Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 53: Ra tay

Dịch Tuyết Phùng cụp mắt nhìn giao nhân, lẩm bẩm nói: "Tương Hoan..."

Đồng tử giao nhân tựa lưu ly, hắn nhìn xem Dịch Tuyết Phùng định nói cái gì, đại môn Ngọc Ánh điện đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, tiếp theo hình như có người đang mở cửa. TruyenHD

Dịch Tuyết Phùng cả kinh, còn chưa kịp phản ứng lại, giao nhân trước mặt đột nhiên đứng lên ôm lấy hắn, nhanh chóng nhảy xuống hồ nước dưới chân.

Dịch Tuyết Phùng có chút sợ nước, đột nhiên rơi xuống khiến đồng tử sợ hãi co rụt lại, theo bản năng hít thở trực tiếp sặc một ngụm nước, bịt miệng bịt mũi, có chút khó chịu ho khụ lên.

Hắn giãy dụa muốn đẩy người trước mặt ra, giao nhân lại nhu hòa bắt lấy cổ tay của hắn, tóc dài tựa như rong biển phiêu tán trong nước, âm thanh phảng phất như tiếng ca của thiên nhiên: "Đừng sợ."

Long tiêu* u lam của giao nhân kéo dài mấy trượng, chầm chậm ngăn cách thủy châu bốn phía, lập tức tách ra một vùng không gian đơn độc, bao phủ Dịch Tuyết Phùng ở bên trong.

*theo t hiểu là vạt áo bằng lụa

Không khí đột ngột tràn vào phổi, Dịch Tuyết Phùng che miệng, tan nát cõi lòng ho khan vài tiếng, mới đỏ mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Giao nhân một tay ôm hắn, điều khiển long tiêu rẽ nước chậm rãi đi xuống, chỉ trong chốc lát, hai người đã rơi xuống đáy hồ.

Chân Dịch Tuyết Phùng chạm đến thực địa, mới không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, thủy châu trên người không ngừng rời xuống.

Giao nhân để chân trần nhẹ nhàng câu long tiêu dưới chân lên, long tiêu khinh bạc như sa* trong nháy mắt hóa thành kết giới bay vọt lêи đỉиɦ đầu hai người, ngăn cách biển hồ vô biên trên đỉnh đầu.

*lụa mỏng(?)

Dịch Tuyết Phùng chống tay đứng lên, lúc này mới phát hiện bên dưới Ngọc Ánh điện hình như là một tòa di tích không biết từ biên đại nào, tảng đá xây dựng cung điện đã sụp đổ toàn bộ, bị nước ngâm lâu năm, mặt trên đã mọc đầy rong rêu màu xanh biếc, nhìn vừa quỷ dị lại mỹ lệ.

Dịch Tuyết Phùng đứng trên một tảng đá vỡ vụn mọc đầy rong rêu trái phải đánh giá, phát hiện đáy hồ này tựa hồ còn lớn hơn đại dương, căn bản không tìm được điểm cuối.

Năm đó thời điểm ngụ tại Ngọc Ánh điện, hắn dùng linh lực đào được một cái hố, lại đổ nước biển vào chuyên môn nuôi thả giao nhân ở dưới vui đùa.

Giao nhân theo hắn, trước đó vẫn luôn sinh sống dưới đáy hải dương vô tận, bỗng nhiên bị vây dưới thuỷ vực nhỏ hẹp này, náo loạn không ngừng, Dịch Tuyết Phùng đại khái hổ thẹn trong lòng, mọi việc đều vui vẻ thuận theo hắn, bất tri bất giác, giao nhân cao quý này đã cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với hắn.

Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết hắn làm cách nào, có thể mở rộng thủy vực nhỏ bé kia thành một nơi tựa như đại dương rộng lớn như vậy.

Dịch Tuyết Phùng đang miên man suy nghĩ, giao nhân lại hóa thành bổn tướng nhảy khỏi kết giới, bơi xung quanh hai vòng, trong tay bắt được một người trở về, trực tiếp ném tới trước mặt Dịch Tuyết Phùng.

Chính là Dạ Phương Thảo.

Vừa nãy Dạ Phương Thảo bị giao nhân trực tiếp kéo xuống nước, hắn dùng tu vi bế khí, lúc này đã muốn tới cực hạn, bỗng nhiên được hít thở không khí mới mẻ, lúc này đang nằm trên đất từng ngụm từng ngụm hít vào.

Dịch Tuyết Phùng thần sắc phức tạp nhìn hắn, thấy hắn khó chịu như vậy, có chút không đành lòng muốn tiến lên vỗ lưng cho hắn, giao nhân lại nhảy vào kết giới, đuôi cá hóa thành hai chân rơi trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đừng đυ.ng tới hắn."

