Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 46: Nhục nhã

Dịch Tuyết Phùng thở phì phò đi một vòng, đầu choáng váng còn hơn lúc nãy.

Thiết Vân một bên an ủi hắn: "Bản tính Ninh ma đầu từ trước đến nay như vậy, đã hơn một trăm năm ngươi còn hi vọng y thay đổi sao, bình tĩnh một chút, hít sâu."

Dịch Tuyết Phùng hít sâu mấy lần, ấn ngực khó nhọc nói: "Nhưng lúc trước y chưa từng đối xử với ta quá đáng như vậy."

Thiết Vân nhất thời nghẹn lời.

Năm ấy Dịch Tuyết Phùng mười ba tuổi, Thiết Vân theo hắn, từ đó hai người như hình với bóng, Thiết Vân tuy rằng chán ghét Ninh Ngu đến mức hận không thể khiến y ngay lập tức chết đi, thế nhưng cũng không thể phủ nhận y đối với Dịch Tuyết Phùng là chân tâm thực lòng.

Đối với Ninh Ngu, người cha nghiện rượu kia của y từng có ý định bán y cho bọn buôn người đổi chút tiền mua rượu, có lẽ bởi vì điểm này, y từ lúc bắt đầu đã cực kỳ bao dung quan tâm với Dịch Tuyết Phùng từng chịu quá nhiều cực khổ, lại thêm tính tình Dịch Tuyết Phùng quá chọc người yêu thích, Ninh Ngu thậm chí còn coi trọng hắn hơn ân nhân cứu mạng là Thu Mãn Khê.

Dịch Tuyết Phùng không thích Ninh Ngu ỷ thế hϊếp người, luôn dùng tu vi đến bắt nạt những người khác, mỗi lần thấy được nhất định sẽ nghiêm mặt tiến lên, bộ dạng như tiểu đại nhân theo bên cạnh Ninh Ngu líu lo không ngừng, muốn y dĩ hòa vi quý, không thể lệ khí quá nặng.

Lần đầu tiên Dịch Tuyết Phùng cả gan giáo huấn Ninh Ngu, mặt mày Ninh Ngu viết đầy không thể tin được, thanh âm lạnh lùng như băng: "Ngươi tìm đâu lá gan dám dạy bảo ta?"

Dịch Tuyết Phùng mới tám tuổi thấy thế vội vã muốn chuồn, bị Ninh Ngu một phát tóm chặt cổ tay.

Y mới vừa đánh nhau một hồi với sư huynh đệ chủ sơn Quy Hồng Sơn, trên thái dương đều là mồ hôi, Dịch Tuyết Phùng lấy lòng quay đầu lại, vén tay áo trắng như tuyết điểm mũi chân muốn lau mồ hôi cho y.

Ninh Ngu mặt vô biểu tình: "Bớt giả bộ cho ta, chính ngươi suy nghĩ một chút, lời vừa rồi ngươi có thể nói sao?"

Dịch Tuyết Phùng còn muốn lấy ống tay áo lau mồ hôi cho y, cà nhắc nửa ngày cũng không với được tới mặt Ninh Ngu, hắn định nhảy cẫng lên treo trên cổ y, nhưng Ninh Ngu nhanh chóng lùi về sau, tránh né động tác của hắn.

Ninh Ngu không muốn làm bẩn ống tay áo trắng như tuyết của hắn, cau mày: "Dừng lại cho ta."

Dịch Tuyết Phùng thấy lấy lòng không thành, không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, rầm rì nói: "Sư huynh mãi đánh người, như vậy không tốt, lệ khí quá nặng, về sau không có ai yêu thích."

Ninh Ngu cười lạnh nói: "Ta muốn người khác yêu thích làm cái gì? Không thèm tới."

Dịch Tuyết Phùng hấp háy mắt nhìn y: "Tuyết Phùng yêu thích cũng không thèm tới sao?"

Ninh Ngu sửng sốt một chút, nửa ngày mới biệt nữu nói: "Ngươi không phải người khác."

Dịch Tuyết Phùng liền nháy mắt một cái, tựa hồ tìm được biện pháp có thể trị Ninh Ngu.

"Vậy về sau nếu sư huynh lại tự dưng đi đánh người nữa, Tuyết Phùng liền không thích ngươi."

Ninh Ngu suýt nữa tức đến bật cười, y giơ tay lên, thâm trầm nói: "Ta không đánh người khác, có thể đánh ngươi sao?"

