Ninh Ngu ở trong ảo giác quá lâu, cũng trải qua quá nhiều lần gϊếŧ chóc, cả người có chút điên cuồng, thế nhưng một chút ý thức còn sót lại giúp y nhận ra người trước mặt là Dịch Tuyết Phùng, càng làm y cưỡng ép chống đỡ một tia thanh minh, như một sợi dây cung căng cứng, chỉ cần dùng thêm một phần khí lực, có thể ngay lập tức hoàn toàn đứt đoạn.
Ninh Ngu gắt gao nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, ma đồng đỏ sậm chằm chú nhìn hắn, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị ánh mắt này của y dọa sợ đến run rẩy cả người, cũng may Dịch Tuyết Phùng đã quen.
Tay Dịch Tuyết Phùng bị Ninh Ngu không biết nặng nhẹ siết đến đau đớn, thế nhưng hắn sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Ninh Ngu, không biểu lộ ra, hắn nhấc lòng bàn tay ôm lấy mu bàn tay lạnh lẽo của Ninh Ngu, vành mắt ửng đỏ, ngay lập tức bị hắn đè ép xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi bị thương sao?"
Ninh Ngu căn bản không nghe thấy hắn đang nói gì, chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt càng ngày càng khiến người ta sợ hãi.
Dịch Tuyết Phùng thấy trên người y không có bao nhiêu vết thương, liền yên lòng, hắn nghiêng đầu nhìn nơi vừa rồi bị kiếm ý của Ninh Ngu đánh tới.
Giả sơn nơi đó đã bị đánh tan thành bột phấn, tro bụi đầy trời, Dạ Phương Thảo đang cau mày đi ra từ trong tro bụi, tựa hồ thăm dò xem rốt cục là ai muốn gϊếŧ Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng thấy hắn đi tới, vội nói: "Đứng ở đó, chờ tro bụi tản đi rồi hãy qua."
Dạ Phương Thảo vừa bị một kích của Ninh Ngu chấn động đến mức lỗ tai đau nhứt, không nghe rõ câu nói này.
Dịch Tuyết Phùng sợ hắn bị thương, vội cất bước muốn xông lên trước, chỉ là hắn chỉ mới chạy một bước, Ninh Ngu đột nhiên mạnh mẽ dùng sức, nắm lấy tay hắn cưỡng ép kéo hắn trở về bên cạnh mình.
Dịch Tuyết Phùng không kịp chuẩn bị nhào vào trong lòng y, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Đồng tử đỏ sậm của Ninh Ngu dường như càng sâu hơn, y siết lấy Dịch Tuyết Phùng, nhưng không nói lời nào, đôi môi mím lại chặt chẽ.
Dịch Tuyết Phùng bị ánh mắt này của y nhìn đến trái tim tê rần, cảnh tượng chứng kiến được trong tâm ma lại thoáng hiện ra trước mắt, hắn vốn cương quyết muốn bỏ tay Ninh Ngu ra, hiện tại lại đột nhiên không đành lòng.
Hắn không biết tình huống của Ninh Ngu bây giờ là thế nào, thế nhưng nhìn có vẻ không nghe lọt tiếng ai, hắn chỉ đành thả nhẹ âm thanh, ôn nhu nói: "Ta chỉ qua bên kia nhìn một cái, lập tức trở về."
Ninh Ngu không đáp.
Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là trở tay nắm lại ngón tay của y, hai người mười ngón liên kết: "Vậy ta dẫn ngươi đi."
Ninh Ngu sửng sốt một chút, hạ thấp mi mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng gật đầu một cái, ngoan ngoãn tùy ý Dịch Tuyết Phùng kéo đi.
Lúc này tro bụi đã từ từ tản đi, Dạ Phương Thảo ở bên trong xoay chuyển vài vòng, cũng chưa thấy một bóng người, hắn nghi ngờ nửa ngày, nghe tiếng bước chân vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng như đang kéo con nít lôi Ninh Ngu tới đây.
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo vặn vẹo hai lần, nhất thời không biết nên vui mừng hay nên nghẹn họng.
Dịch Tuyết Phùng vẫy vẫy ống tay áo phất bớt tro bụi trước mặt, cau mày nói: "Người đâu?"