Tay Dịch Tuyết Phùng dừng lại, đang muốn nói "Hắn là bằng hữu ta", liền nghe giao nhân nói tiếp: "Hắn bị người hạ thuật."

Dịch Tuyết Phùng sững sờ: "Thuật?"

Giao nhân ngồi chồm hỗm, bất luận hắn làm ra động tác gì đều tao nhã vạn phần, giơ tay nhấc chân tất cả đều mang theo quý khí người khác học không được.

Hắn nhấc lên ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng điểm vào mi tâm Dạ Phương Thảo, chỉ thấy lam quang yếu ớt lóe lên, sương mù đen kịt bị hắn cưỡng ép lôi ra, bị nắm giữa các ngón tay trắng như tuyết ngón tay.

Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác: "Đây là..."

Giao nhân đứng lên, nhìn về phía hông Dịch Tuyết Phùng nói: "Cho."

Thiết Vân trong nháy mắt hóa thành hình người, một phát nuốt trọn hắc vụ trên tay giao nhân, sau khi ăn xong liếʍ liếʍ khóe môi, nói: "Xem ra có người cố ý dẫn ngươi đến đây."

Thiết Vân tựa hồ có chút hiềm khích với giao nhân, cho dù ăn đồ của người ta, ánh mắt trước sau vẫn không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Dịch Tuyết Phùng nhìn Dạ Phương Thảo mặt mày ngơ ngác, đột nhiên phát hiện ra vừa rồi Dạ Phương Thảo nhất quyết đòi đi xem bốn con linh thú là vì lí do gì.

Cho dù Dạ Phương Thảo không hiểu chuyện đến mức nào, bọn họ mới đến, không thể cố chấp chỉ vì bốn con linh thú trong lời đồn như vậy, huống chi Dịch Tuyết Phùng còn nhiều lần cự tuyệt.

Dịch Tuyết Phùng nghĩ thông suốt, không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn hơi ngẩng mặt lên, nhìn sóng nước sáng tỏ hư huyễn trên đỉnh đầu, không biết đang nghĩ tới cái gì.

Giao nhân thấy hắn có chút ảm đạm, hơi nhướng mày, trở tay từ bên hông móc ra một thanh cốt đao trắng như tuyết.

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, giao nhân trực tiếp tiến lên một bước cường thế nắm lấy cằm Dịch Tuyết Phùng, lạnh lùng nói: "Đừng sợ, ta giúp ngươi gϊếŧ hắn."

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu né tránh tay hắn, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Hắn không có ý định gϊếŧ ta, cố ý dẫn ta đến đây, đại khái..."

Trong hoảng hốt nhớ tới tối qua, khi Ninh Ngu nhìn thấy Thanh Xuyên Quân, thần sắc tựa hồ có hơi quái lạ, lại liên tưởng đến Thanh Xuyên Quân vô duyên vô cớ dẫn hắn đến đây, hắn đại khái cũng đoán được rốt cuộc là ai bày mưu đặt kế.

Dịch Tuyết Phùng có chút khổ sở: "Y đã đoán được là ta, tại sao còn muốn hao tâm tổn trí thăm dò?"

Giao nhân thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, cau mày, cao giọng lặp lại lần nữa: "Ta giúp ngươi gϊếŧ hắn."

Suy nghĩ một chút, liền bỏ thêm một chữ: "... Bọn*."

*ý ở đây gϊếŧ bọn hắn, gϊếŧ cả 2

Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Không cần."

Giao nhân xưa nay không chịu quản giáo, ngay cả Dịch Tuyết Phùng nói cũng hiếm khi nghe theo, hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời cự tuyệt của Dịch Tuyết Phùng, ngậm cốt đao trên miệng, đẩy long tiêu một bên, hóa thành bổn tướng trực tiếp muốn nhảy vào trong nước.

Dịch Tuyết Phùng vội bắt lấy hắn: "Tương Hoan!"

Hắn một phát bắt được ống tay áo khinh bạc của giao nhân, nước nhất thời từ khe hở long tiêu tràn vào, bắn ướt cả người hắn.

Giao nhân quay đầu, đồng tử lãnh đạm nhìn hắn.

Thiết Vân biết ngày mùng một sắp đến, càng không muốn để Dịch Tuyết Phùng chịu lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào y phục ướt sũng của Dịch Tuyết Phùng, chau mày nói: "Trở về."

Giao nhân khép long tiêu lại, hàm răng buông lỏng, cốt đao rơi vào giữa các ngón tay, bị hắn nắm lấy nhét vào trong tay Dịch Tuyết Phùng, con ngươi xanh đậm phảng phất có thể mê hoặc lòng người, nói: "Ngươi không muốn tự tay đâm hung thủ hại chết mình sao? Chính là hai người bọn họ."

Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn hắn, ngón tay đυ.ng tới cốt đao băng lãnh, cả người run lên, giãy dụa muốn lùi về sau, lại bị bàn tay lạnh ngắt của giao nhân gắt gao nắm lấy.

Giao nhân nói: "Năm đó số người biết được thương thế của ngươi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Thu Mãn Khê là một, Ninh Ngu là hai, còn có một người chính là Thanh Xuyên."

Dịch Tuyết Phùng càng ngày càng mờ mịt, tay nắm lấy cốt đao run lẩy bẩy, không biết vì lạnh hay vì biết được chân tướng mà sợ hãi, hắn khó nhọc nói: "Thanh Xuyên... Rốt cuộc là ai?"

Giao nhân sửng sốt một chút, mới nói: "Ma tu năm đó được Trọng Tâm quân phái tới chăm sóc sinh hoạt thường ngày của ngươi, khi đó hắn còn nhỏ, ngươi không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường."

Môi Dịch Tuyết Phùng khẽ run: "Không..."

"Là hắn." Giao nhân cơ hồ tàn nhẫn nhéo lấy sau gáy hắn, không cho hắn quay đầu trốn tránh, lạnh lùng nói, "Hắn chăm sóc ngươi nhiều năm như vậy, cho dù ngươi không nói, dị thường mùng một mỗi tháng đủ để hắn đoán được thương thế của ngươi."

Dịch Tuyết Phùng lắc đầu, có chút không muốn thừa nhận chân tướng: "Không phải hắn! Mới không phải hắn! Là Mục Tuyết Thâm, hắn..."

Hắn còn chưa nói hết, giao nhân đã lạnh lùng ngắt lời: "Nếu như không phải hắn, vậy thì chính là Ninh Ngu."

Dịch Tuyết Phùng một phát bắt được vạt áo giao nhân, cơ hồ dùng tất cả khí lực lặp đi lặp lại: "Không phải y..."

Giao nhân ngoảnh mặt làm ngơ: "Nếu Thanh Xuyên bán đứng ngươi, Ninh Ngu có ngốc, nhiều năm như vậy cũng có thể tra được chân tướng sự tình. Thế nhưng bây giờ toàn bộ tam giới tất cả mọi người đều biết, Ninh Ngu cùng Thanh Xuyên Quân tương giao rất tốt, thậm chí có thể giao cho hắn toàn quyền xử lý sự vụ lớn nhỏ của Man Hoang. Cho nên, Ngọc Ánh, tại sao Ninh Ngu biết rõ là Thanh Xuyên hại chết ngươi, không gϊếŧ hắn, trái lại còn thân thiết với hắn như vậy?"

Tay Dịch Tuyết Phùng run rẩy đến độ không thể bắt được vạt áo giao nhân, chỉ có thể lẩm bẩm lặp lại "Không phải y."

Thời điểm giao nhân nói đến Thanh Xuyên Quân bán đứng hắn, Dịch Tuyết Phùng đã bắt đầu tâm thần bất định, bởi vì những lời giao nhân nói ra hắn trong chớp mắt đã sớm nghĩ thông suốt, nhưng liều mạng phủ nhận, hắn không muốn thừa nhận, Ninh Ngu thật sự dính dáng tới hung thủ hại chết hắn.

"Không phải y?" Giao nhân nhẹ giọng nói, "Đó chính là Ninh Ngu, không phải y đã nói hận ngươi sao?"

Nhìn thấy sắc mặt Dịch Tuyết Phùng đột nhiên trắng bệch, giao nhân giơ tay vuốt ve mặt hắn, tựa hồ cảm thấy dáng vẻ lừa mình dối người của cực kỳ đáng thương lẫn buồn cười: "Vậy được rồi, y vốn ngông cuồng tự đại, chưa bao giờ suy nghĩ cho ngươi..."

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Thiết Vân một phát bắt được tay, lạnh lùng nói: "Ngươi nói nhảm nhiều rồi."

Dạ Phương Thảo chẳng biết đã thanh tỉnh từ lúc nào, ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn ba người bọn họ, không khí chung quanh quá mức quỷ dị, hắn cái gì cũng không biết, trong lúc nhất thời không dám đi hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Giao nhân lạnh lùng nhìn Thiết Vân: "Ngươi rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, tại sao lại không nói rõ chân tướng cho hắn?"

Thiết Vân nói: "Chân tướng? Chỉ dựa vào chút suy đoán đó của ngươi? Hắn muốn làm gì, không cần ta nhiều lời can thiệp, ngược lại là ngươi, vừa mới gặp lại cha ta, đã nói nhăng nói cuội với hắn? Là Thanh Xuyên thì làm sao, Ninh Ngu nói không chừng chính là đồ ngu xuẩn có mắt không tròng, không nhận ra bộ mặt thật của Thanh Xuyên thì đã làm sao, ngay cả cha ta y cũng không thích, lẽ nào ngươi còn hi vọng con mắt của y có thể phân rõ một tên ngụy quân tử là người hay là cẩu sao?"

