Trưởng Huynh Như Mẫu

Chương 1

Edit: Cá Viên

"Lạch cạch" một tiếng, tiếng chìa khóa vặn mở ổ khóa.

Lâm Hồi bước vào nhà, đóng sập cửa lại, vừa mới xoay người, đột nhiên bị một lực mạnh ấn ở trên cửa.

Trước khi anh kịp phản ứng, người tới liền gấp không chờ nổi hôn lấy miệng anh. Lâm Hồi lắp bắp kinh hãi, tại sao Tiểu Đàm đi công tác về sớm như vậy?

Lâm Đàm bất mãn Lâm Hồi lúc hôn môi còn không tập trung, như trừng phạt mà khẽ cắn môi anh một cái.

Nếu không phải tình huống không cho phép, Lâm Hồi thật sự nhịn không được muốn cười, lớn như vậy còn giống như một đứa con nít, cơ mà nếu thật sự cười, chắc Tiểu Đàm sẽ tức muốn hộc máu mất.

Lâm Hồi nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Đàm, không nghĩ tới Lâm Đàm đột nhiên buông anh ra, nước mắt bắt đầu rơi.

Lâm Hồi sửng sốt một chút, hỏi Lâm Đàm, "Làm sao vậy? Không hôn nữa?", nói xong còn bĩu môi nhìn về phía trước.

Không nghĩ tới Lâm Đàm đột nhiên quay mặt đi, "Anh đúng là không yêu em mà, anh chỉ coi em như một đứa con nít. Em đi công tác lâu như vậy, anh cũng không nhớ em, còn muốn em tránh ra, oa oa hu hu hu..."

Tuy rằng Lâm Hồi biết Lâm Đàm đang kiếm cớ, nhưng có vẻ như lúc này anh không thể có lệ cho qua được, Lâm Hồi suy nghĩ một chút, đỏ mặt nhẹ giọng hỏi: "Muốn uống sữa sao?"

"Không uống." Lâm Đàm thế mà từ chối, Lâm Hồi sững sờ, trước đây chỉ cần không dỗ được Lâm Đàm, dùng đòn sát thủ này 100% là có hiệu quả, quá hơn nữa là giận dỗi một lúc.

Lâm Hồi nhìn người trước mặt đang làm bộ khóc nức nở, nhẹ nhàng đem hắn kéo vào trong l*иg ngực, hôn mí mắt hắn, "Vậy Tiểu Đàm muốn làm thế nào?"

Lâm Đàm hưng phấn ngẩng đầu lên, "Vậy hôm nay em làm gì anh cũng không được giận nha."

Lâm Hồi do dự một chút, rốt cuộc cũng cảm thấy hôm nay Lâm Đàm hơi lạ, kết quả Lâm Đàm lại bắt đầu giả khóc, "Chắc chắn là anh không yêu em rồiiiiii, em đã một tháng rồi không chạm vào anh, hôm nay sau khi xong việc em liền lập tức về nhà, thế mà yêu cầu nhỏ này anh cũng không chịu đồng ý với em, oa.. ô..ô hu hu hu"

Lâm Hồi đem người ôm càng chặt hơn: "Được rồi, được rồi, tất cả đều nghe tiểu Đàm hết, tiểu Đàm muốn thế nào cũng được, anh cũng rất muốn Tiểu Đàm mà."

Sắc mặt Lâm Đàm nháy mắt thay đổi: "Anh cũng nhớ em sao? Chỗ nào nhớ, ở chỗ này, hay là ở chỗ này?"

Bàn tay thon dài trắng nõn chui vào trong quần áo, kéo quần áo nhỏ, xoa nắn đầu v* Lâm Hồi, dùng móng tay gãi gãi đầu v*, Lâm Hồi khẽ run lên, bàn tay tà ác tiếp tục trượt xuống, cách quần bắt được tiểu Lâm Hồi, tùy ý xoa nắn hai cái rồi tiếp tục đi xuống, dừng lại ở nơi khiến hắn lưu luyến nhất, vừa ấn vừa hỏi.

Lâm Hồi mặt đỏ nói không nên lời, chủ nhân của bàn tay lại không buông tha, ngón tay cách quần chọc lót vào bên trong, "Hả?"

"Anh muốn..." Lâm Hồi nhẹ giọng trả lời, gần như không nghe được, nhưng chủ nhân của bàn tay lại nghe được, cái tay kia tạm dừng một chút, bắt đầu nóng nảy xé rách quần áo của Lâm Hồi.

"Đi phòng ngủ." Lâm Hồi gấp đến độ vỗ vỗ vai Lâm Đàm, làm ở cửa ngại lắm.

Nhưng Lâm Đàm sớm đỏ mắt, mắt điếc tai ngơ, Lâm Hồi thở dài, được rồi, tùy hắn đi.

Giống vô số lần trong quá khứ, quần áo Lâm Hồi dễ dàng bị cởi ra.

Mà Lâm Đàm chỉ lộ ra dương v*t, liền gấp không chờ được nhẹ nhàng nâng một chân Lâm Hồi lên, nhắm ngay hoa huy*t, chậm rãi đi vào, bắt đầu cᏂị©Ꮒ.