Dịch Tuyết Phùng lập tức ôm đầu chạy.

Có điều sau lần đó, Ninh Ngu quả nhiên không còn vô duyên vô cớ đánh người —— bất quá chỉ là Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy vậy thôi.

Tính tình cố chấp Ninh Ngu căn bản không thay đổi được, y vẫn như cũ ba ngày hai đầu tìm người đơn đấu đánh nhau, chỉ là chưa bao giờ để Dịch Tuyết Phùng biết tới.

Có một lần mấy đệ tử vây công Ninh Ngu, đang bị đánh cho thổ huyết, động tác Ninh ma đầu đột nhiên im bặt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, y đã nhanh chóng thu hồi Anh Túc kiếm, chậm rì rì làm bộ mình chỉ đang đi dạo trên đường.

Rất nhanh, Dịch Tuyết Phùng cùng Thu Mãn Khê nói chuyện đi tới, bọn họ đang bàn bạc buổi trưa ăn cái gì, Dịch Tuyết Phùng muốn ăn gà quay khoai tây, Thu Mãn Khê lại nói gà quay sốt ớt càng ngon hơn, hai người vì vấn đề này tranh luận không ngớt.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Con không biết ăn cay mà, dính một chút ớt miệng con đã sưng phù lên —— nha! Sư huynh!"

Hắn hoan thiên hỉ địa chạy tới bên ngươi Ninh Ngu, mới vừa chạy tới liền nhìn thấy nhóm sư huynh kêu rên thống khổ cách đó không xa.

Dịch Tuyết Phùng lập tức nói: "Sư huynh ngươi lại đánh người rồi!"

Ninh Ngu mặt mày thiếu kiên nhẫn: "Ta không có, ta chỉ là đi ngang qua."

Dịch Tuyết Phùng: "Vậy bọn họ..."

Ninh Ngu lạnh lùng: "Ta nói không có chính là không có, ngươi tin bọn họ hay là tin ta?"

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới ngoan ngoãn nói: "Tin sư huynh."

Ninh Ngu hừ lạnh một tiếng, dắt tay nhỏ Dịch Tuyết Phùng đi về phía trước, không thèm nhìn đám người phẫn nộ phía sau.

Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn phía sau một chút, vẫn cảm thấy những người kia hình như là bị sư huynh đánh, thế nhưng Ninh Ngu luôn khinh thường nói dối, hẳn sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà lừa hắn.

Nghĩ thông suốt xong, Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt thuần khiết, nói: "Vậy bọn họ hẳn là hai phe đánh nhau mới thành như vậy đi, thật là đáng sợ, sư huynh về sau phải tránh xa một chút nha."

Khóe môi Ninh Ngu cong cong, nghiêm mặt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Thu Mãn Khê đứng một bên nhìn mà than thở, trong mắt đều là "Đồ nhi, ngươi cũng thật là vô liêm sỉ", Ninh Ngu đối diện với loại ánh mắt này sớm đã quen, bình tĩnh dời mắt, nói với Dịch Tuyết Phùng: "Buổi trưa ăn gà quay bọc đất."

Dịch Tuyết Phùng nhất thời hoan hô: "Được đó!"

Thu Mãn Khê vội vàng thu liễm ánh mắt, bước nhanh theo sau, vô cùng đáng thương nói: "Đồ nhi, kia cay?"

Ninh Ngu lãnh khốc vô tình nói: "Thích ăn cay thì tự mình hái ớt nhai đi."

Thu Mãn Khê: "..."

Có lẽ Ninh Ngu ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng nguỵ trang quá mức hoàn hảo, nhiều năm trôi qua như vậy, dù là Dịch Tuyết Phùng đã chết qua một lần, sau khi may mắn sống lại vẫn như cũ cố chấp cho rằng sư huynh của hắn là một người tốt, tính tình ngoài lạnh trong nóng, mãi đến khi hiện thực khác nào băng vũ tàn nhẫn đập vào mặt hắn.

Lúc Dịch Tuyết Phùng mới vừa trọng sinh, nhìn thấy Ninh Ngu đối với thân thể hắn đoạt xá này lãnh khốc vô tình, còn tưởng rằng một trăm năm trôi qua Ninh Ngu càng trở nên băng giá, lại chưa từng nghĩ tới đây mới thực sự là bản tính của y.

Thiết Vân nói: "Trước tiên chớ suy nghĩ quá nhiều, chờ chúng ta chơi chết ma tu kia lại nói, việc cấp bách bây giờ là phải đi Man Hoang."

