Thời gian lẳng lặng trôi qua . Vật đổi sao dời đã hơn mười năm , bóng câu thoáng cửa sổ. Ở đất lạ quê người , lắm người mơ về dĩ vãng vàng son nhưng chĩ là hoài cảm một giấc mơ đẹp hay bi quan thì có dĩ vãng quẩn bất thà quên đi còn hơn
tưởng nhớ .
Trong một khách sạn hạng trung bình với một căn phòng khiêm nhượng mà đầy đủ tiện nghi văn minh , Lý Tòng nằm bên Tích Trử kể lại một thời đã qua , một thời đã mất . Cả hai không còn ngày xưa nữa . Họ từng trãi hơn . Họ nhẹ nhàng từ cách ăn đến tiếng nói . Cả hai ôm nhau thật chặt như đôi sam ở mùa nước nước lên mà chưa làʍ t̠ìиɦ . Tích Trử cho chàng biết sau những ngày lấy chồng , nàng sống trong cảnh địa ngục mà nào ai có hay . Chồng nàng , người đàn ông bất lực, chẳng một ai biết đến điều bí mật ấy. Nàng gầy gò như con mắm vì chồng cứ đè nàng ra mà bú l*и. Quảng thời gian ấy nàng nhớ thương Lý Tòng không kể được . Dù rằng Lý Tòng cũng bú l*и như chồng nhưng chàng bú có kỹ thuật , rung cảm nɧu͙© ɖu͙© tâm hồn nàng . Hơn nữa chàng là tình nhân thì việc bú l*и , bú √υ' , xoa bóp thân thể nàng giới hạn thời gian . Còn chồng nàng sát kề bên cạnh , bất luận giờ khắc nào cũng tiện lợi đè nàng ra mà bú l*и khi nứиɠ .
Côи ŧɧịt̠ chồng di truyền huyết thống của mẹ nên nứиɠ lên là khí trào ra mào , khóc ngoài quan ải Sự đau khổ của nàng dấu kín khỏa lấp . Ai có qua cầu mới thấu hiểu niềm đắng nuết cay . Ai có thức đêm mới biết đêm dài . Nàng đã ở trong hoàn cảnh mà phải rùng mình khϊếp sợ . Từ cái việc chồng không đυ. được mà nàng vô cùng cô đơn và bất hạnh mỗi khi nhớ lại trong chuỗi ngày đó , Cha mẹ thĩnh thoảng gặn hỏi, có chồng đã lâu mà sao không có bầu bì gì cả . Nàng không thể nào nói lên sự thật , đành chịu cảnh trong nhờ đυ.c chịu. Nàng cũng không thể hiểu tại sao nàng thuộc loại gái thời đại mà lại bảo thủ như vậy.
Cho đến nay nàng chưa giãi đáp được. Ngay cả cha mẹ chồng cũng băn khoăn , nhưng có lẽ vì thể giá , đành khép kín mồm miệng mà thở vắn thở dài trong kín đáo . Vì họ hiểu đời sống sinh lý của thằng con trai mình . Những bảo thủ ấy làm chết cuộc đời Tích Trủ mà họ khách quan , hửng hờ , ích kỹ . Cha mẹ chồng canh cánh lo sợ nàng tìm cách ly dị thằng chồng không đυ. được . Nhưng rồi chẳng có truyện gì xẩy ra làm hao tổn danh dự nhà chồng , nàng vẫn sống , vẫn làm dâu, vẫn làm vợ . Và trong phòng the , chồng nàng chỉ làm nhiệm vụ bú √υ' , bú l*и kéo dài suết mọi đêm dài .
Tích Trử thuộc loại con gái da^ʍ , nhạy nứиɠ , trai chưa rờ mó vào da thịt đã chảy nước l*и . Chồng bú l*и nhiều quá trái với bẩm sinh , âm dương không hòa hợp kết tấu , nàng trở nên xanh xao . Thời con gái , sung sức , nứиɠ l*и triền miên mà phải chịu cảnh ái tình thái giám làm cho cuộc sống sinh lý bất bình thường . Nàng tâm sự chân thành , dạo ấy mỗi lần nứиɠ l*и được giãi quyết máy móc , không tìm được dư âm , thú vị lâu dài . Nàng lạnh cảm từ đấy , dù rằng nàng vẫn
để cho chồng bú l*и là nhiệm vụ của người đàn bà làm vợ .
Vụ dâʍ ɭσạи đồng phái giữa mẹ nàng và bà mẹ chồng tạo sự bàn tán khắp tỉnh lỵ lại một sự xấu hổ tận cùng trong đời nàng . Chuyện ấy thêu dệt càng lúc càng to và thiên hạ bàn vô tán vào mối tình tay ba Tư Vạn , tay cờ bạc săn đàn bà tà da^ʍ , với bà mẹ chồng cùng mẹ ruột của nàng. Vì dẩm lên đạo đức và luân lý , cha chồng của nàng bị ảnh hưởng , mất chức . Gia đình nàng buôn bán ế ẩm , dịch vụ chúc đầu đi xuống . . Ba nàng buồn khổ qua đời trong cơn cao máu . Mẹ nàng bối rối , hối hận nhưng mọi chuyện đã muộn màng . Bà sống thúc thũi , bệnh hoạn rồi cũng theo chồng về với yên nghỉ vĩnh viễn .