Lần này đi công tác lâu như vậy, hai người không có cách nào để ân ái trực tiếp, chỉ có thể ngẫu nhiên điện thoại play, nhưng cái này đối với Lâm Đàm mà nói, vĩnh viễn không đủ.

Lâm Đàm đứng ở độ cao có thể cúi đầu hút sữa, mạnh mẽ hôn lên môi Lâm Hồi, gặm cổ người dưới thân khiến anh thở không nổi, trên xương quai xanh không có chỗ nào còn nguyên vẹn.

Cái này đúng là làm khổ Lâm Hồi mà, sau lưng là cửa gập ghềnh, một chân phải chống đỡ sức nặng của cả cơ thể, cậu không những phải chịu đựng sự va chạm của đứa nhóc này mà còn phải chịu cả vết cắn của hắn.

"A, Tiểu Đàm, anh... anh không được, a..."

"Không cần nhịn, anh." Lâm Đàm cắn cắn vành tai Lâm Hồi, thấp giọng nói.

"A..." Phía trước Lâm Hồi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, dính vào bụng của Lâm Đàm, một ít nhỏ giọt trên tấm thảm đắt tiền trên mặt đất, nhưng không ai quan tâm đến nó.

Bởi vì giây tiếp theo, hoa huy*t Lâm Hồi cũng đạt cao trào, d*m thủy nóng bỏng tưới ướt qυყ đầυ Lâm Đàm, muốn chảy ra, lại bị chặn lại bởi qυყ đầυ to lớn.

Lâm Hồi chân mềm một chút, cũng may Lâm Đàm kịp thời kéo lại, lúc này Lâm Hồi mới phát hiện chân mình đã tê dại, không còn chút sức lực nào, giống như cá chết vì thiếu nước, ngực kịch liệt phập phồng. Thịt trước ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.

Lâm Đàm ánh mắt tối sầm lại, bế Lâm Hồi lên, đem hai chân anh gác lên eo hắn, bế vào phòng ngủ.

"A... Tiểu Đàm!" Bởi vì tư thế, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© càng vào sâu hơn, thậm chí chạm tới tận tử ©υиɠ.

Vừa mới cao trào xong Lâm Hồi làm sao mà chịu được, anh bắt đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi thứ giống như gậy sắt này, nhưng hiệu quả rất ít, thậm chí còn bị Lâm Đàm ấn eo, đâm vào càng sâu.

"Anh ơi, cứ tin em."

Lâm Hồi vốn đã không nói nên lời, đuôi mắt hồng dọa người, giây tiếp theo, nước mắt trực tiếp tràn mi trào ra.

Khi Lâm Đàm đi lại, dương v*t lại bắt đầu thọc vào rút ra với biên độ nhỏ, nhưng luôn chôn vào chỗ sâu nhất, qυყ đầυ vẫn luôn chống vào cổ tử ©υиɠ [1]. Cổ tử ©υиɠ vừa mới cao trào-rất nhạy cảm, căn bản chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.

[1] Mình có chú thích thêm ở cuối chương 1

Chỉ vài bước ngắn ngủi mà như tra tấn cả hai.

Đi đến phòng ngủ, Lâm Đàm cũng không vội đặt Lâm Hồi ở trên giường, mà dựa lên tường, vách tường lạnh băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Hồi run lên một chút, đầu v* cũng theo đó dựng lên.

Điều này lại có lợi cho Lâm Đàm.

Lâm Đàm hơi cúi đầu xuống, lại bắt đầu gặm cắn nhũ thịt Lâm Hồi, hàm răng ngậm đầu v* vào, đem nó nhẹ nhàng kéo lên rồi lại buông ra.

Lâm Hồi chịu đựng xấu hổ hỏi "Tiểu Đàm, không hút hút nó sao?"

Sữa một tháng không hút, toàn bộ tích ở vυ', tuy rằng đã vắt ra một ít nhưng vẫn còn rất nhiều khiến ngực anh nặng trĩu, khó chịu.

Lâm Đàm giương mắt liếc nhìn Lâm Hồi một cái, hút một hơi thật mạnh, đem sữa chuyển đến bên miệng Lâm Hồi, hai người trao nhau một nụ hôn.

"Thơm quá." Lâm Đàm nhẹ nhàng lùi lại, lại liếʍ liếʍ môi của Lâm Hồi.

Toàn bộ khuôn mặt Lâm Hồi lại bắt đầu ửng hồng[2], không biết nên nói cái gì

[2] Cái này có thật mọi người ạ, bản thân mình gặp trường hợp này rồi. Trước mình đọc truyện cứ không tin cơ.

Quá đáng yêu. Lâm Đàm nghĩ thầm.

Sau khi cảm nhận trạng thái của Lâm Hồi, Lâm Đàm lại bắt đầu chuyển động.

Lần này hắn không từ tốn như lần trước nữa, hắn vẫn nhớ như in sự ngọt ngào vừa rồi.