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, hắn xuyên qua một mảnh rừng trúc, tâm sự nặng nề đi tới nơi ở của Dạ Phương Thảo.

Dạ Phương Thảo đang định đi vấn an Giang Tức Vọng, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng lại đây vội vẫy tay với hắn: "Tiểu tiên quân, Vân ca!"

Mỗi lần nghe thấy Dạ Phương Thảo gọi Thiết Vân là "Vân ca", Dịch Tuyết Phùng đều rất muốn cười, khóe môi hắn nhẹ nhàng câu lên, còn chưa nói gì, Dạ Phương Thảo đã mặt mày hưng phấn chạy vồ tới, giơ tay một phát vỗ lên bả vai Dịch Tuyết Phùng, suýt nữa đánh hắn té sấp mặt.

Thiết Vân lập tức trợn mắt nhìn, hướng Dạ Phương Thảo nhe răng.

Dạ Phương Thảo lẫm liệt vỗ vỗ bả vai Dịch Tuyết Phùng, cười hì hì nói: "Thói quen thói quen, quên mất tiểu tiên quân của chúng ta là đồ dễ vỡ —— lại nói ngươi thật sự không có chuyện gì nha, lớp buổi sáng chúng ta còn tưởng rằng ngươi không còn sống lâu được nữa rồi đó."

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu: "Tại sao lại nói như vậy?"

Dạ Phương Thảo nhìn thấy nghi ngờ trên mặt hắn không giống làm bộ, kinh ngạc nói: "Không phải chứ, ngươi còn không biết sao? Hiện tại khắp Hàn Hoài Xuyên đều đang lan truyền, nói ngươi trúng độc đã sâu, sống không được bao lâu nữa, cho nên Ninh kiếm tôn mới không để ý phản đối của tất cả mọi người đưa ngươi đi Man Hoang."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Thân thể Dịch Tuyết Phùng có dư độc, Ninh Ngu lo lắng an toàn của hắn ở Hàn Hoài Xuyên nên mới bức bách mọi người đồng ý dẫn hắn đi Man Hoang, việc này kỳ thực rất đơn giản, chỉ vài câu đã nói xong, chỉ cần không phải lỗ tai có vấn đề đều có thể nghe hiểu.

Xấu chính là ở chỗ, truyền ngôn truyền nhiều, kiểu gì cũng sẽ có một chút sai lầm.

Tối hôm qua, đêm hôm khuya khoắt Nam Túng cùng một vị trưởng lão khác trên đường trở về, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tựa như cãi nhau với người khác, về đến nhà mới nghĩ ra vô số loại phản bác đến mắng người như con nít, hắn phi thường giận dữ, nói: "Nào có ai như y? Thật sự coi nơi này là Man Hoang của y sao? Dù là Quy Hồng Sơn cũng không thể, Thu Mãn Khê làm người đôn hậu, sao lại dạy ra một tên đồ đệ vô liêm sỉ như vậy?!"

Một vị trưởng lão khác than thở nói: "Cũng không biết Thu Mãn Khê bị trúng tà gì, rõ ràng là một người ôn nhuận như ngọc như vậy, dạy dỗ đồ đệ lại từng người từng người nhập ma, ai, mệnh trời khó trái a."

Nam Túng cau mày: "Đều nhập ma? Hắn còn có đồ nhi khác nhập ma?"

Trưởng lão nói: "Trăm năm trước đồ nhi nhỏ nhất của hắn, gọi là gì nhỉ... Quên mất rồi, dù sao dung mạo người kia cũng rất đẹp, nhưng đáng tiếc bị chết quá thảm."

Nam Túng vừa nghe hắn khen tướng mạo người khác tốt, lập tức bất mãn: "Tướng mạo tốt? Còn ai có thể so tướng mạo với tiểu tiên quân của chúng ta? Ngươi đã từng gặp qua ma tu kia sao?"

Trưởng lão lắc đầu, Nam Túng mới hừ lạnh một tiếng: "Cũng chỉ là nói miệng."

Trưởng lão bất đắc dĩ nhìn Nam Túng tâm tư ganh đua cực nặng, thở dài một hơi, nói: "Lúc này Ninh Ngu muốn mang tiểu tiên quân đi Man Hoang, cũng không biết đánh chủ ý gì."