Tích Trử theo gia đình nhà chồng về một quận lỵ xa xôi trong giai đoạn cuộc chiến bốc cao. Vào một buổi ở chợ chiều , nàng được tin căn nhà gia đình chồng trúng đạn pháo kích . Nàng vội vàng trở về để chứng kiến cảnh tro bụi điêu tàn .
Nàng đau đớn . Gia đình nhà chồng không một ai sống sót . Trong cảnh buồn thảm nầy , nàng được giải thoát cuộc đời làm vợ suốt cuộc đời ái tình thái giám :
Tích Trử trở lại tỉnh nhỏ , nơi tràn ngập kỹ niệm vui buồn đời con gái . Và giờ đây sống cuộc đời góa phụ trẻ đóng kín then gài cuộc đời . Coi như quảng đời son trẻ bụi phủ rêu phong cho đến khi có biến cố , nàng theo đoàn người di tản ra hải ngoại sinh sống . Đối với nàng lại là một cuộc dổi đời nữa. Và tình cờ nàng gặp Lý Tòng trong một truởng hợp hy hữa .
Nàng tâm sự với Lý Tòng , người yêu xa xăm còn đọng lại theo dư âm ngày cũ . Nằm bên nhau ,Tích Trử không biết Lý Tòng đã trở lại bình thường như nàng mong ước không ?. Nàng rụt rè, sợ hãi phải trở lại cảnh chồng cũ , dù rằng chàng chỉ là yêu của một thời . Thĩnh thoảng nàng nhìn trộm chàng thì thấy chàng không tỏ vẽ buồn thảm về câu chuyện đời nàng mà trái lại chàng trông bộ phấn chấn hẳn lên làm cho nàng thắc mắc .
Dưới mắt Tích Trủ , mười năm trôi qua nháy mắt nhưng Lý Tòng không mấy thay đổi Chàng trông chửng chạc hơn. Yêu đời hơn . Nét hào phóng qua lời ăn tiếng nói trong đậm đà và thực tế . Dáng dấp của anh thợ mộc ngày nào cuốn theo những ngày tháng giá rét ở xứ người .
Lý Tòng gặp lại nàng trong một trung tâm thương mại vào ngày cuối tuần truởc . Và đây là . cuộc hẹn hò đầu tiên , Lý Tòng nằm ôm ấp Tích Trử lắng nghe tâm sự chuỗi ngày qua mà nàng trãi qua đau thương đổ dồn . Tích Trủ bồi hồi xúc động liên miên nhìn Lý Tòng hãy còn phong độ của ngày nào .
Thời gian phần nào xoi mòn đời sống , Tích Tnl thay đổi lớn về tâm tính lẫn tâm hồn . Những sự dồn dập cuống cuồng thời con gái đã vổ cánh bay tít mù khơi ở nàng . Nhưng không phải sự khô khan mọi thứ đã ngự trị trong con người nàng vào cái tuổi còn son sắc . Nàng mừng nhất là Lý Tòng hãy còn độc thân . Sự mừng thầm ấy cũng là mối lo ngại to lớn ngập đầy trong tâm trí. Nàng không thể quên được sự làʍ t̠ìиɦ bất thường của Lý Tòng thuở nào. Lúc đó nàng chỉ mơ ước một điều là Lý Tòng cứ đυ. nàng thật nhiều trước khi nàng đi lấy chồng nhưng sự mơ ước hảo huyền không bao giờ có sự thật xẩy ra giữa nàng và Lý Tòng .
Chàng ngậm ngùi mà nàng cũng không kém trong trường hợp khó tin nhưng có thật . Nằm bên Lý Tòng , Tích Trỉl được chàng trìu mến ôm ấp rất mực tình tự . Nàng chờ đợi Lý Tòng tâm sự những gì xẩy ra trong khoảng thời gian nàng đi lấy chồng nhưng tuyệt nhiên Lý Tòng không nói năng gì Chàng trầm ngâm , lắng xuống ở một sự việc nào đó xa xôi vọng thẳm của cuộc đời này làm nàng thắc mắc khó hiểu .
Mỗi lần nàng tỏ vẽ ngậm ngùi , chàng ghì nàng vào long hôn đậm , dài lâu trên môi hồng Tích Trử . Cảm xúc của nàng rớn người thích thú . Nàng kiểm điểm bản thân , cảm nhận được sự bối rối về sự nứиɠ l*и . Đó là điều tuyệt vời mà nàng sợ rằng đã chôn vùi từ lâu . Nhạy cảm thân thể bỗng trở về ào ạt khi nàng gặp lại Lý Tòng . Và nhất là nằm bên chàng như thế nầy .
