46. Nước mắt sau đó.🍭
Bạch Phú Kiều vừa tưởng mình được cứu lại bị ngón tay thô bạo đâm vào, hắn có thể cảm nhận được ngón tay papa lúc này nóng rực như kẹp gắp than, đang kẹp lấy thịt mềm vừa biến dị trong cơ thể hắn. Nhưng kỳ lạ hơn là, cơ thể hắn không nghe lời mà càng thêm tụt xuống, muốn ngón tay người đàn ông đút vào càng sâu hơn, móc nguấy càng nhanh hơn. Hắn ôm cổ papa mình, bắt đầu lắc lư nhẹ lên xuống, người đàn ông cảm nhận được điều này, thắt lòng nâng mặt hắn lên: "Em nhớ ra chưa?"
Bạch Phú Kiều hãm sâu trong du͙© vọиɠ hoàn toàn không nghe được lời người đàn ông nói, thậm chí còn đưa đẩy nhanh hơn, tiếng nước vang lên chảy ra từ hạ thể trơn bóng đến mức ngón tay trơn trượt ra ngoài mấy lần. Bạch Phú Kiều cắn vai anh, trực tiếp ngồi xuống, theo động tác càng lúc càng sâu, hắn rêи ɾỉ nức nở cầu xin: "Không được nữa, đau quá..."
"Nói không được nhưng lại kẹp chặt vào, đúng là không chịu thành thật câu nào." Bạch Hữu Quy lại nhét một ngón tay vào, "Tôi nói rồi, tôi bảo gì em làm náy, những cái khác thì không cần thiết. Tình hình bây giờ cũng vậy. Em biểu hiện tốt, tôi sẽ cho em cao trào."
Có lẽ là quá thoải mái, Bạch Phú Kiều không có lời nào để phản bác, mơ hồ đồng ý: "Ứm... còn muốn..."
Có lẽ do cơ thể đã được anh khai phá vô số lần trước đó, dù cho tinh thần Bạch Phú Kiều bài xích thế nào, thân thể cũng vui vẻ chấp nhận, thậm chí còn vì đã lâu không bị đùa giỡn, cả người hưng phấn run rẩy, nước chảy ra còn nhiều hơn trước. Chất lỏng này không còn lạnh lẽo nữa, cuối cùng Bạch Hữu Quy cũng cảm nhận được sâu sắc Bạch Phú Kiều đã thực sự sống lại, có máu có thịt, có nhiệt độ cơ thể. Anh rút ngón tay ra, ôm người vào lòng, vuốt ve tấm lưng có chút run rẩy của hắn: "Tôi đã chờ em thật lâu. Sao nơi đó làm việc thật kém năng suất, chậm chạp mới cho em về?"
Bạch Phú Kiều hoàn toàn nghe không hiểu người đàn ông đang nói gì, nhíu máy: "Anh đang nói gì vậy..."
Bạch Hữu Quy che miệng hắn: "Xuỵt, trước tiên đừng nói." Anh nhẹ nhàng đè Bạch Phú Kiều xuống sopha, cũng không cởϊ qυầи áo hắn, chỉ cẩn thận ve vuốt từ đầu đến chân một lần, cuối cùng mới mở lời: "Em có vẻ gầy hơn."
Bạch Phú Kiều rút khỏi kɧoáı ©ảʍ cao trào. Hắn co chân tủi thân đặt câu hỏi: "Anh, có phải anh xem tôi thành người khác không?"
Sai nhưng cũng không sai, Bạch Hữu Quy kéo mắt cá chân hắn, giẫm lên phần đũng quần đang nhô cao của anh chậm rãi chà xát: "Em cảm thấy tôi xem em thành ai?"
Bạch Phú Kiều muốn rút chân về nhưng lại bị kéo chặt hơn, ngón chân và bàn chân đã cảm nhận được đầy đủ hình dạng dương v*t của người đàn ông, gót chân cọ xát tinh hoàn căn phồng, cả chân hắn như tê dại vì sự đυ.ng chạm này. Hắn nghĩ, mình đang giẫm lên dương v*t của papa, nghịch nơi sinh ra mình, mới vừa rồi còn bị ngón tay của papa cắm cho mê mẩn. Chỉ ba chuyện này thôi cũng đủ để hắn lêи đỉиɦ lần nữa.
Thấy hắn không nói lời nào, Bạch Hữu Quy cũng không vội vã, chỉ đưa đẩy nửa phần thân dưới, cuối cùng thì làm như đang ân ái, mức độ xoa nắn cũng lớn hơn, sau khi được chân của cục nhỏ chà cho xuất tinh anh mới buông mắt cá chân hắn, thả dương v*t mình ra khỏi khóa kéo, cắm vào giữa hai chân Bạch Phú Kiều, cũng không cởϊ qυầи hắn, chỉ cọ xát một lúc rồi mới lên tiếng: "Hỏi em đấy, em cảm thấy tôi xem em thành ai?"
Bạch Phú Kiều làm sao mà biết, bây giờ trái tim hắn căng đau sưng tấy, l*иg ngực như nghẹt thở, thân dưới còn đang chịu sự lăng nhục của dương v*t papa mình, lời ra khỏi miệng cũng rời rạc: "Người ta không biết."
"Ngốc quá." Bạch Hữu Quy cởϊ qυầи của hắn xuống từng chút một, khi bướm nhỏ lộ ra hoàn toàn anh lập tức dùng dương v*t mình chặn lại, chà sát vào giữa cánh bướm ướŧ áŧ, "Để daddy cắm vào, sẽ nói cho em biết."