Nam Túng nghĩ tới chuyện này, lửa giận nhất thời lại nổi lên: "Tiểu tiên quân lập tức đoạn khí* sao, đáng để y gióng trống khua chiêng mang người đi như thế? Coi như hắn thật sự có chuyện, cũng không tới phiên Ninh Ngu y đi quản việc không đâu, Hàn Hoài Xuyên chúng ta không có y sư sao, còn cần phải tới Man Hoang? Ninh Ngu con chó kia, tính khí cả thiên hạ ai mà không biết? Tiểu tiên quân nếu thật sự đến Man Hoang, đó mới là sống không bằng chết."

*chết

Hắn nói xong, trên mặt đột nhiên cả kinh, sợ hãi nói: "Ngươi nói tiểu tiên quân nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp đến như vậy, Ninh ma đầu kia sẽ không phải động tà niệm gì đi..."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, dồn dập hút khí lạnh.

Bên kia đường cách nhau một bức tường, một tên đệ tử mê mê trừng trừng cầm kiếm đi luyện trong lúc hoảng hốt nghe đến hai câu "Tiểu tiên quân lập tức sẽ đoạn khí" "... Sống không bằng chết", nhất thời bị dọa lập tức thanh tỉnh.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi tiết buổi sáng kết thúc, trên dưới khắp Hàn Hoài Xuyên đều biết tiểu tiên quân không còn sống được bao lâu nữa.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Hàn Hoài Xuyên các người, cứ bốc đồng như thế sao?

Dạ Phương Thảo quan sát từ trên xuống dưới hắn một phen, phát hiện cũng không bị thương nặng bao nhiêu, này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ta đã bảo hôm qua nhìn thấy ngươi còn rất tốt, sao có thể trong một đêm liền bệnh nguy, nhất định là tiểu tử kia kể chuyện giật gân, chờ ta trở lại nhất định phải đánh hắn một trận."

Dịch Tuyết Phùng dở khóc dở cười.

Dạ Phương Thảo lại nói: "Tuy rằng không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì, nhưng chuyện Ninh kiếm tôn muốn dẫn ngươi đi Man Hoang là thật, nghe nói đại điển Tiên đạo kết thúc, y liền mang ngươi đi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, vừa rồi hắn còn đang định gặp mặt Dạ Phương Thảo xong quay về tiếp tục giả bệnh, để Ninh Ngu phát giác mà mang hắn đi Man Hoang, ai ngờ hắn còn chưa bắt đầu, việc này cứ như vậy trong lúc hắn không biết định xuống.

Tối hôm qua...

Con ngươi Dịch Tuyết Phùng khẽ động, xem ra, tối qua Ninh Ngu lén lút lẻn vào phòng của hắn, cũng không phải là vì ngây thơ trả thù riêng đánh đầu hắn, mà là đến tra xét kinh mạch, đồng thời quyết định đem hắn mang đi?

Nghĩ như vậy, oán khí vừa rồi Dịch Tuyết Phùng đối với y nhất thời tan thành mây khói.

Dịch Tuyết Phùng từ nhỏ đã không thể tức giận với Ninh Ngu, chỉ cần có lý do hắn liền thuyết phục chính mình không tiếp tục tức giận nữa, cực kỳ ngoan ngoãn.

Thế nhưng, loại tính tình như Ninh Ngu kia, nếu Dịch Tuyết Phùng không lạc quan như thế, từ nhỏ đến lớn không biết bị nghẹn chết bao nhiêu lần.

Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, nói: "Ta biết rồi."

Dạ Phương Thảo kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự định đi cùng y?"

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, hơi cụp mắt, một bộ bị bức ép bất đắc dĩ rồi lại không thể không ủy khuất bị ác bá khi nhục, lẩm bẩm nói: "Ta còn có thể làm gì khác đâu?"

Dạ Phương Thảo lộ vẻ xúc động, lòng thương hại đối với hắn nâng cao một bước, hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Dịch Tuyết Phùng, động viên: "Y dù sao cũng là nghĩa phụ của ngươi, sẽ không đối với ngươi như vậy."

Dịch Tuyết Phùng gật đầu, hơi nức nở hai tiếng, thập phần đáng thương.

Thiết Vân: "..."

Thiết Vân suýt nữa toàn thân nổi da gà, khó nhọc nói: "Cha, đừng diễn nữa, ta sợ đến hoảng loạn rồi."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy, dựa vào hung danh của Ninh Ngu, người bị y cưỡng ép mang về Man Hoang, sẽ là dáng vẻ này sao?"