Kể từ khi vào căn phòng khách sạn Lý Tòng không có một cử chỉ gì vội vả cổi áo quần nàng để đòi đυ. như những ngày về trước . Nàng đang nghĩ ngợi vẫn vơ , nghi ngờ về Lý Tống thì chàng xoay mình ôm ghì nàng và đưa tay mở từng khuy áo Nàng không phản ứng mà nhìn vào đôi mắt của chàng đã đến lúc dại khờ và thấy yêu mến vô cùng .
Nàng thì thầm bên tai chàng :
– Anh thấy em như thế nào ?
Lý Tòng dịu dàng đáp lại mà không rời tay mở hết dãy khuy áo và bàn tay mơn trớn từ núʍ ѵú nầy qua núʍ ѵú kia cho Tích Trũ lịm hẳn châu thân :
– Thấy thế nào là thế nào .
– Lúc xưa và bây giờ…
Ý của Tích Trủ là muốn một lời làm nủng với Lý Tòng nhưng chàng hiểu một lẽ khác để thêm một lần trả lời cho nàng :
– Anh vẫn thế …Vẫn yêu em và bây giờ thời gian đã thay đổi hoàn toàn nên vô cùng dễ chịu …
Tuy cụt hứng về câu trả lời của Lý Tòng nhưng vào thời gian hiện tại không còn vấn đề đối với nàng nữa vì nàng bắt đầu nứиɠ l*и . Nàng không ngờ Lý Tòng có mãnh lực đưa nàng về với lạc thú , với truy hoan mà từ lâu đã chết trong nàng . Ra đến hải ~ngoại , hoàn cảnh éo le từ bản thân đến gia đều đổ vỡ , oan khiên nàng nguội lạnh tất cả dù nàng hãy còn xuân xanh . Nhiều đám trai ve vãn nhưng nàng không có niềm tin .
Nàng sống trong ngờ vực và sống để mà sống như sõi đá , cây cỏ . Nàng đã là một công nhân qua ngày tháng thúc thủ . Nàng đủ hiểu đời không phải chấm dứt từ đây nhưng nàng tự an phận chờ đợi cho chính nàng có sự thay đổi mang đến nghị lực tự tin . Bàn tay của Lý Tòng bóp vào hai vυ' nàng đã làm thay đổi cuộc đời thêm một lần nưã . Nàng biết thế . Nàng bất giác chờ đợi trong hưởng thụ bị bỏ quên .
Lý Tòng chưa lấy làm gì sổ sàng nhưng chàng vô tình gợi lại dư âm ngày xưa cũ . Ngày xưa cũ ấy đáng yêu , đáng chiều , đáng chuộng sống lại mãnh liệt mà nàng có cảm tưởng mới xẩy ra ngày hôm qua, rất gần và thật gần , mất đi vô cùng oan uổng , phí cả một đời .
Bàn tay chàng mân mê trên vυ' , quen thuộc với Tích Trỉl . Nàng nứиɠ l*и cũng quen thuộc . Hơi thở của chàng và tiếng rên nứиɠ nhẹ nhàng chẳng xa lạ như hằng ngày mà nàng thích muốn điều ấy . Tích Trử sung sướиɠ bồng bềnh có gió hiu hiu thổi đùa trên đôi má hồng , làn da rờn rợn qua bàn tay cho vυ' thêm căng , hai núʍ ѵú cứng , đỏ máu hồi sinh . Những xúc giác ấy liên quan với l*и làm nàng nứиɠ . Mồng đóc lên cơn . Nước l*и ấm ức lâu ngày lan đến qυầи ɭóŧ làm nàng xấu hổ với chàng .
Sự quen thuộc ấy đã từ mười mấy năm về trước mà không phai mờ ở Tích Trử , cho nàng thấy rằng đối với chàng chẳng phải xấu hổ , thẹn thùng . Tích Trủ bạo dạn lên tiếng giống hệt như những tiếng nói ngày xưa :
– Anh làm em sướиɠ .
Lý Tòng ngừng bóρ ѵú đoạn nhìn nàng cười tình :
– Anh nghe tiếng em nói tưởng như ngày nào…
Nàng ngắt lời , lộ bộ mặt nhí nhãnh tinh quái rồi đáp :
– Anh cũng thế ? Nhưng ngày ấy anh không đυ. được em? Bây giờ sao đây?
– Dễ yêu làm sao đâu ?!
Tích Trử rúc đầu vào ngực chàng trong lúc Lý Tòng mân tay cởϊ qυầи Tích Trử . Chàng nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ rồi và những lời nàng nói đưa chàng về những năm tháng ngày xưa . Nàng vẫn thế , với những lời nói tự nhiên chọc nứиɠ , gợi nứиɠ làm chàng không còn rụt rè , giữ ý , giữ tứ .