Bạch Phú Kiều thật sự không chịu nổi Bạch Hữu Quy hành động thế này, hắn muốn dùng chân đá người đàn ông ra, nhưng mắt cá chân bị tóm lấy giơ lên cao, hai mép bướm rộng mở, để lộ âʍ ѵậŧ đỏ tươi được bao bọc trong đó, hai mép hoa bên trong cũng vì trải qua một lần cao trào mà co giật một cách thỏa mãn, dâʍ ɖị©ɧ trong đó cũng đang chảy ra.
"Vẫn còn đỏng đảnh lắm, giống hệt như lần đầu tiên gặp em."
Bạch Phú Kiều nói xong thì đâm vào, mặc kệ Bạch Phú Kiều chống cự hay thịt mềm bên trong đang co rút, đâm thẳng đến cùng, nhân tiện lau vuốt nước mắt của cục nhỏ, trầm giọng dụ dỗ: "Đừng khóc, càng khóc tôi càng cứng."
Câu này chẳng có tác dụng trấn an nào, đau đớn và xấu hổ càng khiến nước mắt hắn rơi xuống không ngừng, còn Bạch Hữu Quy thì vẫn giữ lời hứa, càng đâm càng cứng, cuối cùng cảm thấy còn chưa đủ, snh nâng hai viên bi của mình đè ép lên miệng huyệt lầy lội dính đầy nước, sau mới hỏi: "Thật sướиɠ. Em nói xem, tôi có thể nhét cả cái này vào cùng không?"
Bạch Phú Kiều bị bắt nạt đến khó chịu, nghe xong lời này thì thân thể càng run: "Thầy Bạch... Thầy Bạch, tôi không muốn, anh ra đi, tôi xin anh..."
Bạch Hữu Quy nào có nghe lọt, đâm càng lúc càng nhanh, bụng dưới và lôиɠ ʍυ dính đầy nước của cục nhỏ nhà mình, bên tai toàn là tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Có lẽ là do máu mủ tình thâm, hoặc có lẽ là dư tình trước kia ảnh hưởng, Bạch Phú Kiều không còn phản kháng nữa, có thể là lấy cơ quá thoải mái nên muốn trầm luân, nhưng bất kể thế nào, thân thể hắn cũng đã tiếp nhận dương v*t của người đàn ông, tinh thần hắn chìm nổi chỉ là vấn đề thời gian.
Bạch Hữu Quy thấy hắn mềm xuống, ôm hắn ngồi lên đùi mình, vùi dập: "Ngoan nào, ngoan thì tôi sẽ nhanh hơn, đừng khóc." .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Bạch Hữu Quy vẫn được xem như nói được làm được, anh ấn chặt hắn xuống, bắn vào trong thân thể hắn thật lâu, bắn xong cũng không rút ra vội, vẫn để dương v*t lại trong cơ thể Bạch Phú Kiều. Bạch Phú Kiều được papa mình ôm chặt vào lòng, thân dưới tương liên, thân trên nước bọt giao hòa.
Đã xãy ra chuyện gì vậy chứ, trước khi thϊếp đi Bạch Phú Kiều mơ mơ màng màng nghĩ, đây là chuyện có thể phát sinh với papa mình sao? Vậy tại sao ppa hắn lại làm chuyện này với hắn? Là vì hắn có thêm một con bướm xinh, hay là papa vẫn xem hắn như người kia, nên mới làm ra chuyện này...
Bất kể là nguyên nhân nào, Bạch Phú Kiều cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng vẫn trống trải lạnh lẽo không thôi, vô thức thϊếp đi trong nụ hôn kéo dài.
Chờ hắn tỉnh lại với cơn đau khắp người, nhìn căn phòng xa lạ và chiếc giường lớn, bên cạnh không có ai, thậm chí khi hắn cảm thấy những gì mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ, thì tài liệu trên tủ đầu giường làm hắn rơi vào trạng thái sợ hãi.
Đó là xét nghiệm quan hệ cha con, mà thời gian ra kết quả là mười tháng trước.
Chờ khi người đàn ông về thì trời đã tối, Bạch Phú Kiều ném kết quả xét nghiệm đến trước mặt anh, chất vấn: "Anh đã sớm biết rồi đúng không?"
Bạch Hữu Quy đáp: "Không quan trọng."
"Cái gì không quan trọng? Chúng ta là cha con! Sáng nay anh làm gì ông quên rồi?"
Bạch Hữu Quy cụp mắt xuống nhìn hắn, ánh mắt có chút tan rã, như thể có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tôi nhớ, tôi vẫn nhớ, người không nhớ là em."
Bạch Phú Kiều vừa định nổi khùng thì Bạch Hữu Quy đã bước lên trước ôm hắn, rất dùng sức, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người hắn, cúi đầu, Bạch Phú Kiều có thể cảm nhận được sự run rẩy và nhẫn nhịn của người đàn ông.
Người ấy khàn giọng nói: "... Châu Châu, khoảng thời gian này tôi vẫn nghĩ, em không nhớ cũng không sao, mỗi ngày tôi sẽ đi theo em, quấy rầy em, một ngày nào đó em sẽ nhớ lại. Nhưng hiện thực quá phũ phàng, dáng vẻ em xa lánh tôi làm con tim tôi đau nhói. Vẻ như tôi không được kiên cường như trước đây từng nghĩ... Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lát. Tôi thật sự rất nhớ em, bây giờ xem như tôi xin em, xin em lại giống như trước kia, ôm lại tôi... có được không?"
Sau một khoảng lặng im thật lâu, khi Bạch Hữu Quy cho rằng đã không được nữa, Bạch Phú Kiều vẫn luôn rủ tay xuống lại nhẹ nhàng động đậy, đặt tay lên lưng anh.
Đã thật nhiều năm rồi, điều chưa từng được thấy trên màn ảnh lớn, Bạch Hữu Quy khóc.
Bạch Phú Kiều vừa ôm vừa nghĩ như vậy.