹ năng được nghiên cứu để đánh bại địch nhân, giành chiến thắng trong sinh tử chém gϊếŧ. Mà công pháp thì dùng để tu khí luyện thân. Hai cái hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Nhưng nếu bắt buộc phải chia ra nặng nhẹ, Lệ sư phó ngài cảm thấy cái nào càng cần phải coi trọng. Thạch Mục sau khi suy nghĩ một chút, liền hỏi.

Hắc hắc, thắc mắc của tiểu gia hỏa ngươi đúng là nhiều. Chẳng qua loại nghi hoặc này từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người đều hỏi qua rồi. Nhận định của Võ giả mỗi người cũng không giống nhau. Với ta mà nói, người chỉ chú trọng vào Võ kỹ mà bỏ qua Công pháp thì ngày sau võ đạo không thể tiến thêm, vì căn cơ bất ổn. Còn người chỉ tu mỗi Công pháp, thì cho dù chân khí sâu dày đến đâu cũng có khả năng bị kẻ cấp thấp hơn tươi sống đánh chết. Nhưng ta cũng nghe nói Võ giả sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì có thể trực tiếp dùng chân khí hộ thể. Dù đứng bất động một chỗ mặc cho đao kiếm chém lên cũng không hề hấn gì. Càng có thể dùng chân khí dễ dàng đánh chết người có tu vi kém xa. Mặt khác, người bình thường sống hơn trăm tuổi đã xem như trường thọ, mà Võ giả một khi tiến vào Tiên Thiên, thọ nguyên liền có thể tăng gấp bội. Lệ Thương Hải hắc hắc vài tiếng nói.

Xem ra nhận định của Lệ sư phó là Công pháp vẫn trọng yếu hơn một chút. Thạch Mục sau khi nghe xong, cười nhẹ một tiếng.

Rất nhiều võ công cao thâm sẽ bao hàm luôn cả Công pháp cùng Võ kỹ. Tu luyện Công pháp tới trình độ nhất định sẽ có Võ kỹ tương ứng phối hợp, vốn không thể tách ra. Nếu cứ cố tình cưỡng ép tách ra, mất nhiều hơn được. Chẳng qua lại nói, như các ngươi bây giờ, trình độ mới ở giai đoạn Võ đồ thì chỉ có tu luyện Võ kỹ mới có thể lập tức tăng lên thực lực. Nếu không hiện tại có đặt một quyển Công pháp tuyệt thế ngay trước mắt các ngươi, các ngươi vốn chưa lĩnh ngộ Khí Cảm cũng không cách nào tu tập. Mặt khác, phần lớn các bộ Võ công cao thâm đều yêu cầu võ giả phải có tu vi tương ứng mới được tu luyện. Nếu cưỡng ép vượt giai tu luyện, kẻ nhẹ thì không cách nào tiến thêm, nặng bị chân khí cắn trả. Căn bản là cái được không bù được cái mất. Lệ Thương Hải bộ dạng lơ đễnh nói.

Ta hiểu. Nhưng mà Lệ sư phó, hiện tại liệu ngươi có thể tự mình thi triển Phong Trì Thập Tam Thức thêm một lần nữa để ta quan sát được không? Thạch Mục gật gật đầu, lại thỉnh cầu nói.

Thi triển Phong Trì Thập Tam Thức thật sự rất hao tâm tốn sức. Lúc sau ta còn muốn bắt đầu truyền thụ cho ngươi Toái Thạch Quyền. Nên hôm nay chỉ có thể thi triển một lần. Lệ Thương Hải nhíu nhíu mày, sau mới hơi miễn cưỡng đồng ý nói.

Thạch Mục tất nhiên miệng đầy đáp ứng.

Một khắc sau, Lệ Thương Hải đi vào trong sân nhận lấy trường đao trong tay Thạch Mục, sau khi quát khẽ một tiếng, liền nhanh chóng múa đao thi triển.

Chỉ chốc lát, trong sân luyện võ không ngừng vang lên từng tiếng xé gió. Xung quanh nam tử gầy còm lúc này phảng phất có một dải lụa trắng đang uyển chuyển bay múa không chừng, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Trong nháy mắt chuyển hoá thành một mảnh hàn quang, bắt đầu truyền ra tiếng gió lớn vù vù.

Thạch Mục ở bên cạnh mắt cũng không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm.

Một lát sau, hàn quang dần chầm chậm di chuyển dọc theo cái sân, hướng về một cây cọc gỗ gần đó.

Lệ Thương Hải hét lớn một tiếng, hàn quang dẫn theo một luồng cuồng phong va chạm với cọc gỗ. Tuỳ theo tiếng gió ngừng bặt, hàn quang cũng cùng lúc biến mất không thấy gì nữa.

Vài tiếng BA~ BA~ vang lên, bị chém vào chính giữa, cọc gỗ rời ra thành bảy đoạn, lộc cộc rơi xuống trên mặt đất.

Một đao này của Lệ Thương Hải nhìn như một đao bình thường, không nhìn ra trong đó lại ẩn chứa đến sáu nhát chém liên tục.

Một hơi chém ra sáu nhát, đấy là còn chưa vận dụng chân khí. Sư phó vận dụng bộ Phong Trì đao pháp này đã lên tới đỉnh cao rồi. Thạch Mục thở dài một hơi, vỗ tay tán thưởng.

Nếu ta vận dụng đến chân khí, lập tức có thể một hơi chém ra chín nhát, là đại thành! Bộ đao pháp này nếu tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn, có thể một hơi chém ra mười ba nhát. Nhưng đáng tiếc, ta còn cách cảnh giới này rất xa! Ngoài ra, bộ đao pháp Phong Trì Thập Tam Thức này còn có một cái tin đồn. Có người nói nó lúc đầu là một chiêu của bộ đao pháp cấp độ Tiên Thiên, nhưng bị người phân giải ra thành mười ba thức. Cho nên mới trực tiếp bị rơi xuống cấp bậc Võ Đồ, uy lực giảm nhiều. Đương nhiên loại lời nói này ngươi cũng không cần thật cho là đúng. Phong Trì đao pháp này nếu thật là do một chiêu của Tiên Thiên đao pháp biến thành, làm sao còn sẽ lưu lạc bên ngoài. Sớm bị vô số cường giả một lần nữa hợp trở lại như cũ rồi. Lệ Thương Hải cười khẽ nói.

Một hơi chém ra mười ba nhát, thực có thể làm được đến trình độ này? Một đao như vậy chém ra, còn ai có thể ngăn được. Thạch Mục nghe xong, cực kỳ hoảng sợ thốt lên.