Dạ Phương Thảo lắc đầu: "Chạy trốn quá nhanh, giống như chuột vậy."
Chân mày Dịch Tuyết Phùng nhíu chặt hơn, vốn còn tưởng giải quyết xong Mục Tuyết Thâm sau này ở Man Hoang sẽ không còn ai muốn đòi mạng hắn, không nghĩ tới bây giờ lại đột nhiên mọc ra một người.
Hắn quan sát xung quanh một chút, đột nhiên hỏi: "Đạo kiếm ý vừa rồi ngươi có cảm thấy quen thuộc không?"
Dạ Phương Thảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Vừa rồi ta không chính diện tiếp xúc với đạo kiếm ý kia, không cảm nhận được, làm sao vậy? Ngươi có manh mối?"
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Trước tiên không nói chuyện này, lúc đó ta sẽ bảo Thiết... bảo Tương Hoan đi thăm dò, ngươi cũng đừng đi lung tung nữa."
Dạ Phương Thảo lập tức gật đầu, lại bắt đầu nâng mắt lom lom nhìn hắn, cảm thấy đối tượng mình hâm mộ thật ôn nhu, còn quan tâm đến hắn có nguy hiểm hay không.
Dịch Tuyết Phùng dàn xếp cho Dạ Phương Thảo xong xuôi, liền kéo tay Ninh Ngu trở về chỗ ở của mình.
Dọc theo đường đi Ninh Ngu chỉ giữ yên lặng, quả thực giống như một đứa nhỏ, tầm mắt chỉ biết đuổi theo Dịch Tuyết Phùng, một phân không rời.
Dịch Tuyết Phùng thấy y có chút ngơ ngác, gọi Tuyết Hào đi tìm y sư, cởi bỏ một thân y phục ướt sũng của y, lại đẩy người ngồi lên giường nhỏ. TruyenHD
Có lẽ cảm thấy tạm thời Dịch Tuyết Phùng sẽ không rời đi, bàn tay Ninh Ngu nắm lấy tay hắn cũng càng ngày càng mềm, cuối cùng thân thể ngồi trên giường nhỏ bị khí tức của Dịch Tuyết Phùng vây quanh, y triệt để dỡ xuống tâm phòng bị, tay chậm rãi buông lỏng ra.
Dịch Tuyết Phùng cau mày nhìn bàn tay bị bóp loang lỗ bầm đen của mình, tức giận trừng Ninh Ngu một cái, nhưng lại nhìn một bộ ngơ ngốc mặc người xâu xé của y, lại thấy không đành lòng, chỉ đành thu hồi ánh mắt lại.
Ninh Ngu bị trừng cũng không có cảm giác gì, chỉ biết nhìn hắn chằm chằm.
Dịch Tuyết Phùng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Ninh Ngu, từ nhỏ đến lớn hình tượng Ninh Ngu trong mắt hắn vẫn luôn là cao lớn đáng tin cậy, cho dù là chịu thương tổn nặng đến đâu, toàn thân vẫn như cũ kiêu căng khó thuần, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy hoàn toàn dỡ xuống hết thảy phòng bị của y, vô hại đến mức gần như xuất hiện chút ngu dại.
Dịch Tuyết Phùng ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, nhìn y hồi lâu, không biết làm sao đột nhiên bật cười, hắn nâng thu lại ngụy trang trên mặt, lần nữa biến trở về tướng mạo của Dịch Tuyết Phùng.
Cứ như vậy, trong mắt Ninh Ngu rốt cục xuất hiện chút ánh sáng, y ngơ ngơ ngác ngác giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng ngăn lại tay y, nhướng người lên trước dùng hàm răng day day cắn đầu ngón tay trắng nõn tinh tế của Ninh Ngu, cười nói: "Không phải ngươi nói không thích khuôn mặt này của ta sao?"
Vốn Dịch Tuyết Phùng còn rất nhiều hoài nghi với Ninh Ngu, mãi đến tận khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong tâm ma, khúc mắc cùng lòng nghi ngờ cũng đã tan thành mây khói.
Ngón tay Ninh Ngu bị cắn, ngẩn người, y nhẹ nhàng nghiêng đầu, cuối cùng mở miệng: "Tuyết Phùng..."