Suy nghĩ giao nhân cực kỳ cực đoan, lạnh lùng nói: "Bất luận là kẻ nào trong bọn chúng, trong mắt của ta căn bản không khác nhau, ta chỉ biết người ta muốn gϊếŧ là ai."

Thiết Vân cười như không cười nhìn hắn: "Kẻ thù của cha ta từ lúc nào đến phiên ngươi ra tay rồi?"

Giao nhân nói: "Cho dù không tới phiên ta, cũng không có phần cho tên phế kiếm là ngươi."

Thiết Vân chỉ chỉ phía trên, lạnh lùng nói: "Đi lên đánh một trận đi."

Giao nhân cười lạnh một tiếng, xoay người muốn vén long tiêu đi lên, Dịch Tuyết Phùng vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng: "Chơi đủ chưa?"

Thiết Vân định cùng đi lên sửng sốt một chút, quay đầu lại, liền nhìn thấy trên mặt Dịch Tuyết Phùng sớm đã không còn sự cuồng loạn lúc mới biết chân tướng, hắn hơi nghiêng đầu, phảng phất trong nháy mắt thu liễm mọi cảm xúc, ôn hòa ngày thường sớm đã biến mất không còn tăm hơi, diện vô biểu tình nhìn bọn họ.

Hai người bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn đến sững sờ, dừng động tác trong tay.

"Cho dù Ninh Ngu thật sự hại chết người của ta, cũng không tới phiên các ngươi ra tay." Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, mới khẽ ngẩng đầu nhìn sóng nước u lam thủy tầng tầng dập dờn trên đỉnh đầu.

Thanh Xuyên Quân dường như đã xuất hiện trong Ngọc Ánh điện, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người yếu ớt, còn có một bóng người khác màu đen đứng bên cạnh, không biết có phải Ninh Ngu hay không.

Nhìn thấy thần sắc trong mắt Dịch Tuyết Phùng, giao nhân cau mày, có chút không tình nguyện vươn tay vung long tiêu trong ống tay áo ra, long tiêu rẽ tầng tầng sóng nước trên đỉnh đầu, từ dưới đáy gấp thành từng đạo từng đạo bậc thang kéo dài lên trên.

Dịch Tuyết Phùng không để ý tới bọn họ, cất bước đạp thang đi lên.

Giao nhân đột nhiên nói: "Nếu như y thật sự là hung thủ hại chết ngươi..."

Bước chân Dịch Tuyết Phùng dừng lại, xoay đầu lạnh lùng nhìn hắn.

Giao nhân nói: "Ngươi sẽ ra tay với y sao?"

Hoặc là nói, ngươi nhẫn tâm xuống tay với y sao?

Dịch Tuyết Phùng nhẹ giọng nói: "Nếu như chuyện năm đó thật sự có liên quan tới y, ta gϊếŧ xong Mục Tuyết Thâm, kế tiếp chính là phần của y."

Hắn nói xong, không quan tâm biểu tình khác nhau của bọn họ, chậm rãi từng bước đi lên.

Mãi đến khi hắn đi thật xa, Thiết Vân mới nghiêng đầu, nói: "Ngươi tin câu này không?"

Giao nhân nói: "Nhìn tính tình hắn mềm yếu như vậy, giống như đối với tất cả mọi việc đều có thể mỉm cười cho qua, thế nhưng can hệ đến sinh tử, ngươi cảm thấy hắn còn có thể tốt tính như trước sao? Hơn nữa nếu hắn không xuống tay được, còn ngươi, ngươi chết rồi sao?"

Thiết Vân nói: "Đi lên đánh?"

"Đi."

Dạ Phương Thảo ôm đầu gối ngồi một bên, toàn bộ quá trình tràn đầy mờ mịt.

Ha? A a a? Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cục có lưới, QAQ mãnh nam rơi lệ.

Cảm tạ hào, a thu., công tử thiên về ôn nhuyễn, tư mặc, mười một nha, chim bồ câu °, ngủ đèn x3, dù rỗi rãnh một, 36193390, d địa lôi

Cảm tạ cho dù hoa thường xuyên bệnh rượu x2, nguyệt sót ô đề x10, đánh không ngừng tử cấp chân x24, ni cổ lạp cơ x7, túc kéo chuyện, giang tầm tầm tầm x3, thiểu năng trí tuệ thiếu nữ x10, し có mà chỉ có x3, bánh xốp cùng táo bánh ngọt đều ngon x50, ngày hôm nay cũng là chờ càng một ngày x10, si diễn x2, đơn xin từ chức x3, quá nghi dịch dinh dưỡng xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!