Thiết Vân tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nhất thời cảm thấy cha hắn diễn thật sự quá chân thật.

Dịch Tuyết Phùng còn đang diễn, một bộ 'ta thấy mà thương, Dạ Phương Thảo trấn an hắn một hồi lâu, hắn mới hoàn toàn thu kịch, nói tới chính sự.

Dạ Phương Thảo: "Hỏa Kính điểu linh vật? Ta không biết, Vân ca bảo ta che chở thật tốt, ta vẫn đặt bên trong Linh Phân Ngọc đeo trên mi tâm, từ sau khi ra khỏi Vân Hồ Thành, Tống chưởng môn nói muốn thu hồi Linh Phân Ngọc đi tính điểm, ta liền đưa hết cho nàng."

Dịch Tuyết Phùng thoáng trầm ngâm.

Dạ Phương Thảo có chút sốt sắng: "Làm sao vậy, đồ vật kia rất trọng yếu sao? Đợi đến ngày mai tuyên bố ai là người đứng đầu xong, Linh Phân Ngọc sẽ trả lại cho chúng ta, lúc đó chúng ta tìm tiếp?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Dạ Phương Thảo nói xong, sốt ruột đến xem Giang Tức Vọng, qua loa trấn an vài câu, lúc này mới chạy ra ngoài.

Dịch Tuyết Phùng cùng Thiết Vân trở về, nói: "Ngươi thấy thế nào?"

Thiết Vân nói: "Ngươi nói Hỏa Kính điểu linh vật, hay là Ninh Ngu?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ninh Ngu."

Thiết Vân thầm nghĩ ta biết mà, hừ lạnh một tiếng, vẫn là nói: "Nếu như ta đoán không lầm, khả năng y lúc trước đã nhìn ra linh mạch của ngươi có vấn đề, thế nhưng không biết có phải lười quan tâm hay muốn yên lặng xem dị biến, mới không lập tức nói cho ngươi, tối hôm qua có lẽ y mượn đề tài nói chuyện của mình, mới thuyết phục bọn người Tống Kính Sênh chấp thuận ngươi đi Man Hoang."

Dù sao những chuyện như Thiếu chủ Hàn Hoài Xuyên đến Man Hoang, người bình thường căn bản khó có khả năng đồng ý.

Khóe môi Dịch Tuyết Phùng giật giật, nói: "Xin ngươi đừng dùng cái từ 'thuyết phục' này, ta khϊếp sợ đến hoảng loạn."

Dựa theo tính tình Ninh Ngu, "thuyết phục" từ này căn bản không có khả năng xuất hiện trên người y, Dịch Tuyết Phùng suy nghĩ một chút, cảm thấy dùng từ "Vũ lực chấn nhϊếp" mới tương đối phù hợp.

Hai người đang nói, đi xuyên qua một hành lang, Dịch Tuyết Phùng vừa ngẩng đầu, liền chạm mặt với Tước Thanh đang đi tới.

Tước Thanh một thân hồng y, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng, mấy đệ tử vốn đang đi trên hành lang nhìn lên thấy nàng, liền vội vàng cúi đầu, không dám đối diện.

Dung mạo Tước Thanh tuyệt mỹ như băng tuyết, phảng phất chỉ cần bất cẩn một chút lập tức có thể tổn thương do giá rét, không giống như Dịch Tuyết Phùng, dù có thể bị thương nhưng vẫn tình nguyện xông đến(*), cho nên nhiều năm như vậy, bởi vì nàng băng lãnh xa cách, chưa từng có nam nhân nào động tâm với nàng.

*Câu này t không biết ý tác giả là DTP có dung mạo khiến người khác tình nguyện bị thương xông tới hay là tính tình DTP biết rằng sẽ bị thương nhưng vẫn xông pha.

Thiết Vân cũng nhìn thấy nàng, lập tức cả giận nói: "Cha, mau xoay mặt qua chỗ khác, đừng nhìn nàng!"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Làm sao vậy?"

Thiết Vân rầm rì nói: "Ta không thích nàng, ngươi mau quay đầu."

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nghe theo, chỉ là quay đầu thì quá không lễ phép, hắn chỉ hơi cụp mắt, thân thể nghiêng nghiêng sang bên cạnh, xa cách mà không thất lễ.

Tước Thanh cùng một loại hình với Ninh Ngu, ngoài trừ người mình quan tâm, còn lại đối với tất cả mọi người đều không có hứng thú, nàng mắt nhìn thẳng đi qua hành lang, rất nhanh liền biến mất dưới bậc thang.