Y vừa uống say cũng chỉ biết gọi Tuyết Phùng, không nghĩ tới bây giờ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khờ dại, vậy mà cũng chỉ biết gọi Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng cười cười đột nhiên có chút chua xót, hắn nâng tay sờ sờ tóc bạc của Ninh Ngu, nhẹ giọng đáp: "Ta ở đây."
Ninh Ngu ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên khàn khàn nói: "Đang đợi ta sao?"
Dịch Tuyết Phùng sững sờ.
Ninh Ngu nói: "Tuyết Phùng, đang đợi ta..."
Hô hấp Dịch Tuyết Phùng cứng lại, nhìn Ninh Ngu nửa ngày đột nhiên nghiêng người tiến lên, chầm chậm Ninh Ngu ôm vào trong lòng, hắn nức nở nói: "Đúng, Tuyết Phùng đang đợi ngươi..."
Ninh Ngu cho dù bị ôm lấy, đôi mắt cũng không chớp, nhìn phảng phất như một con rối, y cảm nhận được nhiệt ý ấm áp của người trước mặt, chậm rãi nâng tay ôm lấy hai tay của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Ta đang đợi ngươi, ta một mực chờ đợi ngươi..."
Tuy rằng ký ức mấy ngày đó Dịch Tuyết Phùng không nhớ ra được, thế nhưng trong mấy năm Ninh Ngu biến mất kia hắn vẫn như cũ mang theo kỳ vọng tuyệt đối ngay cả chính mình cũng không biết.
Đoạn thời gian Ninh Ngu vừa rời đi, hắn suốt ngày chờ bên trong Ngọc Ánh điện, nghĩ vạn nhất y đột nhiên đau lòng bản thân mình liền trở lại đây thì sao.
Sau đó hắn ngơ ngơ ngác ngác đợi hơn nửa năm, tâm tư muốn nhìn thấy Ninh Ngu cũng từ từ tiêu tan, dần dần chuyển thành dù y cho người đến nhắn một lời cũng tốt lắm rồi.
Sau đó, thời gian thấm thoát, hắn từ muốn gặp Ninh Ngu, cuối cùng biến thành trước khi chết muốn biết tin tức về y, dù chỉ là một câu.
Bọn Tuyết Hào cõng hắn đi tìm Ninh Ngu hắn cũng biết, không biết có phải khi đó hắn vẫn như cũ mang lòng mong đợi hay không, cũng ngầm đồng ý với bọn họ, chỉ là không kịp đợi đến khi Ninh Ngu trở về, hắn đã chết ở bên trong Tru Ma trận rồi.
Cho dù không có hứa hẹn của Ninh Ngu, từ đầu đến cuối Dịch Tuyết Phùng vẫn một lòng chờ đợi y.
Ninh Ngu mờ mịt nhìn hắn, đáy mắt vẫn luôn sâu thẳm phảng phất như bị một giọt nước chấn động, chầm chậm dập dờn ra một gợn sóng, khiến cả người y như được sống lại một lần nữa.
Nắng hạn gặp mưa rào.
Dịch Tuyết Phùng đang nằm nhoài trên vai y nhắm mắt cảm thụ khí tức của đối phương, đột nhiên cảm giác được một tay Ninh Ngu siết chặt lấy hông của mình, sau đó hai người nghiêng người, trực tiếp lăn xuống giường nhỏ.
Dịch Tuyết Phùng sợ hết hồn, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Ninh Ngu không biết từ bao giờ đã tỉnh táo, đang đè lên người hắn từ trên cao nhìn xuống, ma đồng đỏ sậm đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là đôi mắt tràn đầy nóng rực.
Dịch Tuyết Phùng thấy y đột ngột tỉnh lại, hồi tưởng lại lời mình vừa rồi bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ cục, hắn vội ho khan một tiếng, chống vai y dời lại đẩy, mất tự nhiên nói: "Trước hết để cho ta ngồi dậy đã, y sư sắp đến rồi, để hắn xem cho ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Ninh Ngu hoàn toàn không màng chống cự của hắn, trực tiếp cúi người hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tuy rằng lúc trước hai người cũng đã từng hôn môi, thế nhưng lần này rõ ràng không giống như vậy, bởi vì Dịch Tuyết Phùng vừa bị hôn, lập tức cảm nhận được khí tức trên người Ninh Ngu đột nhiên thay đổi, phảng phất như một đám lửa bùng lên, địa phương hai người tiếp xúc với nhau một mảnh nóng bỏng.