Ịch ịch được một lúc Lâm Đàm bắt đầu hướng chỗ sâu bên trong va chạm, cố gắng mở cửa tử ©υиɠ.

Qυყ đầυ để ở cửa cổ tử ©υиɠ, Lâm Hồi giật mình, ngón chân gắt gao cuộn tròn lại.

"Ô, không cần..." Lâm Hồi khóc nức nở nói.

Nhưng loại khóc này chỉ khiến Lâm Đàm càng cứng rắn hơn, hắn càng thêm dùng sức mà va chạm.

Lâm Hồi nhịn không nổi để lại một vết cào trên lưng Lâm Đàm. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của Lâm Đàm, hắn mạnh mẽ chiếm giữ người mình yêu nhất.

Miệng tử ©υиɠ bị mở ra dưới áp lực, nó không màng chủ nhân khóc nức nở, mặc kệ Lâm Đàm đi tới đi lui, chấp nhận tinh túy nóng bỏng của Lâm Đàm giữa tiếng rêи ɾỉ của Lâm Hồi.

"Từ bỏ..." Lâm Hồi nỉ non nói.

Lâm Đàm đem Lâm Hồi đặt ở mép giường, nhẹ nhàng rút ra dương v*t, miệng huyệt chảy ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng phần lớn được để lại sâu trong cơ thể của Lâm Hồi. Cơ thể của Lâm Hồi vẫn còn hơi run rẩy sau cao trào, với kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nước mắt anh không kìm được mà trào ra.

Lâm Đàm bế lên, để anh nằm úp sấp trên giường, gạt đi tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Lâm Hồi, hôn lên khóe mắt dính đầy nước mắt, lại hôn lên bờ môi nói: "Anh vất vả rồi."

Nhìn người ngủ bên giường, Lâm Đàm nghĩ thầm, thật là quá đáng yêu mà.

Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Tiểu sói con làm sao có thể dễ dàng buông tha cho con thỏ trắng ngon lành này được.

- ---------

Tác giả có điều muốn nói:

Truyện mới nè!!

Tên hai anh em khiến tôi nhức óc quá, nhiều khi gõ nhầm luôn T﹏T

Hi vọng sẽ có thêm nhiều bình luận (*  ̄3 ̄) ╭

----------Hết Chương 1-----------

Editor: Thường thì đọc H văn song tính hay có mấy vụ đâm vào cổ tử ©υиɠ, tui cũng tò mò đi tìm hiểu sau đó tui phát hiện ra rằng:

dương v*t KHÔNG THỂ THÂM NHẬP[3] CỔ Tử ©υиɠ [3] Đưa bất kì vật thể nào đi qua hoặc vào vật thể khác

Một số người tin rằng có thể đạt được cực khoái cổ tử ©υиɠ bằng cách thâm nhập vào cổ tử ©υиɠ, nhưng điều này không hoàn toàn đúng. Cực khoái cổ tử ©υиɠ đạt được bằng cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ tử ©υиɠ thay vì thâm nhập.

dương v*t không thể xâm nhập hoàn toàn cổ tử ©υиɠ do: Cổ tử ©υиɠ rất hẹp- cỡ ngón tay cái.

Ngoài ra, hệ thống âm đ*o bên ngoài chứa đầy chất nhầy cổ tử ©υиɠ, ngăn chặn sự xâm nhập của dương v*t.

Kết quả là, sự xâm nhập của dương v*t vào cổ tử ©υиɠ là không thể.

Tuy nhiên, không phải lúc nào ống hoặc lỗ cổ tử ©υиɠ cũng nhỏ, có những thời điểm cổ tử ©υиɠ mở rộng ra khá rộng, cụ thể là khi chuyển dạ hoặc khi em bé ra khỏi bụng.

Nếu nó không chuyển dạ, sẽ không có gì phải đi qua cổ tử ©υиɠ của bạn.

MỘT SỐ CẢM GIÁC: Trong quá trình thâm nhập sâu, bạn có thể cảm thấy dương v*t đẩy vào hoặc chạm vào đầu dưới của cổ tử ©υиɠ.

Đây là những gì được gọi là kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ tử ©υиɠ. Vì vậy, thực sự dương v*t không thể vào (thâm nhập) vào cổ tử ©υиɠ, mà chỉ thúc hoặc chạm vào đầu dưới của lỗ mở cổ tử ©υиɠ.

Một lần nữa, điều này là do không có gì có thể đi vào hoặc rời khỏi cổ tử ©υиɠ, ngoại trừ khi sinh con.

Nếu đối tác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ tử ©υиɠ, bạn có thể cảm thấy áp lực tỏa ra khắp cơ thể. Điều này có thể gây co cơ khắp cơ thể, với cảm giác ngứa ran xuất hiện từng đợt từ đầu xuống đến ngón chân. Đây là những gì sau đó đưa phụ nữ lên cao trào.

Đối với một số phụ nữ, cực khoái cổ tử ©υиɠ này có thể kéo dài khá lâu.

CÓ ĐAU KHÔNG: Đáp án là CÓ

CHỐT LẠI: KO THỂ ĐÂM VÔ