Dịch Tuyết Phùng lúc này ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh nàng từ từ biến mất, lúc này mới khẽ thở dài một hơi.

Thiết Vân nói: "Đừng thở dài, nàng không đáng."

Dịch Tuyết Phùng nhẹ giọng nói: "Nàng không có lỗi gì."

Thiết Vân hừ lạnh: "Đúng vậy nha, không có lỗi gì, thật giống như cái người sau khi ngươi nhập ma không thèm để ý ngươi không phải là nàng vậy? Được rồi cha, đừng nhìn nàng nữa, nàng là người xấu."

Dịch Tuyết Phùng giơ tay vuốt ve chuôi kiếm Thiết Vân, không nói gì thêm, giống như cái gì cũng không thèm để ý.

Có điều nếu thật sự không thèm để ý, vừa rồi hắn phải ngăn Tước Thanh bắt chuyện cùng nàng mới đúng.

Hiềm khích dù cho nhỏ bé cỡ nào, cũng vẫn tồn tại.

Dịch Tuyết Phùng như có điều suy nghĩ về tới nơi ở, vừa bước qua ngưỡng cửa liền nhìn thấy Ninh Ngu không biết đã đến bao lâu rồi, cùng với một bao giấy đầy hồ lô trên bàn.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Lần này Ninh Ngu không giống như lúc trước 'chiết trung', cảm thấy chính mình thập phần có thành ý.

Y nâng tay chỉ bao hồ lô, nói: "Ăn."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng thật vất vả mới thuyết phục chính mình không tức giận với y nữa, bây giờ bị hành động này của y làm bùng lên lửa giận, cháy càng dữ dội hơn, hắn hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Kiếm tôn, ta có thể hỏi một chút, ta rốt cuộc làm sai chuyện gì chọc vào ngài, có thể khiến ngài lặp đi lặp lại nhục nhã ta nhiều lần như vậy?"

Ninh Ngu: "..."

Lòng Ninh Ngu tràn đầy nghi hoặc, thầm nghĩ cớ sao lại nói lời này, ngươi rõ ràng rất thích ăn mà.

Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy dáng vẻ này của y, liền biết y nhất định không biết rốt cuộc vì sao mình lại tức giận, hắn suýt nữa bị tức đến bật cười, trực tiếp chỉ vào cửa, nói: "Kiếm tôn, mời đi ra ngoài."

Ninh Ngu từ trước đến giờ đều là muốn đi thì đi muốn ở cứ ở, chưa từng bị ai hạ lệnh trục khách, y sửng sốt một chút, mới cau mày nói: "Ngươi không thích?"

Dịch Tuyết Phùng mặt vô biểu tình: "Mời."

Không biết có phải cảm thấy ngày mai sẽ biết được thân phận của Dịch Tuyết Phùng hay không, Ninh ma đầu từ trước đến nay chỉ kiên nhẫn với Dịch Tuyết Phùng, lần đầu tiên có ngoại lệ: "Vậy ngươi thích cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng hỏi: "Ta thích gì, ngươi cũng có thể làm được?"

Đoạn thời gian này Ninh Ngu dày vò Dịch Tuyết Phùng quá thảm, còn đi nhét cỏ vào miệng người ta, đêm hôm khuya khoắt đập đầu, nếu đổi lại là người khác đã sớm không để ý tới y, cũng chỉ có Dịch Tuyết Phùng tính khí tốt mới có thể nín nhịn đến bây giờ, mà bây giờ khả năng Lâm Phù Ngọc chính là Dịch Tuyết Phùng càng lúc càng lớn, Ninh Ngu không dám manh động gây sự tiếp, vốn muốn mua một bao hồ lô ngào đường đến dỗ, ai mà biết đứa nhỏ này lại bị mình dỗ đến càng thêm tức giận.

Ninh Ngu trái lo phải nghĩ không ra, đành phải sang sẻ một nửa kiên nhẫn đối với Dịch Tuyết Phùng ra cho Lâm Phù Ngọc.

Y gật đầu: "Có thể."

Dịch Tuyết Phùng lãnh khốc vô tình chỉ tay vào bao hồ lô ngào đường trên bàn: "Ta hiện tại, chỉ muốn ngươi ăn hết toàn bộ chỗ này, một miếng cũng không còn."

Ninh Ngu: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Dịch Tuyết Phùng: Ăn.

Buổi tối còn có một canh nha ~ đát. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!