Dịch Tuyết Phùng bị thiêu đốt có chút sợ sệt, muốn nâng tay đẩy Ninh Ngu ra lại bị y liều mạng nắm lấy đặt sang hai bên, ngăn lại hết thảy động tác của hắn, hắn chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn nóng bỏng này.
Dịch Tuyết Phùng thấy không đẩy được, chỉ có thể tiểu tâm dực dực di chuyển thân thể, không muốn để Ninh Ngu dán sát vào mình, có điều động tác uốn tới uốn lui của hắn trong mắt Ninh Ngu chính là, giống như tùy tiện câu dẫn.
Hai người hôn hồi lâu, Ninh Ngu mới rốt cục buông tha cho hắn, chỉ là trước khi rời đi còn ở trên môi Dịch Tuyết Phùng cắn một cái.
Dịch Tuyết Phùng bị cắn hít vào một hơi, thần trí ảm đạm rốt cục thanh tỉnh.
Ninh Ngu vẫn như trước đè lên người hắn, hơi thở hổn hển, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng mờ mịt trong mắt, y giơ tay vuốt lên đôi môi đỏ tươi của Dịch Tuyết Phùng một cái, đột nhiên hỏi: "Ngươi nhìn thấy tâm ma của ta sao?"
Tay Dịch Tuyết Phùng đang gắt gao níu lấy vạt áo của y, nghe vậy sửng sốt một chút, mới gật đầu: "Ừm."
Ninh Ngu lại hỏi: "Lần này đã tin ta chưa?"
Mặt Dịch Tuyết Phùng gần như chôn sâu trong l*иg ngực của y, âm thanh càng nhỏ hơn: "Ừm..."
Trước khi Ninh Ngu nhập ma đã có dự định cùng hắn hợp tịch, hai người còn... làm nhiều không biết xấu hổ như vậy, lo lắng mấy ngày qua của Dịch Tuyết Phùng tất cả đều tan thành mây khói, sao có thể tiếp tục tránh mặt y.
Ninh Ngu mới tỉnh táo, tâm tình còn chưa hoàn toàn khống chế, sắc mặt y trầm như nước nhìn Dịch Tuyết Phùng nửa ngày, mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xanh xanh tím tím một mảnh của hắn.
Vừa nhìn thấy vết máu ứ đọng phía trên, lông mày Ninh Ngu liền cau thành một đường.
Dịch Tuyết Phùng nhận ra động tác của y, lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy y tựa hồ rất tự trách, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, ta không đau."
Ninh Ngu hừ lạnh một tiếng, không biết đang hừ hắn hay hừ chính mình, Dịch Tuyết Phùng muốn hỏi kỹ, lại cảm giác Ninh Ngu cực kỳ êm ái đặt bàn tay xanh tím của hắn qua một bên, còn với lấy cái gối mềm kê phía dưới.
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên có chút ngượng ngùng, một khi biết được Ninh Ngu thật sự nghiêm túc, bất luận hành động nào của y cũng khiến Dịch Tuyết Phùng cảm thấy ám muội, căn bản không thể khống chế được tim đập như trống bỏi.
Tim hắn đang binh binh bang bang nhảy lên, liền thấy Ninh Ngu lạnh mặt nắm lấy bàn tay còn lại của hắn, bấm tay trên không trung, vỏ kiếm Anh Túc phút chốc bay tới, bị Ninh Ngu tiện tay hóa thành một sợi dây xích đen kịt.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tay Ninh Ngu chụp một cái, hợp lại, trực tiếp khóa tay Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hành động như vậy, ám muội không thể chịu được.
Tác giả có lời muốn nói: Nói chuyện yêu đương!!! 【 tiếng nổ 】
Bất tri bất giác dĩ nhiên Chương 100:, ta thật là có thể bức bức a, bình luận phát một sóng gió tiền lì xì ha, cảm tạ chống đỡ! orz xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!